Chương 19: Kẻ xấu

Mạnh Lạc bỗng nhiên trở nên dữ dội, nhe răng nhếch miệng nói: "Anh nói ai nghiêm trọng!

Tôi đó là..."

"Cậu đó là cái gì?" Thẩm Cận không chịu bỏ qua, người đàn ông này khẳng định không muốn người khác nói hắn có vấn đề, anh càng muốn nói, thậm chí còn giờ tay lên chạm vào, "Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ trắng bệch này, nghiêm trọng đến mức đổ mồ hôi."

"Tôi..."

Mạnh Lạc cảm thấy như đang nuốt phải mật đắng, khó lòng giãi bày, nhưng cũng không nghĩ Thẩm Cận lại càng kiêu căng hơn nữa.

Mạnh Lạc cười hừ một tiếng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Cận ấn lên tường,

"Thẩm tổng nói đúng, tôi thật sự có vấn đề, cũng không biết đêm qua ai là người rêи ɾỉ, bị tôi làm cho kêu lên như vậy."

"Mạnh Lạc —"

Thẩm Cận giật giật, miễn cưỡng cười một nụ cười căng thẳng, "Biết Thẩm tổng nói đúng rồi, còn không buông tay ra!"

Mạnh Lạc nhướng mày, đắc ý nhìn vào gương mặt âm trầm của Thẩm Cận, tặc lưỡi hai tiếng, tiếp tục nói: "Thẩm tổng, giọng nói ngày hôm qua thật dễ nghe, bây giờ nhớ lại, tôi còn có thể khiến người anh em nhỏ của tôi kính chào Thẩm tổng."

Thẩm Cận nắm tay chặt đến muốn chết, hàm răng bị anh cắn đến kêu ken két, anh sợ rằng giây tiếp theo sẽ không kiềm chế được, một quyền đánh nát khuôn mặt đẹp của Mạnh Lạc.

"Đừng nóng giận mà Thẩm tổng, nếu anh không hài lòng, chúng ta đêm nay lại làm một lần." Mạnh Lạc cười nhếch mép, cà lơ phất phơ mà dùng lòng bàn tay xoa da thịt, "Lần này đảm bảo làm Thẩm tổng hiểu rõ, tôi rốt cuộc là có vấn đề, hay không có vấn đề."

Mạnh Lạc thật sự là người có năng lực và tiềm lực mạnh mẽ!

Trên giường, Mạnh Lạc dường như là một con chó điên, tàn nhẫn hơn cả Thẩm Cận.

Thẩm Cận chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị một người nhỏ hơn mình áp đảo, lại còn là anh tự nguyện tạo cơ hội cho người này.

Anh muốn ra tay sửa trị tên này, nhưng người này lại nắm được thóp của anh. Nếu giữa chừng muốn thay đổi diễn viên thì Vương Ức sẽ không dễ bị lừa gạt. Vì trước đó đã đầu tư quá nhiều và chi phí quá cao, nếu không có lợi thì cũng không cần thiết phải làm.

việc phức tạp này khiến Thẩm Cận phải đau đầu vì lợi ích và tình cảm đều lẫn lộn không rõ.

Mạnh Lạc, người đàn ông cao hơn Thẩm Cận nửa cái đầu, tiến đến gần làm Thẩm Cận phải ngẩng đầu lên nhìn.

Nhìn qua hàm dưới sạch sẽ của người đàn ông, dễ dàng chạm mắt với anh ta.

Đây là một khoảng cách ái muội, Thẩm Cận, người đang ở thế dưới, có thể ngửi được mùi hương từ người đàn ông kia cùng với hương sữa tắm giống như của mình.

Mạnh Lạc cúi đầu, có thể rõ ràng nhìn thấy mồ hôi tinh mịn trên chóp mũi của Thẩm Cận.

Tóc của Thẩm Cận hơi dài, những ngọn tóc uốn cong quét qua cằm Mạnh Lạc, mang theo sự trêu chọc.

Hôm qua người này còn dùng cái đầu xù cọ cọ đầu vào ngực hắn, cùng hắn nằm sát cổ, nghĩ đến đây, Mạnh Lạc cảm thấy yết hầu có chút ngứa.

Yết hầu Mạnh Lạc nhấp nhô, Thẩm Cận lười nhác nheo mắt, nhón chân, nghiền ngẫm mà nói: "Mạnh Lạc, nửa thân dưới của cậu đang cộm vào tôi."

......

"Anh Lạc, anh không sao chứ!"

Mạnh Lạc ủ rũ dựa vào bức tường trắng mà Thẩm Cận vừa dựa vào, ngửa đầu, cánh tay che mắt.

Thật quá mất mặt, quá mất mặt!!

Ban đầu hắn phải chiến thắng bằng khí thế, nhưng không thể kiểm soát được nửa thân dưới của mình, lúc này bị Thẩm Cận tóm lấy cơ hội nhục nhã.

Hắn còn nhớ rõ bàn tay của Thẩm Cận, không chút để ý mà đảo qua quần của hắn, không có sức lực mà chạm vào.

Ngoài miệng nhẹ nhàng thờ ơ bâng quơ nói: “Nếu không phải là vì còn trẻ tuổi, thì làm sao lại có nhiều sức lực như vậy.”

Thật sự, không biết còn tưởng rằng anh lớn hơn hắn nhiều tuổi.

"Không có gì." Mạnh Lạc bình tĩnh lại chút.

Lưu Việt nhìn thấy mặt anh Lạc đỏ bừng, không chắc chắn hỏi: "Anh Lạc, anh mặt đỏ như vậy, thật... thật không có việc gì?"

"Cậu tốt nhất đừng nói chuyện, bằng không nói thêm một câu, khấu trừ tiền lương tháng này của cậu."

