Chương 15: Đậu đỏ (1)

Chương 15: Đậu đỏ (1)

Cuối tuần việc làm ăn cũng thuận lợi hơn nhiều, ba lần cắt tóc, hai lần uốn tóc và làm kiểu tóc của Ngô Thừa Húc cho một anh chàng tóc dài để chuẩn bị đi gặp bạn trên mạng, đến giờ cơm trưa, Lý bạch mới rảnh được một lúc. Hôm nay Ben khá hài lòng, trước khi tan việc còn gọi cơm cho bọn hắn, lần đầu tiên còn có thịt, nhưng Lý Bạch chỉ ăn một ít khoai tây thái sợi và Tam Bôi Kê (sanbeiji), ăn hai miếng cơm, sớm nhất mà đứng trước cái gương phía trong cùng của phòng.

"Này, anh không muốn ăn thì em ăn nha!" Đăng Đăng ngồi trên sô pha la lớn.

"Để lại Sprite cho tôi." Lý Bạch trả lời một câu, trong tiệm nhạc mở quá lớn, trước bàn nhà một nhóm người càng thêm ồn ào, cũng không biết Đăng Đăng có nghe thấy hay không. Chỉ là Lý Bạch cũng không quan tâm, hắn ngâm nga theo Vương Phi đang hát bài , mặt kề sát mặt kính, cẩn thận sờ bên tai trái.

Trong đầu đều là giọng nói "Chỗ đây có một chấm nhỏ" của Dương Tiễn vào trưa hôm qua.

Lúc đó hắn vừa tỉnh dậy, mơ màng một lúc, mới nhận ra tai trái mình bị ai đó sờ vào, hắn mò theo ngón tay Dương Tiễn nhưng chẳng thấy gì cả, Dương Tiễn còn chống đỡ người sát lại gần hắn, còn buồn ngủ mà nhìn kĩ, cuối cùng rút ra kết luận, trên dái tai trái của hắn có một con mắt nhỏ, nhưng nó không xuyên qua, cho nên nhìn từ phía sau dái tai thì không thấy.

"Đó là dị dạng." Lý Bạch nhỏ giọng nói, không biết người này nhìn chằm chằm mình bao lâu, làm sao có nhiều tinh thần nghiên cứu đến vậy, tai cũng nóng lên trong tay người kia, hắn cố nhìn ra ngoài cửa sổ, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.

Lý Bạch vượt qua hắn bước xuống giường, lại nói "Đây là tai Bồ Tát."

Lúc đó Lý Bạch cảm thấy mình không cách nào rời giường được, trùm chăn ngơ ngác một lúc, mới bị Dương Tiễn lúc này đã rửa mặt xong kéo ngồi dậy đi chợ mua đồ ăn, thực hiện lời hứa làm Trác Tương Miến. Sau đó hắn luôn suy nghĩ về chuyện này, trong lúc sốt thịt, nhìn Dương Tiễn bước khỏi mất đọng nước sụt lỡ, nói chuyện với con cú mèo đang phơi nắng. Hắn cũng mơ hồ nhớ tới, trước đây trong thôn sau khi kết thúc kì nghỉ đánh cá thì sẽ đưa Quan Thế Âm đi, có một năm hắn đi ra ngoài tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ đóng giả Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên cỗ kiệu, mặc đồ trắng, mang bông tai màu xanh lam rũ xuống bả vai, bị các thôn dân vây quanh đến bến tàu đầy thuyền cá.

Người đó rất đẹp, hiền lành lại đầy đặn.

Bây giờ Lý Bạch nhìn vẻ nghèo khổ của mình trước gương – môi tím tái, tóc mái che đi lông mày, vẻ mặt hơi u ám. Trên cổ không có thịt, hầu kết nhìn thấy rất rõ ràng. Khác biệt quá lớn, hắn chỉ có thể quỳ gối trước Bồ Tát mà thỉnh cầu phù hồ. Trước gương là một cái bàn nhỏ để chai cồn và máy bấm lỗ, trong tay đang cầm tăm bông, hắn đang chuẩn bị đâm thủng nửa cái chấm kia thành một cái xỏ tai.

Khi hắn kéo dái tai mình, tựa như nhiệt độ và sức lực trên ngón tay Dương Tiễn vẫn còn lưu lại trên đó.

