Chương 12: Đầy vẫn đầy
"Thả tôi ra được không? Nhà tôi còn nuôi một đầu mèo – à nuôi con mèo" Lý Bạch bị đẩy ra xe cảnh sát, lảo đảo, hắn quay đầu nhìn cảnh sát đang áp giải mình, nhưng đôi mắt lại tập trung vào cơn mưa trước mặt "Hôm qua tôi đã không về nhà, hôm nay còn không về nó sẽ chết đói mất."
Cách đây không lâu, hắn vừa nộp lên thẻ căn cước, điện thoại di động, chìa khóa nhà, bị còng tay ngồi trong phòng thẩm vấn làm ghi chép, còn bị mang đến sân bay thủ đô để xác nhận địa điểm chỗ hắn nhặt được manh mối mà Long Tại Vân để lại, một phen khó khăn, trên đường về còn gặp phải cơn mưa như trút nước, quanh thành phố đều kẹt xe, bây giờ trở về đồn cảnh sát thì đã gần mười một giờ khuya.
Ai nói hắn xui xẻo như thế, tự nhiên vô nhà vệ sinh cũng có thể nhặt được thẻ căn cước của tội phạm truy nã toàn quốc, còn có thể dùng cái thẻ này lên mạng nhưng cái rắm còn chưa kịp thấy đã bị tóm.
"Vị thành niên dùng thân phận giả để lên mạng coi ba cái vớ vẩn này, cục chúng tôi còn chưa tính toán với cậu, phê bình giáo dục hay gì đó, cũng phải làm theo thủ tục, không ghi trên hồ sơ của cậu đã tốt lắm rồi." người cảnh sát tuổi còn trẻ, mày rậm mắt to, khuôn mặt chính trực, rất thích hợp đi chụp quảng cáo tiếng Pháp, nhưng nói chuyện lại chỉ là một người Bắc Kinh bình thường "Cậu cũng không hợp tác với chung tôi, vừa mới đến đã bỏ chạy còn đánh lén cảnh sát, trên xe thiếu chút nữa đã đẩy cửa nhảy xuống, nếu như nhảy ra ngoài bị thương gì đó thì sao? Còn phải làm chúng tôi còng tay cậu lại, bây giờ chúng tôi cần số điện thoại người giám hộ cậu cũng không đưa, vậy có ai có thể đến đón cậu không? Hay là để chúng tôi kiểm tra điện thoại? Sợ phải dọn khỏi nhà thì đừng làm mấy chuyện ngu ngốc nữa."
"Tôi không có cha mẹ" Lý Bạch thầm nói người này phê bình giáo dục từ nãy đến giờ, miệng vẫn luôn không nhàn rỗi. Hắn cúi đầu, bị đẩy vào trong, sau cửa vừa đóng lại, cuối cùng cũng có người mở còng cho hắn. Nước mưa lăn dài trên người, đọng lại trên tóc, ngón tay, cuối viền áo, tí tách rơi trên nền gạch bóng loáng.
"Bạn bè thân thiết cũng không có? Giáo viên thì sao?"
"Không."
Cảnh sát vò đầu, một cảnh sát nữ với mái tóc ngắn từ văn phòng đi ra, trên tay cầm tờ giấy, còn cầm theo một cái khăn sạch sẽ màu xanh "Tiểu Tần, cậu không cần nghe nhóc con bướng bỉnh này, tên Lý Bạch đúng không, quê quán Giang Tô, vừa mới kiểm tra ghi chép, năm ngoái đi làm giấy phép cư trú tạm thời là anh cậu ta dẫn cậu ta đến đây làm, tên Dương Tiễn, là sinh viên trường Bắc Đại bên cạnh, vẫn còn lưu lại số điện thoại, tôi đã sao chép cho cậu rồi đây."
"Xong rồi, thuận tiện như vậy." cảnh sát lấy khăn lau mặt, nhận lấy tờ giấy, nở nụ cười "Cảm ơn chị Lưu"
"Đừng khách sáo." Cảnh sát nữ cười cười vỗ vai anh ta.
