Editor: Anbel
Biểu hiện của Triệu Tuyên không có phức tạp như hai người, anh không quan tâm mà nhún vai.
"Nếu đã như vậy rồi thì cậu hãy thả người ta đi đi, cho chút tiền sinh hoạt, thuê người chăm sóc cho cậu ấy cũng coi như là có tình nghĩa lắm rồi." Triệu Tuyên sờ sờ cái cằm, "Trở lại đi tìm lão Tôn, tôi tìm cho cậu một người thích hợp, cậu thích kiểu người giống như vầy, thì đi tìm một người tương tự không phải được hơn sao?"
Đôi mắt Tần Việt Phương tối lại có chút kích động, bóp nát tàn thuốc ném vào trong gạt tàn.
Hắn đối với lời đề nghị của Triệu Tuyên không phản bác, cũng không nói tiếng nào.
Chu Viên Viên xoa lọn tóc của chính mình, ngữ khí có chút không được tốt mở miệng: "Tuy rằng người ta bệnh không nhất định là vì cậu, nhưng người ta đã đến mức này rồi thì dứt khoát bỏ qua cho người ta đi, với năng lực của cậu, muốn dạng nào mà không có?"
Cô có chút cảm thán nhìn thoáng qua Phương Dạ Âm.
"Người ta đi theo cậu cũng đã hai năm, cũng là đủ lắm rồi."
"..."
Tần Việt Phương im lặng một chút, mở miệng hỏi: "Không còn cách nào khác à?"
Chu Viên Viên lắc đầu
"Vậy thì bỏ đi."
Chu Viên Viên kinh ngạc nhìn về phía hắn --- dễ dàng vậy sao?
Tần Việt Phương đứng lên, hắn hơi cong khóe môi, biểu tình trên mặt thoạt nhìn vừa ôn nhu vừa tàn nhẫn, ngữ khí tự nhiên nhẹ nhàng nói: "Coi như là bị bệnh, tôi cũng có thể nuôi cậu ấy được suốt một đời."
Hiện tại hắn không nghĩ đến việc cho cậu rời đi, như vậy thì cậu ấy cũng không thể nào rời đi được.
Câu nói tựa hồ có chút ích kỷ, nhưng hắn vẫn luôn hành xử theo sự ích kỷ của hắn.
Triệu Tuyên cùng với Chu Viên Viên đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, họ không nghĩ tới việc Tần Việt Phương lại chấp nhất với Phương Dạ Âm như thế.
Chu Viên Viên trên mặt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, cô nhún nhún vai: "Đây là chuyện của cậu, tôi không có quyền can thiệp."
Thật đáng thương cho tiểu mỹ nhân này – Chu Viên Viên thầm nghĩ.
Triệu Tuyên càng cảm thấy không sao cả, anh theo tới chỉ để xem mà thôi, đối với anh mà nói, một con chim nhỏ, không thích thì đổi thành người khác, dù sao thì thân thể cũng không có tổn thương nào, chơi tận hứng thì thôi, nếu yêu thích thì cứ việc giữ lấy.
Sự việc lần này đến đây thì thôi.
Tần Việc Phương đưa Phương Dạ Âm rời khỏi Dạ Sắc, trên đường đi hai người không nói một lời nào cả.
Coi như là đã vạch mặt ra thẳng nên lười biếng phải che giấu lại.
Nhưng có một số chuyện, cho dù đã vạch mặt thẳng rồi, còn không thể trốn thoát được.
Tỉ như, Tần Việt Phương muốn làʍ t̠ìиɦ.
Nói là muốn làʍ t̠ìиɦ, nhưng kỳ thật chỉ có mỗi Tần Việt Phương ngang ngược áp chế ép buộc phải triền miên cùng hắn.
Trừng phạt cùng cảm xúc bất mãn đều đan xen ở trong đó.
Vừa về đến nhà, hắn thậm chí không cho Phương Dạ Âm một chút cơ hội phản ứng, ôm cậu một đường đi thẳng vào phòng.
Không có tiền hí, không có an ủi, tựa như là dã thú cắn xé thô bạo lên cổ của Phương Dạ Âm, vết đỏ ứ đọng lít nha lít nhít in đầy trên sống lưng trần trụi trắng nõn trần trụi, động tác của Tần Việt Phương càng thêm thô bạo.