"Anh Tiểu Bạch – " Đăng Đăng lại gọi, Lý Bạch bôi cồn lên toàn bộ dái tai trái, bực mình nói: "Cậu muốn ăn gì thì ăn, tôi đang bấm lỗ tai."

"Có khách đến tìm anh." Đăng Đăng chạy tới gần, bỗng nhiên ghé vào tai hắn nói như đang nói bí mật nào đó "Chị dâu của anh, chỉ đích danh anh làm!"

Lý Bạch tức khắc bỏ cây bông xuống, quay đầu nhìn, Vưu Lỵ Lỵ mặc một cái váy in hoa hồng trên thắt lưng, trang điểm đầy đủ, đang cười nói với bọn A Chung dưới ánh nắng ở cánh cửa sau lưng cô, ánh mắt nhìn một cái, cô đi đến, ngồi thẳng vào trước gương chỗ Lý Bạch.

"Tôi muốn cắt tóc ngắn, độ dài bằng với Trần Tuệ Lâm trong Vô Gian Đạo, tóc mái cũng phải giống." cô không vội bỏ đi bím tóc dài đến ngang lưng của mình, nói:"Đừng nói với tôi ngay cả Vô Gian Đạo mà cậu cũng chưa từng xem qua nha."

Lý Bạch bỏ mấy dụng cụ bấm lỗ tai về lại ngăn kéo, đưa cho cô một quyển sổ các kiểu tóc "Chưa xem, để tôi giúp cô gỡ bím tóc."

Vưu Lỵ Lỵ nhíu mày, cầm quyển sổ lật ra xem, Lý Bạch gỡ đi bím tóc, bắt đầu dùng lược chải lại, cô bỗng nói: "À, à tôi nhớ rồi, mùa đông năm ngoái chúng tôi đi Vương Phủ Tỉnh xem, ngồi ghế đôi, lúc đó không dẫn cậu theo."

Lý Bạch không nói gì, cồn trên da bốc hơi lên, cảm giác lành lạnh. Vưu Lỵ Lỵ giơ tay chỉ vào một trang sổ:"Cũng gần giống như này, cậu có biết cắt không?"

"Tôi biết." Lý Bạch nói, kéo Đăng Đăng đang đứng một bên xem trò vui qua, để cậu đưa Vưu Lỵ Lỵ đi gội đầu. Vương Phi lại bắt đầu hát "thành vết thương triền miên", hắn nghe hòa cùng tiếng nước bên trong, nghiên cứu tỉ mỉ kiểu tóc này, trong đầu trình tự các bước đã rõ rành, độ khó không cao nhưng hắn phải đề cao cảnh giác, người này đến đây, đương nhiên không phải để hắn kiếm 38 tệ một cách thuận lợi.

Đến khi Vưu Lỵ Lỵ quấn khăn vào mái tóc ướt lần thứ hai ngồi vào, Lý Bạch cùng nhìn cô và hắn trong gương, quyết định càng ít nói càng tốt, lại thấy Vưu Lỵ Lỵ bỗng cười nhẹ: "Tiểu Bạch, cậu đang rất căng thẳng."

Lý Bạch quấn khăn choàng cắt tóc cho cô, cố định vòng khăn trên cổ, nói: "Cô thả lỏng là được."

"Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Ban đầu còn định mang McDonald"s cho cậu" Vưu Lỵ Lỵ trừng mắt nhìn "Nhưng tôi nghĩ mỗi lần đem tới đều bị cậu ném đi, cảm thấy cũng chẳng có nghĩa gì. Có thấy hơi xấu hổ không?"

"Không." Lý Bạch chải xuôi những sợi tóc rối.

"Chẳng qua mỗi lần tôi đều bỏ khoai tây thừa của người khác ở trên bàn vào, còn bỏ mấy miếng gà thừa của người ta vào trong hamburger" Vưu Lỵ Lỵ lại cười nói "Cậu không đoán được à? Chắc giờ đang tức nổ phổi vì bị chơi xỏ đúng không?"

"Không." Lý Bạch vẫn không cảm xúc như cũ, lấy cái kẹp trên áo sơ mi xuống cố định lại cho cô.

Vưu Lỵ Lỵ nghe vậy, cúi đầu, im lặng một lúc mà không rõ lý do.

Khi Lý Bạch cắt xong mấy sợi tóc tầng dưới cùng bên trái, chuẩn bị cắt sang bên phải, cô lại bỗng nhiên nói: "Hôm qua tôi mới đi xóa hình xăm."

