Editor: Anbel
Tần Việt Phương nhếch khóe môi, nụ cười trên miệng càng gia tăng thêm, mặc kệ là đã nhìn thấy cảnh đẹp này hết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể không đắm chìm trước vẻ đẹp này.
Cổ họng hắn khát khô, hắn vươn tay hướng về phía cậu:
"Đến bên cạnh tôi "
Bộ dạng hắn cao cao tại thượng, tựa như vương giả đến từ địa ngục, nụ cười trên môi hắn y hệt như sự thương xót của thần chết.
Đôi môi Phương Dạ Âm khẽ run lên, cậu khẽ nuốt nước miếng rồi từng bước từng bước đi đến địa ngục do "bản thân" tạo ra.
Chiếc áo khoác màu be bị vứt bỏ trên sàn, cậu rùng mình vì tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
Phương Dạ Âm ngoan ngoãn đi tới ngồi trong l*иg ngực hắn, làn da tiếp xúc với thân thể ấm áp, hơi lạnh từ từ rút dần đi.
Nhưng Phương Dạ Âm lại cảm thấy nó lại không hề biến mất mà đang chậm rãi đi sâu vào trong thân thể cậu, đi đến dạ dày, trái tim thậm chí là các cơ quan nội tạng.
Nó kinh tởm như đang ngồi trong đống thịt.
(?)
Tần Việt Phương một tay ôm lấy đầu cậu, ngón tay vuốt ve tóc cậu, hơi cuộn lại như đang trêu đùa, tay còn lại nắm ở thắt lưng khẽ thăm dò sâu xuống dưới.
"Bữa tiệc hôm nay cậu không thích sao?"
Tần Việt Phương thích thú nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của người trong ngực, khuôn mặt đỏ ửng nhưng phải kìm lại du͙© vọиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ ập tới để trả lời những câu hỏi mà không biết vấn đề nằm ở đâu.
Mông Phương Dạ Âm ngồi giữa hai chân hắn, cậu cảm nhận được hắn chỉ có một chút phản ứng, hoàn toàn không có ý kia, tựa như chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cậu.
Phương Dạ Âm mím môi lại lắc đầu.
Tần Việt Phương cười nhạt, hắn nắm chặt lấy tóc cậu kéo mạnh lên, nhẹ giọng nói: "Không phải tôi đã dạy cho cậu, thời điểm chỉ có hai chúng ta thì phải nói chuyện như thế nào à."
Lực đạo trong tay hắn mạnh lên vài phần, Phương Dạ Âm bị hắn kéo có chút đau, khóe mắt chảy xuống vệt nước mắt dài.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi mắt mờ mịt ướŧ áŧ, giống như một chú nai đáng thương bị lạc trong rừng, Phương Dạ Âm nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền vội vàng mở miệng, âm thanh tinh tế mang theo một chút run rẩy.
"Không....Tôi, ưʍ....!Nói chuyện ngay bây giờ."
Tần Việt Phương cười khẽ đưa đầu ngón tay lướt qua bộ phận mẫm cảm của cậu, cơ thể Phương Dạ Âm run rẩy không ngừng.
Giọng nói hắn trầm thấp xen lẫn với vẻ gợi cảm quyến rũ khiến người khác điên loạn: "Vẻ mặt của cậu bây giờ thật đáng yêu."
Hơi thở nóng ấm xẹt qua tai, đầu lưỡi mềm mại khẽ liếʍ lên vành tai, Tần Việt Phương dùng hết toàn lực trêu đùa người dưới thân, hắn muốn nhìn thấy thêm những biểu hiện khiến hắn hài lòng của cậu.
Phương Dạ Âm cắn môi thừa nhận sung sướиɠ cùng thống khổ, cái cổ thon dài ngẩng cao lên, cuối cùng trong mắt mông lung chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu đen của hắn lóe lên vài vẻ thỏa mãn đầy ác ý.
hãy chú ý đoạn này nhé, đạt được cột mốc 150 người xem mình úp cảnh H đoạn này lên
( cua đồng ăn ngon quá (-*)ゞ)
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phương Dạ Âm cảm thấy toàn thân mình có chút mềm nhũn, tay chân mệt mỏi không nhấc lên được.
Cậu rõ ràng đã tỉnh lại nhưng cả người cậu lại choáng váng, cơ thể cũng nóng hổi cả lên.
