Qua chục phút sau, trận chiến lặng lẽ kết thúc, bím tóc Cam Đường rối tung lên, găng tay của Cam Ti bị tháo ra.
Hai người đi cách nhau 7, 8 bước, một người đi trước, một người đi sau, cả đường chẳng ai nói gì.
Cam Ti đi theo sau Cam Đường nhưng cách rất xa, hắn nghĩ mình không thể rơi nước mắt lần này, nếu không thì xem như là kẻ thua cuộc.
Nhưng Cam Đường chẳng ngoảnh lại lần nào, sụ ủy khuất rất nhanh liền chiến thắng lòng tự tôn kém cỏi của tên nam tử hán này, Cam Ti không kìm được mà rơi nước mắt, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cam Đường, nghĩ tại sao cô không ngoảnh lại, các bạn ở nhà trẻ đều thích hắn, tại sao cô lại luôn một mặt ghét bỏ hắn.
….. Tại sao cô lại không nhìn hắn nhiều thêm một chút.
Nam tử hán báo thù mười năm cũng chưa muộn, Cam Ti thầm hứa sẽ có một ngày hắn sẽ đánh bại Cam Đường. Lúc đó hắn sẽ đè Cam Đường dưới thân, nhìn cô muốn giãy dụa cũng chẳng chẳng giãy dụa được, dáng vẻ tức chết, sau đó cười chế giễu cô.
Cam Đường suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, hôm nay trở về sẽ bị mắng, còn xui xẻo bị phát hiện đã đánh nhau nhất định sẽ bị ăn đòn, đây đều là Cam Ti đem tới, nếu như không phải đón hắn, có lẽ giờ này cô đã về đến nhà, đang xem phim hoạt hình trong căn phòng ấm áp rồi.
Cô khó chịu vô cùng, thỉnh thoảng phải quay đầu lại xem Cam Ti còn đi theo mình không, sợ bị hắn nhìn thấy, mỗi lần cô đều lén lút quay lại, giống như kẻ trộm, chỉ ở những đoạn đường không có đèn mới lén nhìn một cái.
Đợi hai chị em về đến nhà đã là 6 giờ.
May mắn thay, họ không bị đánh, cũng không bị trách phạt. Bởi Cam Hoa Đức đã ra tù và trở về nhà.
Hiếm khi Tôn Diệc Chi mới làm một bữa ăn thịnh soạn, một nhà cửu biệt trùng phùng cùng nhau ăn bữa cơm đoàn tụ.
Cam Hoa Đức được bắt đầu một cuộc sống mới, hào hứng nên đã uống rất nhiều rượu, khi đã say khướt, người đàn ông trung niên đã không kìm được nước mắt mà khóc, ông nói sẽ làm việc chăm chỉ để gia đình có thể chuyển đến căn nhà lớn hơn, cho Cam Đường một phòng, Cam Ti một phòng, sẽ trồng hoa dành dành mà Tôn Diệc Chi thích nhất trên ban công.
Không chỉ Cam Đường và Cam Ti tin mà ngay cả Tôn Diệc Chi cũng tin, bà ấy còn khóc:
" Hoa Đức, em tin anh, anh luôn là người đàn ông ngay thẳng nhất trong trái tim em."
Lúc đó mọi người trong nhà đều tin chắc chắn rằng họ đã sống sót qua mùa đông khắc nghiệt của cuộc đời, cuộc sống trong tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Sau đó Cam Đường nghĩ, nếu như có thể quay lại quá khứ, cô nhất định sẽ chọn quay về ngày hôm đó, nhìn họ hạnh phúc dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn sự tươi cười hay kích động trên mặt của họ, sau đó ghi nhớ từng dáng vẻ một.
Sau đó…. Cô sẽ bỏ thuốc ngủ vào canh, để họ chìm vào trong giấc ngủ yên bình với những mộng cảnh tốt đẹp.