Lưu Việt mới vào nghề chưa đầy một năm, theo Mạnh Lạc học được không ít thứ, nên tất nhiên sẽ không nhầm lẫn.
“Cậu nghĩ gì thế! Tôi với Thẩm tổng, hai chúng tôi không làm gì cả.” Mạnh Lạc phủ nhận một cách dứt khoát, lời nói dối tuôn ra dễ dàng.
“……” Lưu Việt nói: “Anh Lạc, cổ anh bị cắn đến chảy máu kìa, anh không cảm thấy đau sao?”
“Hơn nữa, dù có nói dối anh cũng nên che giấu chứng cứ một chút. Em không ngốc, càng không phải là thằng ngu. Nói dối trắng trợn như vậy, đây là anh đang coi thường em là người thật thà hả?”
“Tôi……” Mạnh Lạc che cổ, nghĩ bản thân mình vừa rồi không thương xót mạnh tay véo eo của người kia, người kia liền cắn hắn một cái, không ngờ lại chảy máu.
“A.” Mạnh Lạc phát ra một tiếng không rõ cảm xúc, sau đó đe dọa Lưu Việt: “Cậu đừng có mà tò mò hoặc can thiệp vào những việc không liên quan đến mình, ông chủ tôi đây sẽ trừ lương cậu.”
Lưu Việt không phục, cứng cổ: “Anh ỷ vào bản thân chỉ biết trừ lương em, trừ thì trừ! Dù sao cũng không nhiều.”
Lưu Việt vừa tốt nghiệp đại học, ngày đầu tiên ra xã hội đã bị người môi giới lừa hết tiền.
Lúc đó, Mạnh Lạc đang diễn vai phụ trong một đoàn phim thấy Lưu Việt ngồi xổm ăn hộp cơm, vừa ăn vừa khóc, rất đáng thương.
Hắn cảm thấy người này thú vị, hỏi thăm mới biết Lưu Việt bị lừa hết tiền đến nỗi không cả có tiền ăn cơm đàng hoàng.
Lưu Việt nói: “Mình đói quá, đói đến mức thấy người khác đang ăn cơm là muốn khóc, mình không nhịn được, hu hu hu…”
Mạnh Lạc thấy Lưu Việt vừa ngốc vừa đáng thương, sợ cái mặt non choẹt của cậu đi ra ngoài sẽ bị lừa thêm nên giữ lại làm trợ lý.
Sự thật chứng minh rằng hắn đã đúng.
Lưu Việt có một năng lực thần kỳ là luôn gặp xui xẻo, thu hút những kẻ lừa đảo, hết lần này đến lần khác.
Ví dụ, mua phải hàng giả hay bị người ăn vạ, những chuyện này đều bình thường. Khoảng thời gian trước, Lưu Việt chơi trò chơi quen biết một người bạn trên mạng ba tháng, bị lừa mất hai tháng lương để mua trang bị cho người ta.
Kết quả, cậu trở về khóc một đêm nói gặp phải biếи ŧɦái. Hỏi kỹ mới biết, Lưu Việt nghẹn ngào nói rằng đối tượng mà cậu quen trên mạng là người yêu.
Người đó vẫy tay với cậu, dọa cậu tè ra quần rồi biến mất.
Sự việc này không có ảnh hưởng lớn, Mạnh Lạc quan sát Thẩm Cận từ nhiều góc độ khi chụp hình. Sau khi chụp xong, chuyên viên trang điểm lập tức đến chỉnh trang cho Thẩm Cận. Trong quá trình này, có rất nhiều người chen vào làm rối loạn không gian giữa hai người họ.
Mạnh Lạc thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thẩm Cận, thấy anh nhắm mắt mặc kệ Tiểu Lý lau mồ hôi và dặm thêm phấn ở trên mặt.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, Thẩm Cận ngoài những lúc ở trước mặt Mạnh Lạc cư xử có điểm đặc biệt. Bình thường vẫn giữ khoảng cách rõ ràng cấp trên cấp dưới với mọi người xung quanh, lông mày và khóe mắt đều lộ ra vẻ khách khí.