Lý Bạch xoa cổ tay, bị đưa đến phòng giam tạm thời, vừa mới nghe cảnh sát nữ nói, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, lúc hắn quay đầu lại, cách xa một đoạn hành lang, thấy cảnh sát cầm tờ giấy lúc nãy đang đứng trước cửa sổ gọi điện, hắn hét to: "Đừng gọi! Thật sự đừng gọi!", hắn vừa nói vừa chạy đến "Nói thế nào tôi cũng cung cấp bằng chứng của kẻ gϊếŧ người rồi, anh thả tôi đi đi mà! Cảnh sát, tôi sai rồi, đừng nhốt tôi lại, cầu xin anh mà!"
Không ai để ý đến hắn, hắn cũng không đến kịp, trước khi bị đưa vào phòng, hắn mơ hồ nghe được giọng nói của cảnh sát, là nói "Xin chào."
Lý Bạch lấy lại tinh thần, sợ hãi chạy về phía cửa, lúc này cửa phòng đã đóng lại, không có ánh sáng xuyên vào, cũng không có mở đèn. Hắn sờ từng tấc trên tường, quẹo một góc cũng không có công tắc, chỉ sờ được lớp vôi thô ráp, đối diện tường vôi chính là hàng rào song sắt, đây là ngục giam sao?
Vừa nhỏ hẹp vừa ngột ngạt, lại bị khóa chặt từ bên ngoài, chỉ có một mảnh sáng nhỏ chiếu xuyên vào... Loại phòng này là đáng sợ nhất, sẽ làm người ta đói bụng mà cắn nát ngón tay, một ngày nào đó sẽ làm người ta thiếu oxi mà chết, nhưng không trốn thoát được, nếu như chạy đi, cũng chẳng trốn được xa hơn. Lý Bạch bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, không muốn nhớ lại, nhưng mà thật giống quá.
Hắn còn sờ tới một cái gì rất nóng, giống như cái bụng béo của một người đàn ông, bị hàng rào siết thành hình, thì ra bên kia cũng có người sao? Hình như cánh tay còn dựa vào hàng rào, đang nhìn hắn, mùi rượu và mùi mồ hôi nồng nặc, nhưng không sao, Lý Bạch cũng chẳng để ý, hắn ngồi xuống góc tường cách xa hàng rào, ôm lấy hai bên đầu gối, ngay cả hít thở cũng không thành tiếng.
"Bên ngoài trời đang mưa sao? Cậu là thằng nhóc hơn bảy giờ tới đây đúng không?" Người đối diện nói "Aizz, đêm qua tôi uống rượu đánh người, bị giam ở đây cũng không biết lúc nào mới ra được, đều là người lưu lạc mà."
Lý Bạch không nói lời nào. Hắn mặc quần soóc, móng tay bấu chặt vào lớp da mỏng ở đầu gối, nước mưa trượt dọc từ lưng vào lưng quần, hắn không ngừng run rẩy.
"Nghe nói cậu cầm căn cước của kẻ gϊếŧ người lên mạng xem phim người lớn? Cậu là anh em của hắn à? Mấy người cãi nhau tách ra, sau đó cậu cố ý để lộ hành tung, muốn để hắn sa lưới? Này, đám người đó còn không, nói tí đi, tôi đã sớm đoán được, cậu coi mấy bộ cảnh sát Hong Kong kìa, nói này, không cái nào trong đó mà tôi không biết tình tiết."
"Này, cậu câm hay điếc? Không nghe ông đây nói à?" Người đàn ông đối diện bỗng trở nên nóng nảy, có lẽ ở một mình đã lâu, người mới tới cũng không làm ông ta dễ chịu, ông ta tức giận nói "Xem phim cũng được, nghe bọn họ nói mày đang xem hai thằng đàn ông làm nhau, là thật à? Trước mặt mọi người, mới nhỏ còn chưa biết xấu hổ hả? Nếu như trước kia mày đã phạm tội côn đồ, biết chưa, bị xử bắn hoặc là bị nhốt cả đời, nghe nói mày không cha không mẹ, để tao thay cha mày giáo dục một chút – "
"Tôi sẽ không bị nhốt cả đời" Lý Bạch bỗng nhiên mở miêng, giọng nói rất nhỏ nhưng lại rõ ràng "Chờ tôi ra ngoài, việc đầu tiên là gϊếŧ ông."
Trước mắt im lặng hai giây, cười ha ha vài tiếng, sau đó thật sự mắng lên, đủ loại thô tục mắng chửi, tiếp một câu lặp lại một câu nên có vẻ không mạch lạc.
