Chương 14: Cú mèo và phượng hoàng
Đi lang thang ngoài đầu đường trong đêm mưa, thường làm người ta sinh ra ảo giác đi không mục đích, họ đi về hướng Thạch Cảnh Sơn, Lý Bạch có đoán sắp tới bình minh mình sẽ gặp được tuyến xe đầu, sau đó mới có thể về nhà. Nhưng khi đến gần Bagou (Ba Câu), Dương Tiễn đã gọi được một chiếc taxi, ngồi cùng hắn ở ghế sau.
Sau khi nói địa chỉ, tài xế không chịu lái đi, nói rằng ghế sẽ bị bọn họ làm ướt, còn nói trời mưa to chạy ra vùng ngoại ô cũng không dễ gì, đòi tiền xe chuyến này là một trăm tệ không trả giá. Dương Tiễn trái lại đồng ý rất nhanh, chỉ yêu cầu người lái nhanh lên còn nói với người ta "Vất vả rồi."
Sau đó, Dương Tiễn im lặng dựa trên kính xe, nhất thời bên trong xe tối om, có lúc đi ngang qua đèn đường, Lý Bạch mới có thể thấy hàng lông mi anh đang rũ xuống, giống như đang ngủ.
Mà Lý Bạch cũng không nghi ngờ gì, Dương Tiễn biết mình đang nhìn đi đâu.
Vì vậy hắn phá vỡ sự trầm mặc: "Anh muốn rời đi sao?"
"Rời đi?" Dương Tiễn hỏi lại
"Anh nói với chị ấy, không cần sợ, muốn đi cũng không dám đi." Lý Bạch nhéo chặt góc áo, nước mắt chảy dài xuống quần "Ba người chúng ta cùng đi, lại tới một nơi khác."
"Không muốn." Dương Tiễn nói không do dự
"Được rồi." Lý Bạch gật đầu, thật ra ở nơi nào hắn cũng không quan tâm, nhưng nếu có thể trốn trên mặt trăng hay giống như nơi nào con người đã biến mất hết, vậy thì hắn nhất định sẽ kiên trì.
"Chạy trốn vĩnh viễn không có điểm dừng" Dương Tiễn nói như vậy, vẫn chưa ngẩng đầu lên, nhưng dường như hiểu được hắn đang hoang mang "Giống như bây giờ tất cả chúng ta đều ở đây, chạy xa vạn dặm, nhưng ảnh hưởng từ quá khứ một chút cũng không mất đi, trừ khi cậu diệt tận gốc, không thì nó vĩnh viễn có thể tìm tới cậu."
"Vậy chúng ta đi gϊếŧ Cao Kiệt" Lý Bạch buột miệng nói
Hắn nhìn thấy ánh mắt đề phòng của tài xế trong gương chiếu hậu, cũng nghe thấy hai tiếng cười của Dương Tiễn.
"Hay chúng ta đi báo cảnh sát, điều tra rõ ràng những chuyện mà gã làm, tất cả đều công bố cho mọi người biết." Lý Bạch dừng một chút "Em chỉ đang nghĩ, sẽ không phải một chút biện pháp cũng không có."
"Tôi đã nghĩ qua những gì mà cậu nghĩ, cũng xác định không phải không có biện pháp." Dương Tiễn nhắm mắt lại, anh thả lỏng quá nhanh, hình như tất cả khổ sở đều đã biến mất, nhưng không cho Lý Bạch cơ hội hỏi, tiếp tục nói "Sau khi tôi thi đại học xong ngày đó Cao Kiệt đưa chị ấy và tôi đi uống rượu, nói tôi còn học đại học làm gì, đến làm tay sai bán mạng cho hắn được rồi, còn nói mấy năm đó hai chúng tôi tốn ít nhất cũng một triệu tệ, là chúng tôi nợ hắn. Lúc đó tôi biết hắn đang giở trò công phu sư tử ngoạm, ngồi để hắn mời rượu như sống không bằng chết. Sau đó tôi tỉnh rượu thì lại hiểu ra, nợ gã một triệu tệ, tôi còn chưa trả lại cho gã? Còn phải cảm ơn gã đã làm cho tôi tỉnh ra.
*Công phu sư tử ngoạm: đòi hỏi cao, đưa ra điều kiện cao, đưa giá cao.
TruyenHD"Trả tiền cho gã thì gã sẽ không quấy rầy sao?" Lý Bạch không thể tin được, một triệu tệ... là một có số trên trời! Tám chín phần mười là làm khó, hắn nghĩ giờ đây Dương Tiễn cũng không tỉnh rượu.