Thấy Lý Bạch không nói, cô vẫn tự nhiên nói: "Trước đây tôi có xăm một cây kéo (*) ở mặt trong cổ chân phải nhưng Dương Tiễn không biết. Anh ta từ trước tới giờ chưa từng xem qua chân tôi. Bây giờ tôi xóa đi, mẹ nó rất đau mà."

(*)剪:Tiễn cũng có nghĩa là cây kéo

"Nghiêng qua một chút." Lý Bạch ấn nhẹ sau ót cô, tập trung chải lại hình dạng vừa mới sửa.

"Dương Tiễn là một tên khốn!" Bên trong lời nói bỗng mang theo sự nghẹn ngào.

Chỉ là anh ấy chưa đủ thích cô, Lý Bạch nghĩ thầm, trong lòng thầm vui mừng, rồi lại có phần tự ti. Bởi vì nếu bàn về "thích", ngay cả Vưu Lỵ Lỵ mình thậm chí còn không sánh bằng, điều này làm hắn khẽ thở dài.

"Cậu bắt đầu nghĩ tôi đáng thương? Tốt nhất cậu nên dẹp cái thói đạo đức giả đó đi." Vưu Lỵ Lỵ nói "Chúng tôi còn chưa có chia tay mà, chỉ là bà đây thấy khó chịu, xóa nó đi là đang nghiêm phạt với anh ta."

Lý Bạch chỉnh thẳng đầu cô, thả tầng tóc thứ hai xuống, dùng hai ngón tay trái kẹp lấy, bắt đầu cắt tỉa.

"Cậu biết không? Tôi có một người bạn học nữ, truyền lại cho tôi rất nhiều biện pháp chống lại trà xanh, nói tới rõ ràng, mà tôi lại lười dùng với cậu, cậu không xứng" cánh tay Vưu Lỵ Lỵ từ khăn choàng lấy ra, đẩy phần tóc đang che mặt mình, nhìn thẳng Lý Bạch ở trong gương " Nói về xấu hổ tôi thật sự không so bằng cậu, à còn giả vờ đáng thương nữa, cũng không quá khó, còn về những thứ khác, cậu thì tính là gì?"

Lý Bạch hình như không nghe thấy, Vưu Lỵ Lỵ bắt đầu trả thù rồi, cái này cũng nằm trong dự liệu của hắn "Mặt trời lên núi, mặt trời xuống núi, kem rơi lệ..." Bài hát vẫn còn đang hát, tiếng kéo sàn sạt của Lý Bạch cũng đi theo tiết tấu này, hắn rất thích Vương Phi.

Mà Vưu Lỵ Lỵ hiển nhiên không hài lòng, lại hỏi: "Sáng sớm ngày 21 tháng 5 hai người ở cùng nhau sao?"

"Đúng vậy." Lý Bạch cuộn ngón tay, nhẹ nhàng chăm sóc phần tóc sát da đầu.

"Hai người làm gì?"

"Nằm."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi nghe được anh ấy cúp điện thoại của cô?" Những sợi tóc dưới tay Lý Bạch lại bắt đầu tung bay "Nếu cô muốn nghe chính là chuyện này"

Cách vài lớp tóc ấm ướt và một lớp trang điểm, vẫn có thể thấy trên gương mắt đó thiếu đi chút huyết sắc, Vưu Lỵ Lỵ hung hăng trừng mắt nhìn Lý Bạch, hồi lâu mới nói ra một câu: "Đã ngủ chưa?"

"Ngủ đến trưa."

"Ý tôi hỏi cậu cởi chưa?"

"Anh ấy là bạn trai cô, cô nên tin anh ấy sẽ không làm loại chuyện này" Lý Bạch nắm chặt tay "Nếu như cô đối với anh ấy ngay cả tin tưởng cũng không có, còn nói gì đến yêu với đương."

"Yêu đương sao? Hay nha, tôi yêu đương thế nào còn đến lượt cậu chỉ dạy à" Vưu Lỵ Lỵ cười nhạt "Tôi cũng không phải không tin tưởng Dương Tiễn, là không tin được cậu đó, cậu đang trang điểm đúng không? Mỗi ngày đều là bộ dạng yếu đuối dụ dỗ, điềm đạm đáng yêu nằm bên cạnh người khác, ai biết được cậu đã làm ra chuyện gì?"

