Quý Châu vào tháng 8 năm 2018.
Mấy ngày liền mưa to không dứt.
Dương Tiễn giật mình tỉnh giấc, phát hiện ra xe buýt đang giảm tốc, một trạm dịch vụ cao tốc lạ lẫm đang lạnh lùng phát sáng bên đường, nước mưa đánh vào ánh đèn trở nên mờ mịt, mà xung quanh chỉ toàn tiếng ngáy.
Chưa tới hai giờ sáng.
Ngủ hơn bốn tiếng, tay chân lạnh ngắt, mưa thu trên núi có thể làm người ta lạnh thấu xương. Dương Tiễn dựa vào cửa sổ xe thở dài, qua khóe mắt anh nhìn thấy mảnh trắng bị thu nhỏ và phản chiếu lại của vết nước, cố gắng từ cửa sổ đen kịt bên trong tìm kiếm một vài đường núi xa, xoa xoa mí mắt, vẫn là không nhìn tới được.
"Cho mười phút! Lúc sau không dừng lại đâu." Tài xế bật đèn lên, xe bên trong sáng như tuyết, đồng thời rống lên một tiếng. Dương Tiễn ngồi ở cuối xe cũng có thể nghe tiếng gã hút thuốc, cửa sổ xe hạ xuống, tiếng chậc lưỡi bị tiếng mưa át mất, trong xe đầy mùi nhưng lại chẳng thể giảm bớt. Chỉ lác đác vài người xuống xe, đôi tình lữ bên cạnh nhìn chưa đến hai mươi, đang nhỏ giọng bàn luận gì đó, Dương Tiễn nghe được một ít, nói là muốn thay phiên nhau giải quyết. Người nữ đứng dậy, người nam ở lại, bảo vệ hộp quà chặt chẽ dưới ghế sau gót chân.
Dương Tiễn nheo mắt, túi quần cứ rung lên liên tục làm anh khó chịu, anh lấy ra xem thử. Là mấy tin tức công tác, lúc này các đồng nghiệp cách xa mấy trăm km vừa kết thúc xong bài thi khai giảng, vừa đem nộp lên, giờ lại phát sầu với khóa cấp ba mới. Có thể xin được nghỉ ba ngày là tốt lắm rồi, Dương Tiễn thờ ơ chen lời: "Vất vả rồi, tôi sẽ sớm trở về chiến đấu cùng mọi người.", sau đó đem bài trọng điểm mà tổ trưởng liệt ra ghi lại vào bảng ghi nhớ, tắt tin nhắn nhắc nhở, mở bản đồ điện tử ra.
Đã đến Ngọc Bình, cách địa điểm cần đến còn hơn trăm km.
Bến xe Đồng Nhân, chữ này cộng thêm điểm định vị đã bao phủ toàn bộ huyện khu, tín hiệu không tốt, lúc anh phóng to ra thì màn hình đã đứng hình.
"Ngày mưa đường trơn trượt, thiên tai địa chất thường xảy ra, xin hãy chú ý lái xe an toàn.". Dòng nhắc nhở xuất hiện ở phía dưới bản đồ.
Người nữ toàn thân ướt lạnh trở lại, kéo kéo người nam, đem cây dù nhét cho gã, gã "ai" một tiếng, mang chút không nhịn được chê cười, người nữ lại bắt đầu quở trách, âm thanh mang theo ý cười, tay hai người nắm ở hai đầu dù, không biết sao lại nắm sát vào nhau. Dương Tiễn nhìn họ qua cửa kính, nhìn không rõ lắm, cũng không muốn nhìn rõ, chỉ là anh mở to mắt nhất định phải xem chút gì đó. Nghe tiếng động người nam cuối cùng cũng xuống xe, Dương Tiễn cảm thấy mình thật sự đã tỉnh ngủ, suy nghĩ một chút, lấy tai nghe từ trong túi ra, cũng lười gỡ, chỉ đeo tai nghe bên phải, dây để lộn xộn, cầm điện thoại lên trước mặt.
Anh gọi một cú điện thoại.
Tài xế khạt đàm, lật cửa sổ xe lên, tiếng mưa rơi chợt ngưng, âm thanh chờ trong tai nghe truyền đến, cuối cùng cũng được kết nối.