"Tất nhiên không phải ý này, nhưng chúng tôi đã tiêu tiền của gã mới sống đến ngày nay, đây là sự thật, chúng tôi cần trả lại" Dương Tiễn nói "Gã nợ chị tôi cũng cần phải trả, đây cũng là sự thật. Một triệu tệ chỉ là một con số ảo, nhưng nếu như tôi có, tôi cũng sẽ giao cho Cao Kiệt rồi nói cảm ơn với gã sau đó bảo gã hãy buông tha cho chúng tôi đi, cũng có thể dùng số tiền này đi tố cáo gã hoặc thuê một người làm lại với gã như cách gã đã làm với chị tôi, sau đó gϊếŧ gã, chọn cái nào cũng cho tôi được tự do."
Lý Bạch cái hiểu cái không: "Cho nên kiếm tiền là quan trọng nhất?"
"Tiền chỉ là một khái niệm trừu tượng, so với vũ khí nó càng giống với pháo đài, hoặc cũng có thể là một con đường, sẽ giúp mọi người tự động loại bỏ rất nhiều phiền phức, giống như mấy nước có mấy vạn đại quân cũng không cần mỗi ngày xuất binh đi theo đánh trận." Dương Tiễn hiếm khi kiên nhẫn giải thích "Thời xưa là vũ khí, bây giờ là tri thức, tiền bạc, cũng chỉ là thứ đại diện trực tiếp phản ánh địa vị xã hội mà thôi, nếu cậu có năng lực đánh trả, người khác đương nhiên sẽ nhìn nhận cậu."
"Nhưng nếu người khác không nhìn nhận em, em vẫn là em mà."
"Tự mình thừa nhận không có ý nghĩa."
Lý Bạch vẫn có chút hoang mang, hắn thường cảm thấy mình chỉ là hạt bụi, cũng ít khi nghĩ làm hạt bụi có cái gì không tốt, nếu bị bắt nạt thì chỉ cần chạy trốn, luôn luôn có chỗ cho hắn, hắn vẫn bình thường một cách an toàn, cũng chẳng bị ai để ý đến. Nhưng Dương Tiễn hiển nhiên không nghĩ như vậy, Dương Tiễn nói "Tự do" dường như cũng đi chệch hướng so với những gì hắn nghĩ mình đã có, vì hắn chưa trải qua sự tuyệt vọng của Dương Tiễn? Một con phượng hoàng sẽ bay ra khỏi đám bụi sao?
Những cái này cũng không quá quan trọng.
Lý Bạch di chuyển bàn tay trên đệm ghế ẩm ướt, hắn biết không cần đến vài tấc, hắn cũng có cảm nhận được nhiệt độ của Dương Tiễn, tay phải còn để lại vết thương cũ, cái này đã quá đủ rồi, nó có lẽ luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ chán ngán thất vọng, một ngày nào đó, sẽ phủ lên đó những chiếc lông vũ thành cánh đang bùng cháy? Vô số hạt bụi cũng biến thành những đốm lửa cam, cùng nó bay lên cao, quấn lượn xung quanh nó.
"Cho nên, anh, chúng ta sau này cần phải tiết kiệm hơn" khi đầu ngón tay chạm nhau, Lý Bạch nhẹ giọng nói "Bây giờ đã rất nghèo rồi, còn lâu mới giàu được."
"Chỉ tiết kiệm tiền cũng vô dụng, sống dở chết dở đến sáu mươi tuổi mới trả hết nợ, cả đời cứ vậy mà trôi qua sao" Dương Tiễn nói "Kiếm một khoảng tiền lớn tương đối thực tế, tôi muốn hoàn thành việc này trước năm tôi 25 tuổi."
Lý Bạch nghiêng mắt nhìn anh, cuối đuôi mắt vẫn nhướng lên khi nhắm mắt lại.
Gần như đúng lúc này, Dương Tiễn mở mắt, cứ vậy mà nhìn hắn không chớp mắt. Mới vừa rồi vẫn còn hận ý, thống khổ, dường như tất cả đều biến mất chỉ trong chớp mắt, trong ánh mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh kín đáo, vẻ sắc bén cũng nhìn không thấy, trong đầu Lý Bạch hiện ra quang cảnh sa mạc, viên đá quý bị cát trôi đến bóng loáng.
