"Haha, nói xấu Dương Tiễn thì mới tức giận à?" Vưu Lỵ Lỵ cười ra tiếng "Nhưng anh ta là bạn trai tôi, không phải bạn trai cũ, tôi có quyền nói anh ta như vậy. Bất kể cậu có thừa nhận hay không, anh ta chính là một người như vậy! Chính anh ta cũng biết rất rõ, tôi cũng có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu, một ngày nào đó khi tôi rời đi, cậu cuối cùng cũng có cơ hội, cậu cũng chỉ có thể dính lấy anh ta như thuốc cao bôi trên da chó, bị anh ta làm cho sụp đổ lại chẳng có biện pháp cứu chữa, anh ta chính là chuyên gia làm tổn thương người khác, mấy người tuyệt đối sẽ không hạnh phúc."
Lý Bạch dừng tay một chút, hắn nhìn ánh bạc lập lòe trên cây kéo, mũi nhọn cách cần cổ chỉ một gang tay, một gang tay kia cũng chẳng tốn bao nhiêu sức. Hắn lại nhướng mi, đối diện với đôi mắt gắn lông mi giả kia. Vưu Lỵ Lỵ muốn nhìn vẻ mặt hắn biến sắc, trên gương mặt lấp đầy sự tức giận, trò chơi này không thú vị gì cả. Cuối cùng hắn chỉ nâng niu mà chạm vào lưỡi kéo, tiếp tục công việc trên tay, mặc cho những sợi tóc đã cắt đi đang trượt xuống cổ tay, bình thường hắn rất thích hưởng thụ cảm giác này, vậy mà lúc này cũng không ngoại lệ cảm thấy rất nhạt nhẽo, chỉ có lúc hắn đem lưỡi kéo cắt vào da mình, còn đâm vào trong, làm cho cái tay ấy đầm đìa máu tươi.
Lý Bạch có thể nhìn thấy cái tay kia, cũng có thể nhìn thấy một bản thân khác của mình.
"Aizz, cậu nói thật đi, cậu ti tiện phải không hả?" Vưu Lỵ Lỵ nhấc chân lên, chậm rãi nói: "Thích người ta như vậy, vẫn không thừa nhận anh ta là kiểu người như thế, như vậy anh ta sẽ thích cậu sao?"
Cái này cũng không quan trọng. Lý Bạch thấy "chính mình" khác đang rút cây kéo ra, hắn nói: "Tiện hay không tiện gì đó, tôi sao cũng được." Sau đó hắn cũng không nhìn thấy hư ảnh đó nữa.
Vưu Lỵ Lỵ hình như càng giận hơn, lại lảm nhảm nói một tràng, cái gì mà đồng tính luyến ái đều sẽ bị HIV, cái gì mà đồng tính luyến ai cũng đều sẽ bị đuổi khỏi trường còn không tìm được việc làm, giống như trút hết một loại buồn bực nào đó, mà vẻ mặt Lý Bạch lại giống như chẳng nghe thấy gì. Hắn nghe được băng cát sét của Vương Phi đã phát đến bài cuối cùng, băng cát sét có lặp lại bao nhiêu lần, bài cuối cùng vẫn là bài hắn thích nhất "Tôi như đã yêu anh đến điên cuồng." Lời ca làm người ta đau lòng mà.
Cuối cùng cũng cắt xong, thính giác Lý Bạch cũng quay về thực tại. Vưu Lỵ Lỵ không biết từ lúc nào đã yên tĩnh lại, lộ ra vẻ có chút mất mặt, đang lạnh lùng nhìn Lý Bạch sấy tóc trong gương, chải tóc, từng cử động một. Sau đó Lý Bạch mở cuốn sổ ra, đặt bên cạnh tóc của cô để so sánh trong gương, không thể không nói, hắn cắt kiểu tóc này bên ngoài giống hệt với ảnh mẫu bên trong, Vưu Lỵ Lỵ nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cũng cũng không nói được điều gì.
"Đẹp thật." Lý Bạch nở nụ cười, đuôi tóc trượt xuống đầu ngón tay, chân thành nói.
Vưu Lỵ Lỵ nhíu mày, không thể giấu đi sự kinh ngạc của mình.
Lý Bạch gỡ khăn choàng cắt tóc ra, khom lưng lấy khăn phủi đi một ít tóc còn sót lại trên vai, ghé sát tai cô nhẹ nhàng nói: "Tôi nói kiểu tóc, còn cô vẫn rất xấu."