Dì Lưu đến gọi cậu dậy mà nhiều lần đều không thành công, cuối cùng hốt hoảng cầm chìa khóa đến mở cửa mới phát hiện ra Phương Dạ Âm đã bị phát sốt.
Ngày hôm qua cửa sổ không có đóng lại, Tần Việt Phương cứ như vậy ôm cậu cả người trần trụi trên sô pha đến nửa đêm, thân thể Phương Dạ Âm vốn không tốt lắm, làm như vậy suốt cả đêm thì chắc chắn phải bị bệnh rồi.
Tần Việt Phương từ sáng sớm đã đi công tác ở một chi nhánh của công ty tại thành phố S, dì Lưu hết cách chỉ còn cách gọi điện báo cáo tình hình cho hắn.
Không bao lâu sau liền có một bác sĩ đầu tóc hoa râm đi tới, ông đo nhiệt độ cơ thể cho Phương Dạ Âm sau đó tiến hành truyền nước biển.
Sau khi truyền nước biển cùng uống thuốc xong, Phương Dạ Âm nằm một mực tới khi trời tối dần mới phục hồi được một chút tinh thần.
Cả người chưa được ăn đồ gì, dạ dày cậu có chút quặn đau vì đói, Phương Dạ Âm chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cậu ra khỏi phòng đi xuống bếp muốn tìm một chút đồ ăn.
Đi đến gần nhà bếp rồi mới phát hiện dì Lưu vẫn chưa có về.
Bà đưa lưng về phía cửa, đứng tựa ở kệ bếp bên cạnh, cửa phòng bếp nửa kép hờ, trên tay cầm điện thoại hình như đang gọi điện cho ai đó.
"Vâng thưa ông chủ, quần áo là tôi mặc cho cậu ấy."
"Đúng vậy, bác sĩ đến và ông ta cũng có nhìn thấy."
"Không có biểu hiện gì lạ, lúc đó tôi cũng có chút bối rối, chắc là không có gì đâu."
"Vâng ông chủ, tôi đã hiểu."
Sau khi nghe được câu thứ hai, Phương Dạ Âm vô cảm quay người đi, rời khỏi phạm vi của nhà bếp, bước lên lại lầu hai.
Trở về lại phòng trên lầu hai, Phương Dạ Âm bước vào trong nhà tắm, cậu đứng yên nhìn chiếc gương trước mặt.
Trong giương là một thiếu niên có vẻ ngoài xinh đẹp tinh xảo, mái tóc mềm mại rũ trên vai, khuôn mặt trắng nõn như trong suốt, đôi mắt đen tròn như viên trân châu đen óng ánh, bộ dáng cậu nhu nhược, thoại nhìn qua không có một chút năng lực phản kháng nào cả.
Cậu mặc một bộ áo ngủ màu trắng, chất liệu mềm mại nhìn rất dễ chịu, nhưng đối lập với vẻ ngoài thuần khiết đó chính là phần cổ áo mở rộng ra, lộ ra dấu hôn lấm tấp đầy trên xương quai xanh cùng cái cổ nhỏ.
Thiếu niên xinh đẹp thuần khiết trong nháy mắt trở dâʍ đãиɠ.
Đột nhiên thiếu niên khẽ cong môi nở nụ cười châm chọc yếu ớt, chỉ là không lâu sau đó lại đột nhiên biến thành biểu tình có chút khó xử, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Phương Dạ Âm nhìn mình trong gương, tựa như một bức tranh, làm ra từng biểu cảm mà Tần Việt Phương yêu thích nhất.
Cậu hiểu được hắn để lại đầy dấu vết ám muội trên người cậu đơn giản là vì muốn trừng phạt cậu, làm cậu cảm thấy xấu hổ, hắn cho người khác biết được thân phận quyển dưỡng của cậu, thậm chí còn để bọn họ nhìn thấy những vết tích mập mờ bẩn thỉu trên thân thể cậu.
Trò chơi điều giáo dạy dỗ phục tùng, cậu ở đời trước cũng chơi đến chán rồi.
Truyện chỉ được edit duy nhất tại truyenhdt.com của @vwn_bjhp
Anbel: Phúc lợi sắp tới rồi đây, đủ 150 lượt xem mình up cảnh H lên nhé ฅ^•ﻌ•^ฅ.