"Bác sĩ Trần, xin lỗi đã làm phiền, tôi sợ điện thoại hết pin, sợ có việc tí nữa không liên lạc được." Dương Tiễn trầm giọng nói "Ồ, ngài đang trực ban à, vâng, tôi là người nhà bệnh nhân."
Tái xế bóp còi một cái.
"Tôi không phải giáo viên của cậu ấy, là anh trai cậu ấy." Dương Tiễn tay ấn bệ cửa sổ, nói "Haha, lần trước không nói rõ với ngài, tôi đúng là giáo viên, dạy vật lý cấp ba."
Người nữ bên cạnh la to: "Sư phụ, đợi thêm hai phút nữa!"
Vài hành khách phàn nàn vì bị đánh thức.
"Vâng, tôi đến Đồng Nhân, trước khi trời sáng có thể đến Đức Giang." Dương Tiễn duỗi đầu gối tê cứng, cố gắng duỗi thẳng người, mà không gian ghế lại không đủ, anh rũ mắt, lông mi một bên tối om, thu hồi sự mất tập trung. "Này anh?"
Người nam ôm cây dù ướt vội vã lên xe, rụt đầu tránh đi ánh mắt, ngồi trở lại một bên lối đi.
"Được, tôi biết rồi." Dương Tiễn nói "Vậy làm phiền ngài."
Cúp điện thoại, anh đem tai nghe, điện thoại và tay mình bỏ vào túi.
Lúc này ở Bắc Kinh đang là cuối hè, điều hòa còn phải bật đến 21 độ, cái áo jacket này chưa kịp giặt khô thì đã lấy ra mặc, cả người đều là mùi long não, ám mùi gần tới hai giờ, Dương Tiễn đến Đồng Nhân, sớm hơn so với dự kiến một chút.
Anh mua áo mưa plastic ở bến xe đường dài, tìm đường đi tới công ty taxi ngoài giao lộ, quần đã ướt đến cẳng chân, vải quần ướt sũng, nhưng phổi bên trong được thanh lọc không ít. Công ty này có mặt tiền như gian nhà vệ sinh công cộng, cũng may đã nâng giá hẹn trước, có người chờ anh bên trong. Bãi đỗ xe đậu ba chiếc xe trống, Dương Tiễn lái đi chiếc SUV có khung xe cao nhất.
Anh lái xe đến Đức Giang, người mệt, đường lạ, nửa đêm lái xe không phải vì rèn kỹ thuật lái mà đây là cách duy nhất để đến đó. Tàu hỏa ngừng di chuyển, lịch trình xe buýt bị hủy bỏ, thị trấn nhỏ này trở thành một "khu thảm họa". Cách hai ngày trước đã xảy ra một trận lở đất, nuốt chửng mấy ngôi làng trên sườn núi, theo tin tức, số người mất tích hiện tại phải từ hai trăm trở lên, hiện nay tìm được khoảng năm mươi người.
Lý Bạch nằm trong năm mươi người này.
Bị thương không nặng, hôn mê vì chấn động não, thêm mấy chỗ bầm tím với chân trái bị gãy xương nhẹ, không cần đưa vào thành phố mà được điều trị trong bệnh viện huyện.
Vì thế Dương Tiễn đến thị trấn này nhận người.
Khi nhận được điện thoại, Dương Tiễn vốn không có ý định đi. Buổi tối tám giờ, anh vừa rời khỏi đại hội viên chức, nhận phần thưởng khen ngợi giáo viên trẻ, ngày mai còn phải lên lớp, hai lớp gồm chín mươi hai học sinh, hiện tại chỉ nhớ được mười hai cái tên. Bên kia tự giới thiệu là tổ công tác cứu viện, muốn hỏi hắn để xác nhận danh tính người được cứu, nghe nói trên lỗ tai có chuỗi mắt nhỏ, xung quanh lông mày môi cũng có, anh biết đó là Lý Bạch, nghe bên kia giọng nói nghiêm trọng, anh cho rằng Lý Bạch đã chết, bỏ mạng ở nơi chưa từng nghe đến, hơn một năm không gặp lại là lời vĩnh biệt sao?
Cổ họng nâng lên một hơi, nhảy lên đến huyệt thái dương thình thịch, vừa nghe được người còn sống, chỉ là đang hôn mê, giường bệnh túng thiếu, điều kiện thì kém, nhanh chóng để người thân bạn bè đón về chăm sóc, giọng nói thả lỏng để anh tưởng buông tay mặc kệ.