Dứt lời hắn vắt khăn lên vai cô, đi đến trước quầy lễ tân, Vưu Lỵ Lỵ đi theo sau, giày cao gót giẫm trên gạch hoa sứ vang lên, lúc tính tiền cũng không bình tĩnh mà phản kích, đại khái là cô muốn đến thư viện tìm Dương Tiễn, cậu không biết sao, cuối tuần Dương Tiễn sẽ học ở đấy đến tám giờ tối, nhưng cậu chỉ có thể ở đây cầu khẩn phục vụ tôi, Lý Bạch càng thấy nhàm chán, nói với cô, cảm ơn hân hạnh được phục vụ.
Sau đó quét sàn sạch sẽ, Lý Bạch nhốt mình vào phòng vệ sinh nhân viên, bắt đầu rửa tay cẩn thẩn, lúc nãy chạm qua những sợi tóc kia hắn đều phải rửa cho sạch sẽ, tố chất thần kinh như bảo phải rửa sạch ba lần, đến lần thứ tư, Đăng Đăng đẩy cánh cửa khóa chặt ra, dựa trên khung cửa nói: "Em cuối cùng thấy được, thiệt thòi giùm anh còn có thể cắt xong tóc cho cô ấy, không ghê tởm à?"
Lý Bạch liếc mặt nhìn cái tên mới nãy còn đứng kè kè bên cạnh nhìn trộm kia, nói: "Mấy ngón tay tôi ghê tởm đến mức muốn ói đây."
"Hên là lúc nãy anh không ăn trưa." Đăng Đăng cười cười "Được rồi, chà nữa coi chừng tróc da, thật ra cô ấy càng hung ác cố tình gây sự nói rõ bây giờ cô ấy càng khổ sở, đây là gì ta, là phô trương thanh thế để tự làm mình thoải mái, cô ấy cũng thấy mình không có phần thẳng, giống như mấy đứa trẻ đấu võ mồm thôi."
"Nên tôi mới thấy rất nhàm chán đó." Lý Bạch rửa sạch xà phòng trên mấy khe hở, xoa tay mình lên quần.
Đăng Đăng ngậm lại cây kẹo mυ"ŧ vào miệng, nhường hắn ra cửa, lại mập mờ nói: "Anh yên tâm đi, anh của anh chắc chắn sẽ chia tay với cô ấy sớm thôi!"
Sau đó cùng với mình sao? Lý Bạch yên lặng nghĩ. Vưu Lỵ Lỵ không thể bốc lên lửa giận của hắn, lại thành công mà làm hắn buồn lòng. Đúng, thích một người là chuyện rất khổ sở, hắn sớm đã biết được, mình thích Dương Tiễn, rất thích, vô cùng thích, vào mỗi đêm khuya cái cốc trong lòng sẽ có nước tràn ra, ở trong mơ mà lan tràn. Nhưng dù có thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng câu "Tôi thích em" được nói ra từ miệng Dương Tiễn chớ nói chi là yêu, hắn càng sợ sau khi nghe xong lại nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi của Dương Tiễn.
Hắn nhớ đến những hình ảnh trên màn hình lần trước bị cảnh cảnh sát ấn ngã xuống, cũng có thể dựa vào đó tưởng tượng ra hình ảnh Dương Tiễn và mình cùng trần trụi nằm trên một cái giường. Chỉ thế này nhưng ngay lập tức, tim của hắn như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, chạm vào ngực đều có chút đau, hắn bỗng cảm thấy được, Dương Tiễn thật ra không cần miễn cưỡng yêu mình, không cần làm bạn trai mình, thỏa mãn những giấc mơ không thực tế của hắn, chỉ cần nguyện ý ở phía sau mà ôm chặt lấy hắn, chỉ cần một lần cũng đủ rồi.
Nếu chỉ có một lần... Dương Tiễn sẽ không bị hắn làm cho thật sự trở thành "đồng tính luyến ái" phải không? Sẽ không bị bệnh nan y, bị phân biệt đối xử, tìm không được nơi làm việc đúng với năng lực. Lý Bạch rất dễ thỏa mãn, hắn có một nơi có thể để chui rúc và nằm mơ là đủ rồi, dù cho hắn hận không thể giấu Dương Tiễn xuống dưới đất, ngăn chặn tất cả các khe sáng lọt vào, lúc ấy chỉ có mình mới mở một ngọn đèn, như vậy mỗi ngày Dương Tiễn cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn, kể cả con kiến cũng không thể đến cướp được. Nhưng trong lòng hắn biết đây chỉ là si tâm vọng tưởng, còn là vì không hề hy vọng mà cảm thấy bình tĩnh. Đồng thời, hắn rất sợ khi những điều bây giờ có được lại bị phá hủy đi.
