Lưu ý: Lời thoại nội tâm của bé Âm sẽ được in nghiêng.
Tui biết các cậu đang mong chờ cái gì ( ͡° ͜ʖ ͡°)
.....Nhưng mờ xin lỗi tác giả đã bị biên tập kéo đi ăn cua đồng ಥ_ಥ
Sau khi kịch liệt qua đi, Phương Dạ Âm nặng nề nhắm mắt lại, sau khi cảm giác được Tần Việt Phương từ trong thân thể mình rút ra, cơn buồn nôn cũng theo đó mà chậm rãi ngưng dần.
Cuối cùng thì tối nay cũng kết thúc.
Chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đây chính là nỗi thống khổ mà hắn phải chịu đựng hàng đêm dày vò kể từ khi gặp được "chính mình".
Tần Việt Phương ngồi ở đầu giường lấy ra điếu thuốc quen thuộc, âm thanh bật lửa vang lên, tàn thuốc bắt đầu phát ra tia lửa bập bùng.
Dáng vẻ hắn hút thuốc rất đẹp, ngón tay thon dài gợi cảm, thời điểm kẹt thuốc lá giữa hai đầu ngón tay trông như là đang thưởng thức một thứ gì đó, mang theo hơi thở nóng bỏng khiến người ta mê mẫn.
Nửa thân trên hắn trần trụi, tuyến nhân ngư như ẩn như hiện, thân hình săn chắc hoàn mỹ không có chút tỳ vết, đường cong đơn bạc trên thân thể được phát họa rõ nét, gợi cảm mê hoặc người.
Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều có thể cảm nhận được hormone của giống đực lan tràn làm người khác huyết mạch phun trào.
Đôi môi hơi hơi hé mở, khói thuốc bay lượn bao trùm lên ánh lửa, nhẹ nhàng bao trùm trước mắt làm mờ đi góc cạnh khuôn mặt hắn, trông thật quyến rũ dưới ánh đèn yếu ớt.
*nhân ngư tuyến: là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V
Hai mắt Phương Dạ Âm vô thần nhìn về một nơi nào đó, đôi mắt híp lại, cơn buồn bắt đầu vây quanh, thân thể này của cậu không quá quen thuộc mùi khói, cái mũi nhỏ đỏ ửng, có chút ủy khuất mà khịt mũi.
Trên người cũng cảm giác cực kỳ khó chịu...!
Trước giờ hắn luôn là người chủ động khống chế kẻ khác, khi làm chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái là được, xưa nay chưa từng quan tâm đến thân thể người bên cạnh ra sao.
Cho nên hiện tại hắn cảm nhận được rõ ràng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể đang chậm rãi chảy ra, nhưng khó chịu hơn chính là đối phương không hề có ý định buông hắn ra để hắn đi tắm.
Ngoài ra, những chỗ khác trên thân thể cũng không thấy thoải mái cho lắm, vẻ mặt của Phương Dạ Âm có chút uể oải nằm bẹp trên giường.
Theo góc nhìn của Tần Việt Phương, cậu càng giống như vừa mệt mỏi vừa thẹn thùng, vừa đáng thương lại đáng yêu khiến người khác yêu thích.
Hắn cười cười khẽ một tiếng, mang theo thỏa mãn mà lưu luyến cúi người hôn một chút lên mặt của Phương Dạ Âm.
"Tối mai có một buổi tiệc nhỏ, chúng ta cùng đi nhé?"
Nhìn thì có vẻ là hỏi ý kiến nhưng thực tế bên trong giọng nói không hề cho phép bất kỳ ý từ chối nào cả.
Phương Dạ Âm phát ra một tiếng ừ nho nhỏ.
Cậu cúi đầu, mái tóc rối rũ xuống che đi sự khó chịu trong mắt, móng tay bấu chặt lấy ga giường, đầu móng tay bị đè đến trắng bệch.
Tại sao chứ?
Tại sao đã hai năm rồi mà hắn vẫn chưa chán! *hắn ở đây chỉ TVP
-----------------
Phương Dạ Âm đi theo Tần Việt Phương đã hai năm rồi, từ năm mười bảy tuổi đến năm mười chín tuổi.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình lại có kiên nhẫn đến như vậy, trên người không có chút tài sản nào, cuối cùng chỉ có thể để mặt cho người khác định đoạt.