Rút ra bài học cho mình, lần này hắn không hề cho Phương Dạ Âm một chút cơ hội nào để phản ứng, dùng thân thể gắt gao đè chặt trói buộc lấy tứ chi của cậu.
Phương Dạ Âm bị đè xuống nằm sấp như đang giao hoan cùng với dã thú, cậu bị thân thể phía trên đè chặt lại, hơi thở xâm lược của giống đực quẩn quanh bên cần cổ mềm mại, cậu cảm nhận được rằng dạ dày mình có chút không ổn mà run rẩy.
"Tôi biết cậu không thích như thế này." Tần Việt Phương vuốt ve cánh tay mềm mại của cậu, bờ môi ghé sát vào lỗ tay cậu trầm thấp cọ xát, "Nhưng cậu cứ không nghe lời, tôi cũng rất mất hứng."
"Ngoan ngoãn nghe lời cậu cũng sẽ được thoải mái hơn, tôi cũng cao hứng, không phải sẽ tốt hơn sao?"
Phương Dạ Âm cảm thấy trước mắt có một trận mơ hồ, hơi hơi nghiêng cổ qua một bên, gian nan hộc ra một tiếng: "A"
Lão tử không thoải mái, anh còn muốn được vui vẻ sao?
Tần Việt Phương rũ khóe môi xuống, cảm xúc nơi đáy mắt có chút không rõ, "Cậu bướng cái gì? Cậu cho rằng cậu bị bệnh, thì tôi sẽ buông tha cho cậu sao?"
Hắn duỗi tay đem đầu Phương Dạ Âm quay về phía chính mình, Phương Dạ Âm bị hắn bắt ngửa đầu lên, cơ thể cũng theo cái nâng mặt mà hơi cong người lên, tựa như con thiên nga ngửa cổ lên sắp chết.
Thiếu niên xinh đẹp mỏng manh bị người da thịt chắc rắn phía sau ôm chặt lấy trong vòng tay, cả hai người trần trụi quấn quýt lấy nhau.
Nếu xem nhẹ biểu tình giãy dụa trên mặt của cậu thì chính là vẻ đẹp khiến người ta không dám khinh nhờn.
"Cậu là của tôi, đừng có mơ mà rời khỏi." Tần Việt Phương nói khẽ sau đó cường ngạnh hôn mυ"ŧ lên môi của thiếu niên.
Phương Dạ Âm có chút run rẩy thở dốc, cậu miễn cưỡng nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn.
Cậu cảm giác được một cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ, nhưng không hoàn toàn là do bị người trên thân xâm phạm, mà là một loại sợ hãi bắt nguồn từ sâu bên trong cơ thể, dường như động tác của người trên thân đã đào lên những cảm xúc, dấu vết máu chảy đầm đìa sâu trong thân thể này.
Thật sự là một cảm giác cực kỳ chán ghét.
Đôi mắt xẹt qua một tia ác ý, cậu hơi ngẩng đầu liếc nhìn cằm đối phương.
"...Tần Việt Phương." Cậu nhẹ giọng mở miệng, âm thanh kiều diễm, giống hệt như tiểu tình nhân âu yếm nhỏ nhẹ rêи ɾỉ, làm Tần Việt Phương vừa lòng nheo mắt lại.
"Anh...Còn chưa gọi ông đây là bố đâu."
Sắc mặt Tần Việt Phương bỗng dưng trầm xuống.
Hắn chưa kịp nói lời nào đột nhiên mặt Phương Dạ Âm trắng bệch lại, nghiêng người nôn ói.
Bởi vì tay hắn vẫn còn kiềm chặt ở cằm của đối phương nên lúc này đây toàn bộ chất nôn của Phương Dạ Âm cơ hồ đều chảy lên tay hắn.
Thật bẩn! Sắc mặt Tần Việt Phương cơ hồ đông cứng lại, Phương Dạ Âm bị hắn vung tay ném lên giường.
"Ha ha." Phương Dạ Âm vừa híp mắt cười vừa thở dốc.
Lòng ngực trắng nõn theo nhịp hô hấp thở dốc mà chập trùng lên xuống, lộ ra đường cong quyến rũ, có cảm giác như ác quỷ đang chậm rãi dụ dỗ, nhưng nếu không có đám chất bẩn nôn ói chết tiệt này thì sẽ tốt hơn nhiều!