Nói như vậy, Dương Tiễn dành ra những sự quan tâm đã nhiều lắm rồi, đâu chỉ vậy, còn tốt đến mức làm hắn không thể rời bỏ.
Lý Bạch quay lại đứng trước gương, dựa theo cái chấm nhỏ kia, tiếp tục quá trình hơn một tiếng trước bị chen ngang kia. Chất cồn rất mạnh, có cảm giác vẫn còn lành lạnh, cái máy bấm lỗ ở chỗ nào đó trong cửa tiệm, hôm nay ba giờ tan làm, Lý Bạch cảm thấy mình phải canh chắt thời gian.
Đăng Đăng tới gần, tò mò nhìn cái máy được mở ra, đợi đến khi cái ghim nhỏ như ghim vào tai trái Lý Bạch, hai giọt máu nhỏ chảy ra, cậu ở phía sau nhảy ra xa "Anh tự làm hở huhu, không sợ run tay sao!"
"Tôi đây không phải không run sao?" Một cái ghim trong máy rơi ra, ở lại trong lỗ nhỏ trên tai, nhìn như một viên đinh nhỏ. Lý Bạch lấy cây bông thấm lau khô xung quanh, tháo ra một cái mới, dùng cách làm giống nhau, tai phải cũng có thêm một viên đinh nhỏ, lúc này ngay cả máu cũng không có.
Đăng Đăng vỗ tay nói: "Anh Bạch trâu bò thật! Không đau thật à?"
"Không có cảm giác." Lý Bạch nhìn đồng hồ, đi tới trước quầy lấy túi.
"Nhưng người ta nói nếu không có khuyên tai bằng vàng hay bạc xỏ kịp, mặt sau sẽ bị nhiễm trúng, còn đau đến không ngủ được."
"Tôi không sợ đau." Lý Bạch xách túi vòng trở lại, sửa sang lại kiểu tóc, dùng cái lược mà Vưu Lỵ Lỵ chưa từng chạm qua. Lời hắn nói là thật, buổi tối cơ thể đau đớn cũng không sợ, không phải nói hắn không có cảm giác, vì hắn sớm đã không cự tuyệt đi, bản năng cũng không trốn tránh. Khoảng chừng mười tuổi hắn đã luyện thành công loại kĩ năng này, để hắn ngủ trên một đám cỏ khô, đau hơn nữa hắn cũng có thể ngủ. Trước khi đi tâm tình Lý Bạch bỗng trở nên rất tốt, vì hắn nghĩ Vưu Lỵ Lỵ bây giờ đi xe cũng đã đến thư viện Bắc Đại rồi, sau đó đắc ý dương dương tự đắc, phát hiện mình vồ hụt, đi tìm khắp các tầng cũng không tìm được người – Dương Tiễn vừa tìm được việc làm gia sư, phụ đạo toán lý hóa cho học sinh kém chuẩn bị thi cuối kỳ, xế chiều hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.
Hôm qua lúc ăn Trác Tương Miến anh đã nói với Lý Bạch.
Bọn họ còn hẹn lúc tan tầm sẽ cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon.
Hắn nửa câu cũng không nói cho Vưu Lỵ Lỵ biết.
Lý Bạch cười với Đăng Đăng nói đang muốn thử, sợ thì đợi tôi về giúp cậu bấm, làm Đăng Đăng tưởng hắn uống lộn thuốc. Sau đó hắn ngồi xe buýt rồi lại chuyển sang tàu điện ngầm, đi qua gần nửa thành phố Bắc Kinh mới đến Vĩnh Định Môn, dựa theo mấy chữ trên chuỗi địa chỉ tìm đến tiểu khu cao cấp kia, ngồi chồm hổm trước cổng nhai kẹo cao su, chờ Dương Tiễn tan làm.