Hắn rốt cuộc hiểu tại sao bản thân không thể kiềm chế được, có lẽ chính là vì Thẩm Cận đối xử với hắn đặc biệt hơn những người khác, khiến Mạnh Lạc luôn cảm thấy mình được yêu thương.
“Anh Lạc, đừng nhìn nữa.” Lưu Việt phát ra tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ Mạnh Lạc, “Ở phía đối diện có người nhìn chằm chằm vào anh kìa!”
“Ai?”
Mạnh Lạc nhìn theo hướng Lưu Việt nói, nhìn thấy ở bên sân có một người đàn ông đang nói chuyện với Vương Ức, mặc bộ tây trang cao cấp không rõ nhãn hiệu, đeo mắt kính gọng vàng.
Mặc dù người đàn ông đang cười nói với Vương Ức, nhưng ánh mắt sau cặp kính vẫn khôn khéo đặt sự chú ý lên hai người, Thẩm Cận và hắn.
Mạnh Lạc nhạy bén phát hiện sắc mặt người đàn ông tựa hồ có chút kỳ quái, vừa mất mát lại vừa nóng bỏng. Người đó dường như rất kiêng kị mối quan hệ giữa Thẩm Cận và mình, nhưng lại có vẻ như hiểu rất rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Điều này rất kỳ lạ, sẽ không ai để ý đến tình cảm riêng của người khác, trừ khi…
Đây là người yêu cũ mà Thẩm Cận chưa giải quyết xong.
Nghĩ vậy, Mạnh Lạc ghen tuông tự giác đánh giá người đàn ông kia.
Phát hiện ra người đàn ông này và hắn hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Người đàn ông này trông văn nhã và lịch sự, nụ cười và cử chỉ đều rất hào phóng và nhã nhặn. Hắn ta có thể nói chuyện rất vui vẻ với những người như Vương Ức, người hay bàn về văn học nghệ thuật và đạo diễn.
Hóa ra Thẩm Cận từng thích loại người văn nhã bại hoại như vậy.
Thẩm Cận vừa hoàn thành chỉnh sửa trang phục xong, chuẩn bị cùng Vương Ức xem xét kỹ một số chi tiết, hỏi xem có cần bổ sung thêm đoạn ngắn nào không.
Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, anh nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Vương Ức. Lâm Trạch nhìn thấy Thẩm Cận cuối cùng cũng nhìn về phía hắn. Trên gương mặt của Lâm Trạch toát lên nụ cười nhẹ nhàng ôn hoà.
Thẩm Cận ngay lập tức dừng bước chân đang hướng về phía Vương Ức, Mạnh Lạc có một khoảnh khắc cảm thấy Thẩm Cận muốn quay đầu bỏ đi.
Mạnh Lạc nắm chặt tay anh, cảm nhận thấy sự mịn màng của mồ hôi, ngón tay của Thẩm Cận có chút cứng đờ.
“Đi thôi! Tại sao không đi nữa?” Mạnh Lạc cố ý kéo tay Thẩm Cận nhìn về phía Lâm Trạch, giọng nói hạ thấp đầy ác ý hỏi: “Phía trước có gì mà có thể làm cho Thẩm tổng sợ hãi đến vậy, không dám đối mặt như thế?”
Thẩm Cận im lặng một lúc lâu, sau đó quay đầu hỏi lại: “Có thứ gì khiến tôi phải sợ? Đi thì đi!”
Mạnh Lạc nhìn thoáng qua trên mặt anh có một nụ cười nhẹ nhưng không có nhiều độ ấm, chỉ là một nụ cười lịch sự đến mức không thể lịch sự hơn, rồi tiến về phía Vương Ức và người kia.
“Lâm tổng, có phải là hợp đồng của Diệu Tinh chúng tôi đưa qua không làm anh hài lòng, nên hôm nay anh mới phải tự mình đến đây?” Thẩm Cận trên mặt cười không tì vết, nhưng Lâm Trạch biết rõ anh không hoan nghênh mình.