Lý Bạch lẳng lặng quay đầu, nhĩn kỹ vào trong bóng tôi, hắn vẫn không rõ cái gì đang phát ra tạp âm, là một tảng thịt à, một tảng thịt say rượu lại nói rất nhiều, có cảnh sát mở cửa phía bên kia, một cái bóng đứng đó quát lớn, nói bọn họ im lặng, tảng thịt liền câm miệng. Nhưng mà Dương Tiễn cũng biết, tảng thịt miệng đồn tất cả, cảnh sát còn điều tra kĩ hơn, càng hoàn chỉnh mà truyền đến tai Dương Tiễn, e rằng cách đây vài phút trước, cũng đang còn gọi điện thoại, trên mặt đồng hồ cũng tối om, Lý Bạch càng không biết bản thân đã ở đây bao lâu.
Tay trên đầu gối bấm vào càng sâu, loại cảm giác này rất tỉnh táo. Muốn chết quá. Dương Tiễn sẽ lộ ra biểu cảm gì? Dương Tiễn đang làm gì? Dù sao anh cũng không nên đến. Thật là muốn chết. Dương Tiễn thật sự không tới à...
Muốn chết quá. Làm sao cũng không đúng. Lý Bạch thật sự nghĩ đến cái chết, giống như thật lâu về trước, mỗi khi hắn ở trong không gian thế này, hắn đều không ngừng nghĩ mà nghĩ như vậy. Trong bóng tối cái gì cũng không có, lại giống như chứa hết tất cả, tất cả mũi đao đều chỉ về hắn, tàu hỏa đi ngược lại, các quỷ hồn ngồi trên vai hắn trò chuyện, cũng không để hắn xen miệng vào. Hắn hình như còn ngửi được mùi phân gà trong phòng chứa củi ở quê cũ, nghe được tiếng gió vi vu của ruộng lúa bên ngoài bức tường, còn có lão cha nuôi đen mặt lại "cạch" một tiếng. Để người ta nhớ lại kí ức cũng chỉ cần vài giây. Mà quá trình này cuối cùng thường đánh mất đi năng lực suy nghĩ, Lý Bạch ngồi cứng đờ, trên tóc nước dần dần bốc hơi, những sợi tóc như xoắn lại, tiếng mắng chửi bên tai dường như đã ngừng lại, lại giống như không có, Lý Bạch cảm thấy khó thở, đại não không còn hoạt động nữa, không chứa được nổi bất cứ chuyện gì.
Bởi vậy khi cửa phòng được mở ra, một người đứng ở chỗ ánh sáng cửa, một người lại ngược sáng đi tới, hắn không có phản ứng.
"Tốt rồi." Người kia ngồi xổm xuống, cách gần như vậy, hơi thở ấm áp cũng cảm nhận được, là giọng nói của Dương Tiễn, trên người anh đều là nước mưa, lòng bàn tay ẩm ướt, vỗ vỗ mặt Lý Bạch: "Đi thôi."
Thấy Lý Bạch vẫn còn ngây người, Dương Tiễn cũng không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ quay đầu về hướng cửa nói: "Cảnh sát Lưu, phiền cô bật sáng đèn giúp tôi, em tôi sợ tối, cũng không thể ở trong không gian kín quá lâu, nếu cô để người đứng ở đại sảnh chờ tôi thì thật tốt."
"Do đứa nhỏ này tinh thần không ổn định, để trong đại sảnh chúng tôi thì ai coi, cho vào trong này chúng tôi đều để ý đến, không có chuyện gì xảy ra hết." Cảnh sát nữ vừa dứt lời, trong phòng bỗng nhiên được bật sáng, Lý Bạch hai mắt cay xè, hắn thấy cằm Dương Tiễn còn nhỏ nước và đôi lông mày càng đen hơn sau khi ướt đẫm.
"Cuối cùng cũng tỉnh?" Dương Tiễn cầm hai tay đang đặt trên đầu gối của Lý Bạch, đầu gối có vài vết thương đỏ sẫm, da thịt còn dính bên ngoài vết thương, trong móng tay có vết máu đã khô một nửa, anh nhìn chằm chằm vào những thứ này, nhẹ nhàng nói "Không sao, cái phòng này với cái phòng củi hồi xưa khác nhau, tôi cũng từng bị nhốt, tôi bảo đảm bên ngoài không có người xấu."