Hắn ngừng thở, nhất thời còn chẳng nghi ngờ mục tiêu anh vừa nói có nằm ngoài tầm hay không, chỉ là cảm thấy Dương Tiễn nói chuyện như vậy rất đẹp trai, rất dễ nhìn. Nó có phù phiếm không? Là chủ nghĩa lý tưởng? Tóm lại cái loại bình tĩnh quyết tâm này quá hấp dẫn người, Lý Bạch thậm chí còn cho rằng, Dương Tiễn im miệng cất giấu bên trong đã lâu, hắn là người đầu tiên được tin tưởng, trước đây Dương Tiễn làm việc khổ cực đến thiếu ngủ đều được hắn để trong mắt, giờ đây nó hiện lên rất chân thực. Nếu đó chỉ là cuộc si mê mộng cảnh, Lý Bạch cũng sẽ tin theo đến cùng.
Sau vài giây, hắn cảm thấy chuyện này có khả năng sẽ thực hiện được, nếu là Dương Tiễn nói.
Sau đó hắn nói: "Em cũng có thể kiếm tiền, có thêm của em, anh còn có thể nhanh hơn một chút."
Dương Tiễn lại cười, nâng cằm lên, ngón cái chạm vào tóc mai đã nửa khô "Tự chăm sóc tốt cho mình là được rồi."
Giống như đúc lúc anh cười hắn nói "Cậu ngốc thật mà."
Có lẽ cuộc trò chuyện vừa rồi quá đáng ngờ, tài xế còn hơi sợ, từ chối chạy đến trước phòng trọ, đến gần đường lớn đã muốn mời hai người họ xuống xe. Dương Tiễn giữ đúng lời đưa cho ông ta tờ tiền màu hồng, theo Lý Bạch đi vào khu đất trống có các khu nhà đã bị phá bỏ đi một nửa. Mưa đã ngừng, chỉ còn vài giọt lắc rắc, trời đã tờ mờ sáng, Lý Bạch biết rõ vị trí mấy viên gạch trong hố bùn, dẫn Dương Tiễn đạp lên chính xác, nhưng vừa về nhà bật đèn lên nhìn, trên bắp chân còn không phải dính bùn đỏ sao.
Đương nhiên là phải tắm rửa, phòng nước cuối dãy nhà trệt có phòng tắm có vòi sen, có tính phí, 50 tệ dùng trong nửa giờ, vặn vòi nước phải đợi một lúc mới có nước nóng. Trước kia Dương Tiễn ngủ lại, sẽ cùng Lý Bạch giải quyết chung việc tắm rửa, một mặt do nhà tắm rất bận rộn, thường xuyên phải xếp hàng, hai người luân phiên sử dụng có thể tiết kiệm qua lại việc đợi vòi nước nóng, mặt khác cũng sử dụng tiết kiệm nước hơn.
Nhưng mà lần này, Lý Bạch lại đưa chậu nước cho Dương Tiễn để anh đi trước, còn mình ở lại phòng cho tiểu Hôi ăn.
Dương Tiễn nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn, lại nhìn con cú đặt dưới tấm kính thủy tinh kia, cầm lấy chậu nước, mãi đến khi anh đã đi khỏi căn phòng này, Lý Bạch vẫn không hiểu được biểu cảm kì lạ của mình, nhưng có thể xác định trông hắn không giống lúc thường. Hắn gắp một con chuột non từ đống mạt gỗ ra, ném vào cái l*иg chim cao cở nửa người, chỉ sau mấy tiếng " Éc éc", cục non hồng vừa mới giãy dụa đã được giải quyết sạch sẽ.
"Mày đói lắm hả" Lý Bạch gắp thêm hai con "Xin lỗi mày, hai ngày nay tao cũng không tốt lắm."
Con chim dữ đầu tròn này đã giải quyết ngấu nghiến con thứ nhất, con thứ hai mới hơi từ tốn một chút, sau đó ngậm cái miệng móc nhỏ lại, ở trong l*иg bay nhảy, nghẹo đầu, dùng cặp mắt vàng to nhìn Lý Bạch.
Hai năm này nó ở trong kí túc xá của Bắc Đại một thời gian, được một ông lão thu lưu, vết thương trên cánh đã lành, dáng vẻ thông minh mạnh mẽ, Dương Tiễn đưa nó đến Di Hòa Viên phóng sinh, đến Vườn Viên Minh phóng sinh, cuối cùng nó vẫn tìm về mấy chỗ đó, còn mang về con rắn nhỏ hay con chuột gì đó xong lại chẳng muốn đi nữa, mở cửa l*иg cũng chẳng chịu bay đi.
