Chương 1: Sinh nhật
Hôm nay là sinh nhật của Tống Thời Phồn, ngoài việc nhận được một loạt tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ các thương gia và ngân hàng, cô không nhận được lời chúc từ bạn bè hay đồng nghiệp. Tiếng ding-dong vang lên, trong tàu điện ngầm đông đúc, cô gian nan một tay lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn từ ngân hàng:
Kính gửi cô Tống: Xin chào! Vào một ngày đẹp trời là sinh nhật của cô, chúng tôi gửi đến cô những lời chúc chân thành nhất, chúc cô sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý! ta vì ngài đưa lên nhất chân thành chúc phúc, cung chúc ngài sinh nhật vui sướиɠ, vạn sự như ý! Hủy đăng ký TD
Ngón tay dừng trên phím T, D của điện thoại rất lâu nhưng vẫn không nhấn xuống, cô lướt lên trên phần tin nhắn của ngân hàng, rồi dừng ở tài khoản giao dịch, số dư tài khoản hiển thị 10,18 nhân dân tệ. Tống Thời Phồn nhìn chằm chằm tin nhắn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng giống như không nghĩ gì cả, cô chỉ ngơ ngác nhìn.
May mắn lúc này tàu điện ngầm đã đến trạm, cô khoác chiếc khăn quàng cổ, vội vàng theo đám đông xuống tàu điện ngầm, đi vài bước đến một sân ga chờ xe buýt đến. Sau khi đợi vài phút, cô thấy xe mình định đi đang từ từ tiến đến, cô vội vàng bước lên xe, thấy vẫn còn chỗ trống, cô tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Hôm nay vận may thật tốt, cô tự giễu nghĩ, công ty không tăng ca, xe buýt không trễ, thật tuyệt.
Tống Thời Phồn quyết định mua một cái bánh kem nhỏ tại cửa hàng bánh ngọt gần khu dân cư, vì cảm giác nghi lễ bất ngờ, và cũng để chúc mừng sinh nhật lần thứ 26 của cô. Cô cầm bánh kem trong tay, trong lòng bất giác cảm thấy tự tại, đang định đến cổng khu dân cư thì nhìn thấy một người không ngờ tới, hình như anh đang nói gì đó với bảo vệ, cô theo bản năng muốn bỏ chạy.
Chỉ là bóng dáng có chút giống mà thôi, Tống Thời Phồn tự an ủi bản thân, chỉnh lại khăn quàng cổ, cố gắng che mặt lại, khi chuẩn bị đi nhanh qua anh, chú Lý bảo vệ ngăn cô lại, “Ôi chao, đây không phải Tiểu Tống sao? Em trai con đợi con ở đây đã lâu, chú bảo cậu ấy vào phòng bảo vệ đợi, cậu ta cũng không nghe ……” Những chữ phía sau cô đã không nghe rõ, đầu bắt đầu ong ong, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, rồi lại có thể nhìn rõ ràng miệng anh lúc đóng lúc mở, nghe được giọng nói của anh “Chị”, rất giống một cậu bé nghịch ngợm muốn nhận sai với người lớn chỉ để tránh bị trừng phạt sau khi đùa dai, thật dối trá, Tống Thời Phồn không ngừng suy nghĩ, lại bất đắc dĩ gật đầu, “Ừ.” Sau đó cảm ơn chú Lý, quay đầu ý bảo Tống Thời Diễn đi theo.
Trước mặt người ngoài cô luôn là một người chị dịu dàng ân cần, bên trong…… Ai biết được? Chắc không có người chị nào như cô, chăm sóc cho em trai đến trên giường, sau khi ăn sạch sẽ cũng không ngoảnh lại nhìn.
Cả hai không nói chuyện suốt quãng đường đến phòng thuê của Tống Thời Phồn, nơi cô thuê nằm ở tầng năm, không có thang máy, trên cùng là sân thượng, nhưng cửa lên sân thượng bị chủ nhà khóa, bọn họ sợ có người nhảy lầu. Tống Thời Phồn sốt ruột đến mức cô thậm chí còn không thể giả vờ khi trở về nhà, cô không hiểu tại sao Tống Thời Diễn lại muốn đến đây vào lúc này, càng không hiểu tại sao cố tình là vào hôm nay, quả nhiên vận may đều xài hết ở việc di chuyển ngày hôm nay.
“Nhà không có dư dép, em có gì muốn nói thì nói nhanh đi. “Tống Thời Phồn đến trước cửa lạnh nhạt nói, ý muốn đuổi anh đi. Tống Thời Diễn nhướng mày, chỉ nói, “Chị, nếu muốn người khác cũng nghe được những điều này, em cũng không ngại đứng ở đây nói.” Tống Thời Phồn không muốn, chỉ có thể để anh vào nhà.
Chỗ ở của Tống Thời Phồn không thể nói tốt hay xấu. Căn nhà này trước đây là của gia đình chủ nhà nhưng họ vội vàng cho cô thuê lại, trên tường vẫn còn hình vẽ bậy của trẻ nhỏ, máy nước nóng thỉnh thoảng ngừng hoạt động, tường bếp có vết lốm đốm, chẳng qua lúc đó cô đang vội tìm chỗ ở nên cũng không để ý nhiều.