Lưu Việt vừa nghe tới tiền lương, lập tức biến sắc mặt lấy lòng, "Đừng nha anh Lạc, em có cha mẹ, có anh em, họ đều dựa vào em nuôi sống."

......

Lúc Mạnh Lạc trở về, Thẩm Cận không có ở phim trường.

Đạo diễn Vương gọi Mạnh Lạc lại: "Cậu lát nữa chuẩn bị đi."

"Thẩm tổng đâu rồi?"

Vương Ức nghe Mạnh Lạc hỏi như vậy, Vương Ức hiểu ngay là Thẩm Cận vừa tìm hắn, liền chỉ đường cho hắn: "Đi thẳng phía trước, Thẩm tổng đang ở phòng hóa trang. Sau khi hoàn thành vài cảnh quay, Thẩm tổng sẽ quay lại."

Mạnh Lạc không nói gì, tiếp tục đi thẳng.

Rất nhanh, Mạnh Lạc bước vào một chiếc lều dựng tạm, lúc này mọi người đều đang diễn, bên trong không có ai, Mạnh Lạc tưởng mình đi nhầm.

"Tiểu Lý, cậu vào đây một chút, quần áo này là mặc từ trái trước hay phải trước?"

Giọng Thẩm Cận từ sau tấm rèm vang lên, mang theo chút bực bội và không vui, "Tiều Lý, Tiểu Lý?"

Ở phim trường, mọi thứ đều rất đơn sơ, phòng thay đồ cũng vậy, chỉ là không gian ngăn cách với tấm rèm.

Không biết vì sao ma xui quỷ khiến, Mạnh Lạc đi vào, và đập vào mắt hắn là Thẩm Cận đang mặc qυầи ɭóŧ quay lưng lại với hắn.

Dáng người Thẩm Cận cao ráo, vòng eo nhỏ tay của Mạnh Lạc có thể che gần hết. Da thịt trắng mịn, khi vận động mạnh, xương bả vai nổi lên như cánh bướm muốn bay ra.

Những đặc điểm này trên người một người đàn ông thì trông thật yếu đuối. Nếu không nhờ vóc dáng cân đối, thường xuyên tập thể hình và rèn luyện, Mạnh Lạc cũng không biết giữa Thẩm Cận và những người tình một đêm anh thuê để đè người hay vẫn là những người kia đè anh.

Chờ mãi không thấy ai, Thẩm Cận liền chuẩn bị xoay người bước ra ngoài: "Mạnh Lạc, cậu làm gì ở đây?"

Mạnh Lạc vẫn đang vén rèm, đứng đó với vẻ ngơ ngác.

Người trước mặt hắn lộ nửa thân trên, trên người đầy dấu vết của ai đó để lại.

Mạnh Lạc ngượng ngùng cúi đầu, có chút chột dạ mà quay đầu nói: "Hôm qua tôi không đúng, quá mạnh tay, anh nên bôi thuốc lên vết thương đi."

Thấm Cận cúi đầu, nhanh chóng hiểu ý Mạnh Lạc.

Anh có làn da mỏng, trắng và mẫn cảm, chỉ cần một chút va chạm nhỏ móng tay cọ vào cũng có thể để lại vết đỏ vì vậy rất dễ để lại dấu vết trên người.

Những dấu vết này sau một thời gian đã trở thành màu xanh tím, nhìn có chút đáng sợ, có chút thê thảm. Người này sẽ không nghĩ rằng hắn làm mình bị thương chứ!

Mặc dù chuyện này không thể hoàn toàn không có quan hệ với Mạnh Lạc, nhưng thực ra không nghiêm trọng như hắn nghĩ, sờ lên cũng không đau, thậm chí không có cảm giác gì nhiều.

Tuy nhiên, bộ dạng chột dạ của Mạnh Lạc lúc này lại khiến Thẩm Cận cảm thấy khác.

Mạnh Lạc thực sự nghĩ rằng mình đã lỗ mãng, trách không được rằng sáng sớm Thẩm Cận đã muốn phủi sạch quan hệ với hắn, nhìn thân thể đầy thương tích thế này, ai mà không chạy.

Thẩm Cận đội khăn trùm đầu, tóc giả bị anh tùy tiện vắt ra sau lưng, ánh mắt của Mạnh Lạc vô thức đi theo, sau đó ánh mắt nhanh chóng chuyển đi khỏi hai điểm trên người. Thẩm Cận không biết xấu hổ.

“Nơi công cộng, anh... Anh mặc quần áo vào đi!” Mang tai Mạnh Lạc đỏ ửng lên.

Thẩm Cận buồn cười nhìn chằm chằm hắn, “Đây mà gọi là nơi công cộng sao, hơn nữa tôi là đàn ông, còn sợ người khác nhìn thêm vài cái, có mất mát gì đâu.”

“Mặc vào đi!”

“Tôi không, bộ này tôi không mặc, Tiểu Lý cũng không ở đây, chờ hắn quay lại đã.”

“Để tôi giúp anh!” Mạnh Lạc hạ giọng dịu dàng, đưa quần áo cho Thẩm Cận mặc thêm, còn không quên dặn dò, “Nơi này có nhiều người nên tai mắt nhiều, trong giới giải trí lại có nhiều gay, anh không sợ gặp rắc rối sao.”

“Cẩn thận kẻ xấu chứ không cần đề phòng người tốt, huống chi, tôi có thể gặp rắc rối gì chứ?” Thẩm Cận không quan tâm, ngay sau đó nhìn thấy Mạnh Lạc cúi đầu nghiêm túc thắt dây lưng cho mình, liền nói: “Nói về người tốt kẻ xấu, Mạnh Lạc, cậu là người tốt hay kẻ xấu đây?”