Sau đó Dương Tiễn mang nó ngàn dặm xa xôi đến bên này, cách đồi phía Tây cũng không xa, lúc phóng sinh thì Lý Bạch cũng ở đó, hai người họ đạp lên lá thông và lá rụng mà đi, cũng không dám quay đầu lại, trông chờ núi rừng Thạch Cảnh Sơn sẽ giữ lại vị Đại tiên này, kết quả, không tới mấy ngày, con chim nhỏ này bay vùn vụt qua những ống thép khói và nhà xưởng, đậu trên nóc nhà Lý Bạch.
Ban đêm cách một tấm thủy tinh phản chiếu lại đôi màu vàng, Lý Bạch bị hù sợ suýt chút nữa rơi thìa, hắn mở cửa đón tiếp, nhận món quà vừa làm hắn sợ hú hồn.
Không biết nó làm sao tìm được tới đây, cũng không biết nó là động vật hoang dã gì, làm sao lại thích ở cùng người như vậy, chắc con cú mèo này là loại động vật có chút linh tính.
Từ đó về sau, Lý Bạch cũng trở thành khách quen ở mấy chợ hoa, chim, cá và côn trùng, hắn chỉ mua giun, thằn lăn ướp lạnh làm khô hay mấy con chuột mới sinh, mà con cú mèo này cũng là vật sống ở cùng hắn dài nhất sau khi hắn đi làm về.
"Ngày mai trời sẽ không mưa, mai thả mày ra ngoài phơi nắng đi." Hắn nhìn Tiểu Hôi cười cười, lấy ra một gói rong biển, hai cái trứng gà, lấy ra hai cái gói gia vị vằn thắn, mở cửa ra, lấy ra cái lò bếp nhỏ, lấy hộp thuốc lá trong túi quần của Dương Tiễn ra, rồi hong khô cùng với bộ đồ ướt sũng. Đợi đến khi Dương Tiễn trở về phòng, hắn đã luộc ra hai bát mì sợi.
Trứng gà được bỏ vào một cái bát.
Dương Tiễn không mặc áo, vì cái áo sơ mi Lý Bạch đưa anh quá nhỏ, anh giũ giũ khăn tắm, hỏi Lý Bạch có cái nào lớn hơn không, kết quả Lý Bạch chỉ để lại một câu "Anh tự tìm trong tủ quần đi." Sau đó bưng chậu nước kéo dép bỏ chạy.
Hỏng biết nữa, hỏng biết nữa (*)! Chạy qua dãy hành lang dài, Lý Bạch tự mắng chính mình.
(*) Chỗ này câu gốc là Mạc danh kỳ diệu, mạc danh kỳ diệu: không hiểu gì cả, không thể giải thích được, chỗ này tôi không biết có nên để câu gốc hay không nên tôi có "chém" câu này.
Sau đó những chuyện xảy ra ở phòng tắm còn khó tin hơn, nghĩ tới người vừa nãy đứng ở đây, vẫn còn lưu lại mùi hương âm ấm... rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, cũng là mùi mà mình đang bôi lên, nhưng cũng vì chính mùi hương giống nhau mới càng toi mạng hơn nữa. Dương Tiễn, anh rất gầy nhưng bắp thịt săn chắc, da anh trắng vì không hay quá phơi nắng, trên cánh tay có đường giới tuyến rõ ràng, trên xương bả cai bên trái còn có một vết sẹo, dài đến nửa lòng bàn tay, không biết vì sao, nhưng hắn đã chú ý rất lâu... Những hình ảnh đó vẫn cứ chập chờn, Lý Bạch cúi đầu, nhìn thẳng vào phản ứng của mình, cảm thấy hết sức luống cuống, bị hơi nước bốc lên hơi buồn bực, nhất thời không muốn rời đi.
Nhưng cuối cùng hắn cũng giải quyết xong, ôm theo cảm giác tội lỗi, dù sao cũng phải cố làm mình như bình thường mặc quần áo đi ra ngoài. Lúc đi về phòng phát hiện mọi chuyện so với hắn nghĩ dễ đối mặt hơn nhiều, hắn như cũ ngồi đối diện Dương Tiễn, cũng không xuất hiện sự kháng cự, Dương Tiễn mặc cái áo phông của hắn, cũng ngồi xếp bằng ở mép giường trước một cái bàn nhỏ, vừa lật một quyển tạp chí Reader"s Digest, cầm hộp thuốc lá đã nửa khổ, một điếu chỉ bị cháy phần đuôi, đang nằm trên bao thuốc lá, xem ra mấy điếu thuốc bị ướt đã hong khô cũng không có cách nào hút được.
