Chương 18: Sao anh lại nhanh như vậy?

Vốn Nguyễn Thừa Minh còn hoảng sợ bay mất cả hồn, bây giờ cuối cũng hồi hồn nhưng vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt, đối diện với gương mặt tươi cười sáng lạn của Nguyễn Kiều Kiều cùng ánh mắt sạch sẽ của cô, anh ta không có cách nào thốt ra lời từ chối.

Mà Nguyễn Kiều Kiều đã ra sức mà lắc mông nhỏ, miệng lấp kín đôi môi mỏng của anh ta hôn thật sâu, vuốt ve khuôn mặt người đàn ông.

Máu của Nguyễn Thừa Minh lại dồn lên não, đánh mất khả năng tự hỏi và phát ngôn, mà lúc này, cô nhóc gây nên tất cả mọi chuyện còn quay đầu, nhìn về phía Nguyễn Thừa Giác đang đứng như bị sét đánh bên cạnh, cười tủm tỉm mời gọi:

“Anh ba, anh có muốn Kiều Kiều giúp anh sung sướng không? Thật sự rất sướng nha!”

Hầu kết Nguyễn Thừa Giác giật giật, anh ta không biết nên phản ứng như thế nào, Nguyễn Kiều Kiều thấy dáng vẻ ngu si này của anh ta còn lộ ra vẻ kinh ngạc, hoang mang hỏi:

“Làm sao vậy?”

Nguyễn Thừa Minh không động đậy, Nguyễn Thừa Giác cũng không ho he, chỉ có Kiều Kiều ôm cổ Nguyễn Thừa Minh cười lộ hai lúm đồng tiền như hoa, còn cúi đầu nhìn bộ phận dính chặt không chút khe hở nào của hai người.

“Anh à, bố nói người trong nhà thể hiện tình cảm khăng khít chính là làm như vậy, càng làm nhiều chứng tỏ càng yêu.”

Vẻ mặt cô ngây thơ nói ra mấy lời này, hoa huyệt lại đúng lúc co thắt lại, thịt mềm xung quanh huyệt mạnh mẽ xoắn chặt côn thịt của Nguyễn Thừa Minh, một cảm giác tê dại như bị điện giật truyền từ xương cụt lên thẳng đỉnh đầu, Nguyễn Thừa Minh không kiềm chế được cơn sướng, bắn ra.

“Ơ… sao anh lại nhanh như vậy?”

Nguyễn Kiều Kiều hô to một tiếng duyên dáng.

Nguyễn Thừa Minh cảm thấy trái tim không hiểu sao bị đâm một dao, cô lại bổ thêm một nhát dao nữa:

“Bố có thể làm lâu hơn anh gấp mười lần cơ.”

Nguyễn Thừa Minh: “……”

Đó là bởi vì anh ta còn đang bị sốc và chịu kích thích quá mức, OK?

Đâu có được chủ động giống với lão cầm thú Nguyễn Thừa An kia!

Nguyễn Kiều Kiều nhổm mông lên, ‘phốc’ một tiếng, côn thịt đã mềm xuống một nửa trượt ra còn kèm theo một lượng lớn nước nhờn, là da^ʍ thủy của cô lẫn với cả tinh trùng anh ta bắn ra.

“Em đi rửa qua một chút.”

Nguyễn Kiều Kiều uyển chuyển linh hoạt nhảy xuống giường, đi vào phòng tắm.

Đang lúc cô tắm rửa bỗng nghe thấy tiếng vang trầm đục của vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó cửa phòng tắm bị kéo ra, Nguyễn Thừa Giác vác vẻ mặt hầm hầm đi đến.

Mà trong nháy mắt trước khi cửa đóng lại, dường như Nguyễn Kiều Kiều nhìn thoáng thấy Nguyễn Thừa Minh nằm trên mặt đất, không động đậy.