"Đừng lộn xộn, nói chuyện đứng đắn!" Mạnh Lạc nói tránh né, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cận.
Trong lòng Thẩm Cận đã rất vui sướиɠ, thấy
Mạnh Lạc đỏ mặt xấu hổ, anh có chút đắc ý.
Thẩm Cận cong môi, nhéo vành tai đỏ bừng của Mạnh Lạc, giọng điệu càng thêm hờ hững, "Sắp chết đến nơi mà cái miệng vẫn còn cứng, thèm muốn thân thể của tôi mà không dám nói…..Ưm….."
Mạnh Lạc không nhịn được mà ấn Thẩm Cận vào trong rèm, rèm vải giữ chặt, ánh sáng bị che khuất, cả không gian trở nên chật chội.
Mạnh Lạc bịt miệng Thẩm Cận, chân gần như thô bạo tách hai đầu gối của Thẩm Cận, ép người phía dưới không thể động đậy, "Câm miệng….." rồi sau đó hôn lên.
Sau lần đầu tiên phá đi sự trong trắng của mình Mạnh Lạc không thể chịu nổi bất kỳ sự kí©h thí©ɧ nào. Thẩm Cận chỉ cần tuỳ tiện trêu đùa hai ba câu là đã khiến hắn bị kí©h thí©ɧ muốn thở dốc không thành tiếng.
Nhưng Thẩm Cận chơi là chơi, không nghĩ đến việc Mạnh Lạc lại coi anh như trai bao miễn phí.
"Chết tiệt, xích ra một tí đi." Thẩm Cận không nói hai lời đẩy mạnh người phía trên ra, dùng sức lau đi nước bọt còn đọng trên môi.
Mạnh Lạc bị đẩy ra cũng không bình tĩnh được, cố gắng kiềm chế hầu kết lên xuống, ánh mắt sâu hun hút nhìn Thẩm Cận như con mồi.
Thẩm Cận vốn là người cực kỳ tự tin, ở đâu cũng thu hút ánh nhìn. Nhưng Mạnh Lạc cảm thấy, giữa bọn họ không nói đến chuyện khác trên giường bất ngờ lại rất hợp nhau.
"Thẩm Cận, tôi có chút... Thích anh, anh thử ở cùng tôi xem, biết đâu chúng ta hợp nhau?" Mạnh Lạc kích động nói ra những lời này.
Thẩm Cận hăng say hôn môi đảo lưỡi, đôi môi đỏ mọng tươi tắn, nghe thấy lời của Mạnh Lạc, đột nhiên ngừng lại, "Chó" một tiếng.
Anh có chút nôn nóng, thèm hút thuốc.
Theo lý thuyết, Mạnh Lạc thích anh cũng không phải vô lý, ít nhất chỉ cần mắt không mù ai cũng không thể từ chối một người có thân thế và diện mạo như anh, là mẫu người cực phẩm trong giới gay
Nhưng anh.…..
Thịch thịch thịch, trái tim khác ngày thường đập nhanh thêm mấy nhịp, có chút xúc động khác thường.
Chết tiệt, đây là lần đầu tiên trong đời trái tim anh thật sự rung động vì ai đó.
Nói đi nói lại, anh đáng lẽ không nên ngủ với Mạnh Lạc lần đó.
Ngủ thì ngủ cũng được nhưng vấn đề trái tim hiện tại giống như thuộc về ai khác.
Tiếng tim đập dồn dập như muốn xuyên thủng thái dương, đôi mắt Thẩm Cận đầy mờ mịt và bối rối không biết phải làm sao.
Thật ra, Mạnh Lạc là một chàng trai trẻ đẹp mơn mởn, có chút ngây ngô rất đẹp. Nếu trước đây gặp phải loại người như vậy tự động dâng người đến cửa, anh sẽ làm gì?
Chắc chắn là trong lòng sẽ cực kỳ sung sướиɠ!
Nhưng đâu có chuyện dễ dàng như vậy, chàng trai trẻ mơn mởn này lòng đầy tham vọng, hắn muốn tạo phản! Hắn muốn điều khiển anh!!!
Người đẹp nhào vào lòng ngực, Thẩm Cận trong lòng khóc không ra nước mắt, anh thật sự không có phúc để hưởng thụ.
Mạnh Lạc bình tĩnh đợi một lát, không nghe được câu trả lời.
Lại đợi một lúc, hắn nghe thấy Thẩm Cận ngơ ngác lẩm bẩm gì đó, tiếng quá nhỏ, “Anh nói cái gì cơ tôi không nghe được.”
Thẩm Cận có chút do dự, như là đang hạ thấp một chút mấu chốt nào đó, nhượng bộ, “Chuyện kia cậu có thể để tôi cᏂị©Ꮒ cậu một lần không, nếu không tôi thực sự rất khó chịu!”
Mạnh Lạc: “……”
Mạnh Lạc có chút bực mình.
Hắn đen mặt khoảng hai giây, muốn cho Thẩm Cận nhận thức rõ hiện thực.
Mạnh Lạc kéo Thẩm Cận vào lòng ngực, vòng tay ôm eo anh, nhéo nhẹ mông Thẩm Cận.
“Anh không được!” Mạnh Lạc hạ giọng, rất nhỏ: “cái mông này mềm mại nảy nở như vậy mà không được dùng đến, anh không thấy tiếc sao?”
“……” Thẩm Cận trợn mắt, nhéo nhéo mặt hắn, nói: “Thế khuôn mặt đẹp trai như thế này không được dùng để mua bán, càng tiếc hơn.”
“Miệng lưỡi sắc bén.” Mạnh Lạc cảm thấy ấm áp, hơi cúi người, đưa đầu gần đến cổ Thẩm Cận, ngoan ngoãn cọ cọ, “Ngài kim chủ ơi, tôi bán mình cho ngài làm chim hoàng yến được không?”