Cô nói câu này cũng đang dùng sức, giọng nói cũng không nhỏ, làm cho mấy người đang thu dọn hộp cơm rỗng trên bàn trà đều quay sang lén nhìn, Lý Bạch trong lòng biết rõ, nhưng vẫn không có chút thay đổi gì, chỉ là đang suy nghĩ, tôi làm gì có tiền mà trang điểm, hơn nữa sao lại là hồ ly, mỗi lần đi chung với Dương Tiễn thì luôn có người dùng loại động vật này để nói hắn.

Coi như là hồ ly đi... cũng không thể là một mỹ nhân như Đát kỉ kia mà? Hắn thật ra cũng bị nói qua là đẹp, cái gì mà mặt trái xoan mắt to da trắng, như một cô gái nhỏ, cũng thường có khách hàng ở quầy lễ tân yêu cầu hắn cắt tóc, còn nói "Tiểu Lý lớn lên càng xinh xắn hơn." Nhưng Dương Tiễn cũng chưa từng khen ngợi hắn, hắn chỉ cảm thấy mình như một cốc nước sôi, chẳng có gì lạ.

Nếu như phải làm động vật, Lý Bạch tình nguyện làm một con chó, đặc biệt trong hai năm qua, hắn thường ngẩn người nhớ lại con chó màu vàng đất mặt tròn ở quê, khi mình bị đánh quá ác, nó sẽ xông lên cắn vào chân lão cha nuôi rồi lại bị đá sang một bên. Lý Bạch nghĩ bây giờ nó cũng đã chết rồi.

"Tôi biết cậu thích Dương Tiễn, em trai thích anh trai, đàn ông thích đàn ông, là muốn cởi đồ rồi làʍ t̠ìиɦ sao? Có buồn nôn không hả, đồng tính luyến ái chết tiệt" Vưu Lỵ Lỵ vẫn còn đang nói, Lý Bạch càng trầm mặc, cô vẫn không chịu dừng lại, từng chữ nặng nề, còn làm bộ khó xử "Đương nhiên cái này vẫn chấp nhận được, hài hước lại giỏi giang, khi cười lên còn có chút cợt nhả, lúc nóng lúc lạnh, thỉnh thoảng lại dịu dàng muốn xỉu, ai lại không thích một người đàn ông như vậy."

Sau khi Lý Bạch sửa xong lớp tóc thứ ba, hắn đi vòng đến trước người, như cũ cắt đi tóc mái của cô, mạnh mẽ mà lưu loát cắt tóc mái nghiêng như Trần Tuệ Lâm.

"Nhưng cậu không có cơ hội, là, Dương Tiễn đối với cậu không sai, chỉ bởi vì cậu là em của anh ta" Vưu Lỵ Lỵ nghiêng khóe mắt, ánh mắt nhìn theo đầu ngón tay Lý Bạch "Anh ta chỉ ở với người thích anh ta, không phải là người anh ta thích, à, người như anh ta căn bản sẽ không thích ai, anh ta quan tâm đến bản thân nhất, chỉ cần làm mối quan hệ thoải mái, đừng đem tới phiền phức thì có ai tới anh ta cũng chẳng từ chối. Nhưng rõ ràng cậu không làm được, bản thân cậu chính là một phiền phức lớn, trước đây tôi rất khá, giả vờ hiền lành có gì khó, chỉ là hai ngày nay bà đây mệt rồi, tôi biết anh ta sẽ chẳng tới dỗ dành tôi, nhưng anh ta cũng không phiền phức đến tìm tôi chia tay, cho dù tôi có làm gì, anh ta cũng nghĩ như vậy, cậu hiểu không? Dương Tiễn chính là nhẫn tâm như vậy, còn không bằng một con chó nuôi chưa quen!"

"Cô không nên nói anh ấy như vậy."

Giọng nói Lý Bạch cuối cùng cũng dao động. Hắn biết rằng lúc này rất khó nhìn thẳng vào hai bóng người trong gương, vì vậy quay đầu đi, hắn nhìn thấy màu xanh đang bao trùm cả cây du, thấy ánh mặt trời, đôi tình nhân dưới bóng cây.

"Nói xấu bạn trai cũ làm cô thoải mái à?" Hắn lại cúi đầu xuống, vuốt thẳng mái tóc dài trên tay "Thật đáng thương mà."