Lúc mới bắt đầu đi bên cạnh Tần Việt Phương, có lẽ là nhớ về nợ ân tình của hắn nên Tần Việt Phương chưa từng mạnh bạo.
Tuy nhiên chỉ cần Tần Việt Phương để lộ ra cái ý tứ kia với hắn, hắn sẽ bắt đầu cảm thấy buồn nôn muốn ói, đây là một sự chán ghét mà bản thân hắn không thể nào kiểm soát được.
Mẹ nó! Ai mà chịu nổi bản thân bị "chính mình" đè.
Thế nhưng không qua được bao lâu, Tần Việt Phương liền không nhịn được, dù sao thì đó cũng là tính cách của chính bản thân hắn.
Hắn ta tìm cơ hội, cứng rắn không cho phép cự tuyệt.
Mà hắn, lại không có bất kì cơ hội nào để phản kháng, cũng không có cách nào để phản kháng cả.
—-------------
Sau lần đó, hắn đã nôn mửa hết ba ngày.
Mỗi khi nhắm mắt lại liền sẽ nhìn thấy ánh đèn mập mờ màu da cam của khách sạn, tấm gương phía trên phản chiếu dấu vết dâʍ đãиɠ, dơ bẩn khiến người ta buồn nôn trên toàn thân hắn.
Trong một tháng trời, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của "chính mình", hắn sẽ theo phản xạ mà nôn mửa.
Tần Việt Phương từ trước đến giờ đều không phải là một người có tính tình tốt bụng, bị hắn bài xích thành cái dạng này chắc chắn sẽ rất tức giận.
Lúc đầu, hắn vốn cho rằng, mình sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ, như vậy cũng tốt, hắn có thể chậm rãi sống một mình, dù sao thì vẫn tốt hơn bị "chính mình" ở đây ép làʍ t̠ìиɦ nhân.
Ấy thế mà Tần Việt Phương lại tìm cách chữa khỏi cho hắn, về phần phương pháp....Phương Dạ Âm kéo khóe miệng như có như không lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Hắn không muốn nhớ lại.
Thân thể Phương Dạ Âm như là một đứa con cưng của trời, rõ ràng trên miệng nở một nụ cười trào phúng, nhưng lại có đôi môi xinh đẹp, cười lên một chút lại mang vẻ đẹp như hoa, không có một ai có thể nắm bắt được cảm xúc thực sự của hắn.
Tần Việt Phương vừa vặn thấy nụ cười này của hắn, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Hôn lên đôi môi đó, hương vị ngọt ngào mềm mại như mọi khi, hắn đem đầu Phương Dạ Âm xoay thẳng lại, mạnh mẽ làm đối phương nhìn thẳng vào trong đôi mắt mình.
Trong đôi mắt đó nhuốm đầy du͙© vọиɠ khiến kẻ khác sợ hãi.
Tần Việt Phương nói khẽ: "Không bằng chúng ta đi tắm nào?"
Hắn lại muốn nghe chim sẻ nhỏ hát nữa rồi.
~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả còn có hai truyện khác
« hắn mê hoặc »
« nhanh xuyên chi cứu vớt nước Đức khoa chỉnh hình »
mọi người có thể lên tìm đọc thử nheeee
Anbel: Ờ thì....!có nước lèo để tưởng tượng sự tình sau đó chứ không có H đâu =))))
Up bài hơi trễ do sáng giờ bận thi Tiếng Anh.
Đúng là ác mộng luôn hmu (ᕵ﹏ᕴ)
Còn hai cái truyện phía trên mà tác giả giới thiệu, tui có lên tìm thử, cái đầu kiếm hong ra, cái sau thì nói về thụ xuyên qua nhiều thế giới phụ trách kiểm duyệt nội dung của từng thế giới tiểu thuyết giả tưởng, kiểm tra xem có trục trặc nào không, sau đó lại vô tình đẩy ngã nam chính.
Truyện có 104 chương + 4 PN, nếu bạn có hứng thú thì lên tìm đọc nha~.