Lâm Trạch chỉ dừng lại một chút, rồi mỉm cười giải thích: “Xin lỗi! Em chặn số của anh, bất đắc dĩ anh chỉ có thể dùng cách này để gặp em.”
"Lâm tổng nói đùa rồi!" Thẩm Cận hiển nhiên không tin lý do thoái thác của Lâm Trạch, tiếp tục châm chọc: "Lâm tổng bận trăm công ngàn việc, chuyện nhỏ như vậy, tùy tiện tìm một người đến Diệu Tinh chạy chân là được rồi đâu cần tự mình tới."
"Thẩm tổng, anh vừa về nước, chưa hiểu rõ tình hình phát triển trong nước, nên có một số việc cần phải tự mình xem qua một lần. Đương nhiên, anh cũng là có tâm tư riêng." Lâm Trạch thản nhiên thừa nhận, tự nhiên hào phóng nói: "Anh muốn gặp em, sợ không có lý do gì em sẽ đuổi anh ra ngoài, nên đành tìm một cái cớ, vẫn là chọc Thẩm tổng không vui."
"Xem ra lần này lại là tôi lỗ mãng."
"..."
Hai người giương cung bạt kiếm, nhưng đều là Thẩm Cận khơi mào, Lâm Trạch từng bước thoái lui thật cẩn thận, hiển nhiên là người muốn trấn an Thẩm Cận.
Mạnh Lạc trực giác nhạy bén như thú, nhận ra rằng mình đã đoán đúng, Lâm Trạch đúng là người yêu cũ của Thẩm Cận, không giống như bị bao dưỡng, hơn nữa còn có tình cảm chưa dứt với Thẩm Cận.
Đặc biệt là khi người đàn ông này nhìn thấy anh dắt tay Thẩm Cận, trong đáy mắt lóe lên cảm xúc bất thường không thể che dấu.
Vương Ức cũng cảm nhận được không khí thay đổi, nhưng với thân phận của Lâm Trạch và Thẩm Cận, ông không dám tùy tiện xen vào.
Tuy nhiên, không khí căng thẳng như vậy cũng không phải là cách hay, đoàn phim có nhiều người nhìn, đã có không ít người thích hóng chuyện nhìn về phía này. Vương Ức không thể không gửi ánh mắt cầu cứu đến Mạnh Lạc, hy vọng Mạnh Lạc sẽ can thiệp và chuyển hướng cuộc trò chuyện giữa hai người này.
Nhận được ánh mắt của Vương Ức, Mạnh Lạc cũng hiểu ý, "Thẩm Cận, chẳng phải chúng ta đến tìm đạo diễn Vương để xem lại phân đoạn sao?"
"Đúng đúng đúng." Vương Ức thở phào nhẹ nhõm, "Chúng ta xem lại video một chút, xem có cần bổ sung một cảnh đặc tả không. Cho nên Thẩm tổng..."
Vương Ức mang theo chút e dè và thận trọng, muốn trưng cầu ý kiến của Thẩm Cận.
Thẩm Cận nhắm mắt lại, "Được, xem lại phân đoạn đi!"
Quả nhiên, có một vài chỗ cảm xúc cần bổ sung chi tiết và đặc tả. Vương Ức trong công việc vẫn có quyền lực, quay thêm gần một giờ mới xem như hoàn thành đoạn này.
Quay xong đoạn này, Vương Ức sợ mình kẹp giữa Lâm Trạch và Thẩm Cận sẽ sớm hay muộn bị áp lực mà nghẹn chết, vì thế liền nói các cảnh tiếp theo sẽ quay vào ngày mai.
Vì vậy, hôm nay đoàn phim tan tầm sớm.
Thẩm Cận vừa tháo trang sức vừa xem di động.
Mạnh Lạc: Tối nay về sớm một chút, tôi đợi anh trong phòng!