Lý Bạch nhìn thẳng vào anh, môi khép mở, hồi lâu mới phát ra âm thanh:
"Anh đều biết hết?"
"Tôi vẫn luôn biết."
"Không phải." Lý Bạch khàn giọng nói, tốc độ nói cũng rất chậm "Em đến đây thế nào, anh đều, đều biết."
"Ừm." Dương Tiễn nhướng đuôi lông mày "Lúc trước nếu giao trực tiếp cho chú cảnh sát không phải sẽ không xảy ra những chuyện này?"
"Em xem, xem cái loại trang web kia... Anh cũng biết?"
"Về sau muốn xem thì đến nhà tôi, mặc dù mạng hơi chậm" Dương Tiễn nhìn vẻ mặt như muốn khóc của hắn, nở nụ cười "Thật ra không nên xem ở chỗ có người."
Lý Bạch lại sắp không thở nổi: "Anh không thấy em rất buồn nôn sao?"
"Mười bảy tuổi là chuyện bình thường, lúc tôi mười bảy đã áp dụng lý thuyết vào thực tế."
"Với con trai?"
"Hả?" Khóe miệng Dương Tiễn còn chưa hết ý cười
Lý Bạch vội vàng dời đi ánh mắt, trước tiên hắn thấy cửa đã mở, lại thấy một người đang dán sát hàng rào bên cạnh xem trò vui, tên kia trên người cởi trần, một thân mồ hôi như tảng thịt heo "... Không có gì."
Trong phòng này có một cái ghế và một cái giường.
"Làm anh và chị dâu lỡ hẹn, chị ấy sẽ thấy rất phiền." Hắn lại nói.
"Tôi không thấy phiền à? Ngày mai còn có tiết học sáng sớm." Dương Tiễn sờ sờ tóc hắn, ánh mắt như có điều suy tư "Có việc thì ra ngoài lại nói, làm phiền ngài hãy đứng lên."
Ngay khi tay anh mới vừa rời khỏi mớ tóc rối, Lý Bạch đã ôm chặt lấy anh
"Bị em ôm anh không thấy buồn nôn sao? Anh?" Sức lực này quả thật muốn bóp nát xương sườn "Anh nói thật cho em biết đi?"
"Ở đâu ra nhiều thứ buồn nôn vậy?"
"Vậy nếu anh ôm em thì sao?"
Dương Tiễn cau mày, hình như thấy rất mệt với mấy kiểu hỏi đáp vòng vo này, nhưng anh vẫn vòng tay qua vai Lý Bạch, quần áo ướt đẫm trở nên rất mỏng, da thịt như dán vào nhau, xương chạm xương, rất gầy, co rúm lại, cảm giác rất nóng, anh nghĩ mình đã đưa ra câu trả lời.
"Được, được... vậy cũng đừng buông em ra" Hai viền mắt Lý Bạch đều đỏ, con ngươi ươn ướt nhìn như chú chó nhỏ "Anh như này ôm em ra ngoài đi, anh, em không ra ngoài một mình được, không còn cách nào hết, anh."
Nhưng lần này Dương Tiễn từ chối, thoát ra khỏi cái ôm kia, anh kéo người lôi ra ngoài, sức lực tương đối thô bạo, làm cho vết còng tay trên cổ tay Lý Bạch lại bắt đầu đau "Em không đi ra, nếu em chết chỗ này thì tốt rồi!" Lý Bạch khóc lóc nói.
"Đừng có giở tật." Dương Tiễn cũng không quay đầu.
"Có một cái cốc" ngoài cửa có tiếng người, hình như là mấy cảnh sát ở hành lang bên kia cuối cùng cũng chú ý tới sự náo động bên này, Lý Bạch tiếp tục khóc "Một cái cốc nó, nó – "
Đúng lúc này, người sát vách một lần nữa lấy lại tinh thần chiến đấu, vừa rung lắc hàng rào vừa rống to hơn, thấy hắn như thể mất hồn, tiếng mắng chửi vẫn như cũ, mắng hắn là thằng nhóc côn đồ, mắng hắn không biết xấu hổ thấy đàn ông đã sát vào, rồi lại giống như một loại ác độc mà cười nhạo không thiếu chỗ nào, làm cái cốc Lý Bạch chuẩn bị nói đã trở vào trong. Cách góc tới cửa chỉ vài mét nhưng đi đến lại rất khó khăn, sức lực trên cổ tay bỗng nhiên buông lỏng, là Dương Tiễn thả tay hắn ra, tay vói vào lan can nắm chặt cổ áo người kia, đối diện với khuôn mặt không còn tiếng mắng chửi, nhìn chằm chằm, hít thở, không nói lời gì.