Năm giờ rưỡi, hắn đến chờ đúng giờ, nhìn thấy Dương Tiễn mặc quần tây áo sơ mi cộc tay, mang theo cái túi công văn màu đen, nhìn giống như một thầy giáo thực thụ đang đi về phía mình. Lý Bạch nhào đến ôm rối loạn bộ đồ chỉnh tề và phẳng phiu, sau đó trưng lên vẻ mặt mới bấm lỗ tai của mình, Dương Tiễn chỉ tránh vết thương xoa phía ngoài tai, đối với việc này không đưa ra lời bình, đúng hẹn dẫn hắn đi ăn lẫu và ăn kem, hắn lại theo Dương Tiễn đi dạo đến nhà sách, ngồi gần một nhóm học sinh, phân loại lại bài thi của học sinh kia, Dương Tiễn vạch ra trọng điểm đề thi, Lý Bạch liền đem nó cắt xuống dán trên vở. Hai người làm tới làm lui đã đến rất khuya, bỏ lỡ mất chuyến xe cuối, dứt khoát xem một bộ phim kinh dị với giá vé thấp và mực độ phổ biến không cao, còn mua ghế đôi để được giảm giá.
Lý Bạch chưa xem loại phim này, còn tưởng rằng mình sẽ ngủ đi, kết quả mở đầu thì lông tơ đã dựng thẳng, cơn buồn ngủ hoàn toàn không có. Hắn làm bộ ra vẻ không sợ, gặp mấy cảnh khủng bố tinh thần chỉ im lặng nhắm mắt lại, nắm lấy một bên tay ghế bên phía Dương Tiễn – giữa ghế đôi không có tay vịn. Ai biết Dương Tiễn đã đi ra ngoài, Lý Bạch lập tức không kiên trì nổi, che mắt lại không bịt được tai, thế nhưng không che mắt lại cảm thấy thiếu đi một tầng bảo vệ, đối mặt với ma nữ răng nanh, hắn không có người để cầm tay. Đi vệ sinh làm gì tốn nhiều thời gian như vậy, chắc chắn là cố ý, Lý Bạch càng không ngừng mà nghĩ, hắn thậm chí sinh ra ủy khuất và hờn giận, chờ Dương Tiễn trở về, hắn thấy rằng mình sẽ không để ý đến người kia nữa. Khi nữ chính bị ma nữ bóp cổ, hắn liền quay lưng lại, áp mặt vào lưng ghế lấy tay bịt tai lại, thế này rất tốt, Lý Bạch lại thấy tức giận vì hành động ngu ngốc của mình, ma quỷ có thể ở phía sau tập kích hắn mà. Hắn quả thật bị tập kích, còn chưa kịp sợ, đã bị một người xoa bóp cái cổ và nhấc cổ áo lên, lật mình quay về mặt ghế đang ngồi.
Không thể quen thuộc hơn nữa hành động này, Dương Tiễn buông hắn xuống, lại ngồi xuống cạnh hắn.
Hít thở bỗng được thông suốt, trên đùi cũng nhiều hơn một cái hộp nhỏ, Lý Bạch không được tự nhiên một hồi, thua trận, hắn biết mình không có khả năng không để ý đến Dương Tiễn. Từng li từng tí, hắn sờ hết mười hai cái cạnh một lần, khẳng định đây không phải là mình xuất hiện ảo giác, lúc này mới mở ra xem. Lúc bấy giờ trên màn ảnh là gương mặt của con ma chiếu lên ánh sáng trắng bệch, hắn thấy rõ trong hộp là cái gì.
Là một đôi khuyên tai lớn chừng hạt đậu, hình bầu dục đơn giản, mặt ngoài làm bằng đá đỏ đυ.c, mặt sau là màu trắng bạc, lấy ra đặt trong lòng bàn tay mà suy nghĩ, có tinh xảo và trọng lượng thực tế.
"Đây là cái gì?" Lý Bạch ngây ngốc hỏi.
"Nói là mã não, nhưng cũng có thể là giả" Dương Tiễn lười biếng nheo mắt lại, quan sát phản ứng của hắn "Bạc là thật, tôi không muốn nhìn tai cậu bị nhiễm trùng đi."
Lý Bạch ngẩng mặt lên, trong mắt có chút ẩm ướt, nhìn thẳng vào Dương Tiễn, không nói nên lời.
Dương Tiễn tựa như có chút không được tự nhiên, quay mặt lại nhìn ma nữ và nhân vật chính cùng nhau hộc máu, lại nói: "Cũng không đắt, vốn là không nghĩ tới trước khi khóa kết thúc đã nhận được tiền lương, tôi cũng nhân tiện mua."
"Sai." Lý Bạch bỗng nhiên mở miệng.
"Cái gì sai?" Nhân vật chính lại bắt đầu chạy, ma lại bắt đầu đuổi, trên màn hình đều là gà bay chó sủa, Dương Tiễn cũng chẳng hiểu được gì.
"Đây không phải mã não" Lý Bạch bắt lấy tay anh, kéo anh về phía mình "Là đậu đỏ!"