Quá tốt, trái tim ương ngạnh băng lãnh của nhà tư bản lại một lần nữa bị khuấy động, anh không thể nào từ chối sự quyến rũ của sắc đẹp giai cấp vô sản, đáng xấu hổ là trái tim anh lại rung động.
Thẩm Cận có tội, xin cho phép được pháp luật trừng phạt, chứ không phải để anh phải chịu đựng việc người vợ kiều diễm với đôi chân dài 192 cm này cứ sờ mó và cắn vào cổ anh, đến mức cảm giác da gần như bị tróc ra.
Thẩm Cận không chịu nổi khi bàn tay Mạnh Lạc khıêυ khí©h trên người mình, gồng mình kéo áo lên, thân thể cũng mềm nhũn như bông mà vặn vẹo. Anh dựa vào cánh tay Mạnh Lạc để không bị chân mềm mà ngã, nói: “Mạnh Lạc… Dây dưa thế này không xong…”
Một lát sau, Thẩm Cận đẩy đầu Mạnh Lạc, "Này! Mạnh Lạc, chú ý hình tượng một chút, cậu đừng nổi nóng lên người tôi!"
Mặt Mạnh Lạc thoáng chút xấu hổ nhưng khi chạm vào Thẩm Cận như uống phải xuân dược, dễ dàng bùng cháy ham muốn, khiến hắn sinh ra muôn vàn suy nghĩ.
Mặc dù Thẩm Cận không đáp ứng cũng không từ chối, thái độ dung túng khi bị hôn khiến Mạnh Lạc suy nghĩ nhiều hơn.….
Nhìn chằm chằm phần dưới cơ thể Thẩm Cận, Mạnh Lạc híp mắt, giọng khàn khàn: "Thẩm Cận, anh cũng..."
Thẩm Cận liếc mắt một cái sắc bén, có chút xấu hổ buồn bực và oán trách. Đàn ông có phản ứng sinh lý là bình thường, có gì mà phải ngạc nhiên.
Mạnh Lạc bị ánh mắt đó làm cho sửng sốt, kiềm chế hít sâu vài giây, trong lòng bùng lên ngọn lửa, còn định làm gì đó thì cửa "Cạch" một tiếng mở ra, có người vào.
Sau màn cả hai người đều luống cuống.
"Thẩm tổng, cà phê anh muốn đã đến rồi đây!"
Là Tiểu Lý, nhân viên hóa trang quay về. Nhìn căn phòng trống không, cậu tự hỏi: "Người đâu rồi?"
Đằng sau màn.
Mạnh Lạc và Thẩm Cận không thể ra ngoài ngay lúc này.
Thẩm Cận che miệng hắn, đưa ngón tay lên môi: "Suỵt ——"
"Cậu ở đây chờ một lát, bình tĩnh lại." Thẩm Cận nhìn xuống quần Mạnh Lạc, "Tôi sẽ mang người đi rồi cậu hãy ra."
"......"
"Được rồi......"
Thẩm Cận từ bên trong màn ra ngoài, Tiểu Lý ngạc nhiên: "Thẩm tổng, anh ở đây à!"
"Ừ."
Tiểu Lý nhìn Thẩm tổng, cảm thấy mặt Thẩm tổng đỏ bất thường, miệng cũng hơi sưng.
Thẩm Cận biết mặt mình nóng, cầm cà phê đá áp lên mặt, "Tôi vừa ăn cái gì, cay quá. Cậu giúp tôi xem mặt trang điểm có cần chỉnh lại không, nếu không có vấn đề gì, chúng ta ra ngoài!"
"Ồ, được." Tiểu Lý lập tức cầm đồ, "Thẩm tổng, môi anh có chút trôi son, để tôi tô lại."
Sau khi Tiểu Lý tô lại son cho Thẩm Cận, hai người cùng nhau ra ngoài.
Phòng hóa trang lại yên tĩnh, Mạnh Lạc từ sau màn bước ra, cảm thấy như mình như đang vụиɠ ŧяộʍ yêu đương với người yêu.
Hắn bình tĩnh ra khỏi phòng hóa trang của Thẩm Cận nhưng sau đó không thể giữ bình tĩnh.
“Anh Lạc, sao anh lại ở phòng hóa trang của Thẩm tổng?” Lưu Việt đứng đó, mắt nhìn chằm chằm tay hắn đang nắm lấy then cửa với vẻ mặt như “À há! Cuối cùng cũng bị em bắt quả tang rồi!”
Mạnh Lạc không hiểu tại sao mình lại có thể nhìn thấy một cốt truyện phức tạp từ biểu hiện trên gương mặt của Lưu Việt.
Mạnh Lạc nhẹ giọng nói: “Tôi tìm Thẩm tổng để nói về kịch bản.”
Lưu Việt không dễ bị lừa, ánh mắt sợ hãi luống cuống lướt qua cổ Mạnh Lạc, nói: “Là loại ‘kịch bản trên giường’ giống hôm qua sao?”
——————
(*) đến đoạn Mạnh Lạc muốn tự mình dâng tới cửa nhà Thẩm Cận làm chim hoàng yến, lúc đó mình muốn thay đổi xưng hô sang ngài-em, sau đó thành anh-em cho nó ngọt nhưng cảm giác vẫn hơi sớm quá nên quyết định để khi nào hai đứa chấp nhận nhau, yêu nhau hoàn toàn không vì tìиɧ ɖu͙© thì mình mới đổi nhé >< nhưng mà vì tình quá nên mình để dưới đây cho mọi người xem
“Ngài kim chủ ơi, em bán mình cho ngài làm chim hoàng yến được không ạ?”