"Cậu xem tạp chí còn thích đánh dấu vào."
"Vì em nghĩ nó được viết khá hay." Lý Bạch đóng cửa rồi khóa lại, đi đến trước người anh "Cao hơn nữa em xem cũng chẳng hiểu."
"Lần sau tôi mang cho cậu mấy cuốn sách."
"Đừng mang quá khó." Lý Bạch dừng một chút "Anh không ăn trứng sao?"
"Không muốn ăn, cậu không bỏ muối." Dương Tiễn đặt tạp chí xuống, tự nằm bên trong giường, kéo một mảnh chăn đắp lên, quay vào tường ngủ. Lúc nào anh cũng nằm tại đó, ngủ với trong tư thế như vậy. Lý Bạch ngồi xuống chỗ mép giường nơi anh vừa ngồi, im lặng ăn hết nửa bát mì phủ trứng, rồi im lặng đi tắt đèn, rồi ăn nốt nửa bát còn lại.
Rõ ràng có vị mặn
Hắn mơ hồ cảm thấy Dương Tiễn còn chưa ngủ.
Cái loại kiệt sức nhưng không thể chìm vào giấc ngủ, hắn không thể không quen thuộc hơn nữa.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời có màu xanh xám, phía trên trần nhà cũng vậy, nắng sớm mỏng manh chiếu vào mấy đồ vật trong nhà, làm căn phòng nhìn như một vũng nước ao.
"Anh, anh còn nhớ không?" Lý Bạch nhấp một hớp nước canh lạnh, bỗng mở miệng nói "Lúc mới vừa đi làm em đã tức giận một trận, bởi vì mấy người đồng sự hay chủ tiệm còn đến mấy người trẻ học việc đang gội đầu đều nói em đồ quê mùa! Có khách hàng còn nói sợ em làm bọn họ cũng thành quê mùa. Sau đó em nói với anh, anh dẫn em đi mua quần áo, chúng ta mua cái áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, anh nói em mặc như này nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.
"Rồi tháng thứ hai em được trả lương, em lấy tiền đi sắm quần áo. Nhưng tiền chỉ đủ mua một cái nên em đã mua cái áo phông trắng, rồi tháng sau lại mua cái quần jean khác."
Dương Tiễn nói thêm: "Nên mới vừa nãy tôi mở tủ quần áo, trong đó đều là áo phông trắng và quần jean xanh."
Lý Bạch rũ mắt cười: "Em cũng nghĩ em nhìn nhẹ nhàng thoải mái nhìn rất được."
Sau một lúc im lặng, Lý Bạch ăn xong bát mì, đặt hai cát bát không lên bệ cửa sổ rồi quay về mép giường, nhìn kĩ vào sau lưng Dương Tiễn, lại nói: "Muốn ăn xiên nướng quá!"
"Anh ơi dậy đi."
"Hay em mời anh đi anh Trác Tương Miến nha? Đi chợ cũng tốt, lúc nãy em vừa nghĩ đến, có lần cùng với bọn La Bình Anh đi ăn Kebab gần Ngọc Uyên Đàm, sau khi ăn xong có đám người đến cãi nhau với La Bình An, anh nghĩ bọn họ sắp đánh nhau, để em ôm hết ví tiền điện thoại chìa khóa của mọi người chạy vào trong hốc cây, bọn họ một đám đứng trước mặt em đánh nhau, anh cũng ở trong đó, anh là đánh chiến nhất, rõ ràng anh cũng đâu có quen đám đó, về sau ngày nào La Bình An cũng nói anh thi vào Bắc Đại thì quên mất anh em, làm em giận nhất đó là, anh bị vây ở giữa nhất, em nghểnh thẳng cổ cũng không thấy anh. Nếu còn lần sau có thể cho em tham gia chung được không?"
"Vậy cậu phải đảm bảo không làm mình đến cụt tay thiếu chân."
Lý Bạch mừng rỡ, ngã trên giường nhỏ, lăn đến nằm nghiêng sau lưng Dương Tiễn "La Bình An còn nói, lúc nhỏ anh chính là anh lớn, còn có lưỡi lê mà người Nhật Bản để lại, sơ trung (cấp hai) anh còn vác nó đuổi theo nhóm côn đồ từ Đông Tứ Thập Điều đuổi tới Ung Hòa cung, sau anh lại trốn học về sớm... bảo vệ trường học cũng không dám cản lại anh, cái này là thật sao?"