Sắc mặt Tần Việt Phương thay đổi liên tục, hắn có cảm giác như đang bị đối phương đùa giỡn.
Cậu ta cố ý!
Cười lạnh một tiếng, Tần Việt Phương hung hăng bóp chặt cổ Phương Dạ Âm, trên tay hơi dùng sức: "Phương Dạ Âm, cậu cho rằng làm như vậy thì lão tử sẽ tha cho cậu sao? Cậu nằm mơ đi!"
Nhưng hiện tại trong cái tình trạng này, hắn thật sự chán ghét không chịu nổi, Tần Việt Phương cố nén lửa giận trong lòng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Phương Dạ Âm nằm ở trên giường, trào phúng cong cong khóe miệng.
Không có năng lực phản kháng, thì chỉ có thể tự tổn hại mình 800 đả thương địch 1000.
Thật là một kết cục khá tồi tệ.
...!
Tần Việt Phương rửa mặt xong liền rời khỏi phòng, sắc mặt hắn tối sầm lại, lái xe đi tìm đến chỗ Triệu Tuyên.
Triệu Tuyên có chút ngạc nhiên, hai ngày này số lần mà Tần Việt Phương tìm đến anh nhiều đến nỗi có chút khó tưởng tượng.
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại một lần nữa, anh lại có thể hiểu được tại sao.
"Sao thế? Chim hoàng yến nhỏ lại mổ người nữa à?" Giọng nói anh mang theo ý cười cùng vài phần chế nhạo.
( thề, sao mỗi lần edit đến đoạn ông Triệu Tuyên này cứ thấy ổng hài ẻ sao ý =))))
Tần Việt Phương lạnh lùng nhìn anh một cái, cầm lấy ly rượu trước mặt, một hơi uống cạn sạch.
Rượu tràn ra ở bên khóe môi, xẹt qua yết hầu chảy xuống l*иg ngực đã được giải khai một cúc áo, mang theo một tia ái muội hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng càng nhiều hơn nữa đó chính là bao quanh hắn một loại khí tức bực bội.
Triệu Tuyên vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi mà nói: "Ài~ cậu chính là một tên cứng đầu, sao phải như vậy chứ, mỹ nhân thì chỗ nào cũng có cả.
Hôm nay cậu vừa vặn tới đúng lúc lắm, lão Tôn sắp đến đây rồi.
Nói rồi trên mặt anh mang theo một chút mong chờ thần bí.
"Nghe nói mang theo một vài người mới, tôi rất chờ mong đó nha, cậu cũng nhìn thử xem, nếu thấy không tồi thì dẫn về~"
Tần Việt Phương mang vẻ mặt buồn bực, nhưng lần này hắn không có cự tuyệt.
Hắn là một nam nhân bình thường, vẫn cần giải quyết du͙© vọиɠ bình thường, nếu Phương Dạ Âm không nghe lời thì cũng nên chọn một người dự phòng.
Tần Việt Phương hắn, tuyệt đối sẽ không thiếu người làm ấm giường.
Lão Tôn là một vị tổng giám đốc mà hai người họ tình cờ quen biết được, ông ta mở một công ty giải trí khá nổi tiếng, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa một vài người mới muốn được nâng đỡ đến cho bọn họ xem.
Những người mới hôm nay được đem đến khá là xinh đẹp bắt mắt, có đủ cả nam lẫn nữ, tuổi tác đều giống như nhau, lớn nhất cũng không vượt quá 20 tuổi, trong không khí tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Trong sáng đáng yêu, xinh đẹp diễm lệ kiểu nào cũng có hết, còn có vài khuôn mặt quen thuộc, Triệu Tuyên vừa thấy những người đi vào cửa đôi mắt liền sáng lên.
Tần Việt Phương ngước mắt liếc nhìn từng người một bước qua, biểu tình trên mặt không có chút nào hứng thú.
Nhưng khi hắn nhìn đến một nữ nhân đứng ở giữa, đôi mắt hơi ngừng lại, ngón tay nắm lấy ly rượu khẽ vuốt ve một chút.
"Cô, tới đây để tôi nhìn một chút."
~~~~~~~~~~~~