"Mày, mày muốn làm gì?" Dương Tiễn hình như không dùng nhiều sức nhưng người kia vẫn la hét, sắc mặt đều tím tái.
"Muốn xem ông có bao nhiêu biểu cảm, bao nhiêu trơ tráo." Dương Tiễn siết chặt hơn, lôi người đàn ông cằm hằn trên song sắt phủi đi "Nếu không tôi giúp ông bỏ đi mấy thứ dư thừa nhé? Để lại một phương thức liên lạc?"
Người kia kêu "Này, này", giọng nói vẫn rất lớn, nhưng khí thế đã chẳng còn. Bên ngoài mấy người cảnh sát đang vây quanh, hô to "Chuyện gì xảy ra?", Lý Bạch cố gắng chặn ở cửa, ngăn cản bọn họ, vô thức không muốn họ chạm vào Dương Tiễn, đương nhiên chỉ được vài giây, Dương Tiễn đã buông cái tên đần độn say rượu kia ra, quay đầu hỏi Lý Bạch: "Một cái cốc thế nào?"
Lý Bạch sửng sốt
Đầy
Hắn bị đẩy ra, các cảnh sát chạy vào gian phòng
Mà cái cốc đó, nó đẩy không ngã, đầy vẫn đầy.
Lý Bạch đang cầm cái cốc đầy kia, theo Dương Tiễn đến phòng kiểm điểm, bị giáo dục, lại kiểm điểm lần nữa. Sau đó hai người cùng kí trên một tờ giấy đầy điều mục, hoàn thành ghi chép, lấy lại đồ vật tùy thân, chuẩn bị đi về. Trước khi đi cảnh sát Lưu còn nói, người trẻ tuổi làm sao lại thế này, một câu không hợp đã dùng bạo lực giải quyết, sau này nhớ lại nên trưởng thành hơn một chút, Dương Tiễn chợt nhìn cô, dùng giọng nói lễ phép của học sinh xuất sắc trả lời vấn đề, nói với cô, là vì lúc nhỏ bị ngược đãi, chỉ có kẻ vô dụng dám đánh trẻ con mới nuôi ra chúng tôi thành rác như vậy, cho nên chúng tôi đã học nó, khi chúng tôi đang học, cũng chẳng biết mấy người đang ở đâu.
Anh đang nói, so với trong phòng ai cũng im lăng.
Sau đó anh kéo Lý Bạch đi.
Lý Bạch biết, Dương Tiễn giận thật rồi, loại tức giận này bên trong rất khó chịu, bọn họ ai cũng không muốn nhắc về chuyện quá khứ. Hắn không biết cái loại khó chịu này có bao nhiêu là do hắn gây phiền và ngu xuẩn, cũng không biết Dương Tiễn định đưa hắn đi đâu. Tất nhiên điều đó cũng không quan trong, Dương Tiễn có thể tiếp tục tức giận, có thể mắng hắn, có thể đánh hắn một trận, cũng có thể dựa vào vai hắn khóc, chỉ cần không bỏ hắn ở ven đường là tốt rồi.
Dương Tiễn thậm chí còn có thể nhốt hắn vào một căn phòng đen nhỏ, qua một đêm là ổn rồi, nhưng phải đảm bảo ngày mai cũng như hôm nay, sẽ đến đón hắn ra ngoài.
Nhưng khi họ vừa bước xuống bậc thang cuối của đồn cảnh sát, Dương Tiễn lại hỏi hắn: "Cậu đói bụng không?"
Cũng đúng lúc này, Lý Bạch nhìn thấy một cái ô dưới ánh đèn đường, trong tiếng sấm ầm ầm, dưới tán ô là gương mặt của Vưu Lỵ Lỵ