Dương Tiễn vỗ vỗ tường, bật cười.
Lý Bạch đã đạt được mục đích, hắn hít mũi, tự mình nói: "Lúc em không ổn cũng sẽ nghĩ đến những chuyện này, từng chuyện từng chuyện một... Em vẫn còn rất nhiều, có thể nói hết cả buổi tối, anh thấy ổn hơn chút nào chưa?"
"Ừm, ngủ đi."
Lý Bạch lại chợt thấy không muốn, điều này làm trái tim hắn tràn ra rất nhiều chua xót khổ sở, Dương Tiễn không muốn nghe, hắn cũng không biết nên nói gì nữa, mũi lại gần sát bả vai Dương Tiễn, cách một lớp vải, hắn cũng biết vết thương kia nằm ở chỗ nào, nó dài ra sao, đây không phải là hành động xuất phát từ đại não cho nên không thể kiểm soát được, hắn chỉ áp trán lên tấm lưng vững chắc của Dương Tiễn, ngửi mùi xà phòng của riêng hắn, ở mặt trên vết thương ấy, dùng chóp mũi hơi ấm của hắn, từ đầu đến cuối, chỉ đơn giản mà cọ xát lên nó.
Hắn cũng nghe được tiếng con cú mèo đang vỗ sau lưng mình, điều này làm Lý Bạch ảo giác được mình cũng mọc thêm cánh.
"Không đau nữa sao." Hắn nói
"Tại sao lại để lại?" Hắn lại hỏi
"Không nhớ rõ." Dương Tiễn vẫn không tránh ra.
Đây trở thành giây phút sáng nhất trong cuộc đời tối tăm của Lý Bạch, làm hắn có thêm sức mạnh để nói, anh, em muốn ôm anh ngủ. Nhưng chưa đợi được Dương Tiễn trả lời, tiếng chuông điện thoại đã cắt đứt tất cả. Dương Tiễn lấy cái khối nhỏ đang nhấp nháy điên cuồng kia ra khỏi khe hở giữa bức tường và cái gối, nhấn nghe rồi đặt ở bên tai, sau đó trầm mặc.
"Anh đang ở đâu?" Quá yên lặng cũng quá gần, Lý Bạch có thể nghe được giọng nói của Vưu Lỵ Lỵ
"Em về nhà chưa?" Dương Tiễn hỏi
"À, anh còn biết quan tâm em sao" Vưu Lỵ Lỵ vẫn còn khí thế hung hăng, trước đây cô chưa bao giờ như vậy, nhưng chỉ vừa mới bắt đầu tối nay, lại giống như không kìm lại được nữa "Chạy đến chỗ em anh à? Sao vậy, bị giảm hai tiếng vẫn còn sợ à, không dám ngủ một mình sao?"
Lý Bạch bấm trên cổ tay mình ra một lớp da.
Dương Tiễn lúc này cũng cúp điện thoại, nhấn nút tắt máy, nhét vào dưới gối.
Sau đó anh quay người lại, khéo léo kéo tay Lý Bạch đang nghi ngờ tự mình làm bị thương ra, nhìn hắn nói: "Ôm đối mặt, cậu còn dám?"
Lý Bạch sửng sốt, Dương Tiễn tại sao lại hỏi như vậy, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ xảy ra trước mắt, hắn cũng cảm thấy hơi sợ, quá mức rồi, hắn chỉ muốn một chút nhỏ, nhưng hắn lại đắm chìm trong ánh mắt của Dương Tiễn, như bị bao quanh bởi sương mù sáng sớm, hắn đang mộng du, cũng không muốn tỉnh, giống như một con thỏ mãi mãi tránh né mục tiêu của khẩu súng, hắn gật đầu, nói dám.
Nói xong hắn ôm lấy Dương Tiễn, trán áp vào xương quai xanh, hơi thở phả vào trong l*иg ngực. Trước đây hắn cũng đã ôm anh, nhưng bây giờ đang ở trên giường, càng làm linh hồn bay lên chính là, Dương Tiễn cũng lập tức ôm lấy hắn, nhanh chóng ngủ say như một đứa trẻ, chỉ có một trái tim không biết mệt mỏi, dường như tiếp cho hắn sự sống, thình thịch, thình thịch, cùng với trái tim kia mà nhảy lên giữa ánh bình minh.