Nói chính xác là trong nhà không có dép nam. Cô cố ý làm khó anh, Tống Thời Phồn lấy đôi dép mùa hè ra hiệu cho anh mang vào, Tống Thời Diễn không nói gì, nhưng kích cỡ 44 của anh vẫn lộ một nửa khi mang dép size 36, có vẻ có chút buồn cười. Tống Thời Phồn phớt lờ anh, đi vào bếp để bánh vào tủ lạnh, lúc đi ra lại thấy Tống Thời Diễn vừa ngồi trên lỗ của sô pha, cảm thấy có chút thú vị, nhịn không được cười khẽ.
Tống Thời Diễn từ sô pha đi ra, quay đầu lại nhìn thấy chị đang dựa vào cửa, mái tóc đen dày đẹp đẽ rủ xuống vầng trán nhẵn nhụi như gợn sóng, khuôn mặt như trăng như hoa cực kỳ xinh đẹp, đôi tai cũng có hai chuỗi hoa tai hạt trắng đung đưa qua lại, làn da trắng như tuyết, chiếc cổ dài như ngỗng trắng, cánh tay mảnh khảnh khoanh tay ôm lấy ngực. Cô cởi áo khoác ngoài và khăn quàng cổ, bên trong mặc một chiếc áo len lệch vai màu đen bó sát cơ thể, kết hợp với quần jean bó cùng màu, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra, dưới chân mang đôi dép lông, cảm giác lạnh lùng đã bớt đi, cộng với nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, khiến người ta không khỏi muốn che chở bảo vệ cô.
Chú ý tới ánh mắt của Tống Thời Diễn, Tống Thời Phồn lập tức nhếch môi, đi về phía anh, “Nói đi, chuyện gì đáng giá để em đi một chuyến thật xa tới đây?”
Cô luôn như vậy, cái gì cũng không quan tâm, ngay cả lăn lộn trên giường xong cũng không quay đầu lại mà rời đi, một chút cũng không thèm để ý anh, thật muốn mổ ngực cô ra, xem rốt cuộc cô có tim hay không.
Tống Thời Diễn mí mắt hơi rũ xuống, “Ba mẹ bảo kỳ nghỉ đông này em ở chỗ chị, chờ tới Tết Nguyên Đán rồi cùng về.”
“Cái gì? Em muốn ở đây, còn có làm sao em biết chị ở chỗ này?” Tống Thời Phồn lại cảm thấy không kiên nhẫn.
“Hiện tại em học đại học ở đây, trường học cho nghỉ đông, không có chỗ để đi liền tới tìm chị.” Tống Thời Diễn bình tĩnh mà trả lời.
“Vậy sao em không về nhà?”
“Bởi vì em muốn cùng chị về.”
“Tống Thời Diễn, em có bệnh à!” Tống Thời Phồn cảm thấy mình sắp nổ tung, luôn là như vậy, cô không thể bình tĩnh nói chuyện với anh được, cũng không có cách nào che giấu ác ý của mình đối với anh trước mặt Tống Thời Diễn, anh càng bình tĩnh càng làm cô như đang vô cớ gây sự.
Cô đang định nghĩ ra lý do để đuổi anh đi, mặc kệ anh về nhà hay ở đầu đường xó chợ miễn cách cô càng xa càng tốt. Một cuộc điện thoại phá vỡ bầu không khí của hai người, Tống Thời Phồn cầm điện thoại lên thấy là cha dượng gọi, liền nói “Em đợi ở đây” rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
Tống Thời Diễn lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tống Thời Phồn, chỉ có ở trước mặt ba anh, cô mới nhẹ nhàng nói chuyện, mày nhíu chặt mới giãn ra.
Làm sao bây giờ, anh càng ngày càng ghen ghét với cha mình, bất luận là đối xử với chị mình như thế nào, anh đều muốn có được. Đã từ lâu, Tống Thời Phồn đã trở thành dục vọng của mình, cô điều khiển mọi cảm xúc của anh. May mắn cô không biết, nếu không anh khó có thể tưởng tượng được, cô sẽ đâm vào tim anh, lột lớp da thịt kia ra, xem nhẹ một cái rồi quay người rời đi, vĩnh viễn cũng sẽ không quay đầu lại.
Cho nên lần này, anh muốn cô dâng trái tim cô trước.
Tống Thời Phồn ở ban công nghe cha dượng cằn nhằn, lại nghĩ, Tống Thời Diễn là đi không được cùng với năm nay phải về nhà ăn tết.
Trở lại phòng khách nói với Tống Thời Diễn rằng anh có thể nằm ở giường phụ, rồi mặc kệ anh mà về phòng ngủ chính, cô vốn dĩ muốn tìm một người bạn cùng phòng, xem ra phải hoãn lại rồi.
Trời đã khuya, Tống Thời Phồn mơ hồ nhớ ra rằng hôm nay là sinh nhật mình và bánh kem vẫn còn trong tủ lạnh. Quên đi, cứ để vậy đi, ngày mai còn phải đi làm, trở mình liền ngủ.
Cửa phòng ngủ không khóa, người nào đó đứng ở bên mép giường của cô, dưới ánh trăng nhìn cô thật lâu, cuối cùng hôn nhẹ lên trán cô, nói:
“Chị, sinh nhật vui vẻ.”