"Cậu ấy với tôi thường không có bất cứ liên hệ gì." Dương Tiễn nói "Tôi bên này cũng không thể đón được, bây giờ tôi phải qua đó?"
Giọng điệu đối phương có chút kỳ lạ: "Ý anh là, hai người không quen nhau?"
Dương Tiễn nói: "Không quen"
Người bên kia ngập ngừng nói: "Người bị thương đã lao xuống dưới đáy khe suối, sáng hôm nay mới phát hiện, không có giấy tờ tùy thân, tài sản sở hữu chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại, nhét bên trong quần áo, thẻ điện thoại được lấy ra, tất cả bản ghi về cuộc gọi đều trống không, chỉ có một bản ghi về cuộc gọi không thành công, đây là cuộc gọi vào số của anh, vì vậy chúng tôi xác nhận anh là người liên hệ đầu tiên."
Dương Tiễn nói: "Khả năng số của tôi dễ nhớ."
Lời mình nói anh cũng không tin, dù sao cũng thuận miệng qua loa lấy lệ, anh ngã lên salon, chuẩn bị cúp điện thoại đi ngủ.
Lý Bạch người này anh hiểu quá rõ, dù chân có què cũng có thể tự mình sống sót sau khi tỉnh lại.
"Đợi một chút, anh trước hết hãy nghe tôi nói hết, hai phút sau khi cuộc gọi không thành công, người bị thương còn ghi âm lại giọng nói, thời gian hai phút rưỡi, tên là thầy Dương wpainu " Vì bị thương, người này dùng bàn phím hai mươi sáu phím, chúng tôi đoán chuỗi kí tự bị cắt xém này là "Em yêu anh". Anh có biết giáo viên Dương này không?"
Dương Tiễn nhìn vào con côn trùng đang bay loạn dưới trần nhà.
"Chúng tôi mở ra nghe mấy lần, đoán không ra đang nói điều gì, rất mơ hồ, manh mối không đủ." đối phương lại nói "Nếu như anh biết giáo viên Dương, vui lòng hãy cho chúng tôi biết."
Dương Tiễn im lặng hai giây.
Anh bình tĩnh nói: "Tôi chính là giáo viên Dương."
Đối phương có vẻ lúng túng hơn, vì đang im lặng thời gian dài.
Dương Tiễn ngồi dậy.
Anh dựa vào tường, tay trái chạm vào công tắt mép tường, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, đèn tắt. Con côn trùng bay qua bay lại mắt anh, nhắm mắt đều là hình bóng nó lưu lại.
Trong điện thoại bắt đầu hỏi thông tin cụ thể.
Dương Tiễn kéo thắt lưng đứng dậy, "Tên Lý Bạch, tôi với cậu ấy khác họ, chính là hai chữ đó, sinh năm 86, không có bệnh bẩm sinh, nghề nghiệp nhà làm tóc, tôi sẽ đem thẻ căn cước của cậu ấy đến ngay" Anh nói "Có thể nói vị trí cụ thể của bệnh viện không?"
Lý Bạch trước khi chết muốn nói điều gì, điều này gợi lên lòng tò mò của Dương Tiễn, huống hồ người này còn nghĩ đến anh trước khi chết, nếu anh mắt điết tai ngơ ngắt điện thoại, trong lòng lằn ranh này sẽ không qua được, vì thế lúc này anh có mặt tại đây. Thay quần áo thích hợp để trèo non lội suối, tìm phòng giáo vụ xin nghỉ, mua vé máy bay Tử Quý, đem theo cái túi khởi hành trong đêm, từ Bắc Kinh đến Quý Dương, lại đến Đồng Nhân đến Đức Giang, đi vào trong núi, làm xương anh đều mỏi cả người, con đường này để cung cấp cứu viện, con đường kia bị núi đổ sụp, bên tai trừ tiếng mưa chỉ còn lại sự tĩnh mịch, bên cạnh ghế lại chỉ có túi áo mưa nilon. Trên đường đến phía Bắc, mưa rơi nhỏ dần, bầu trời sau núi không còn tối đen, thậm chí mơ hồ hiện lên một chút màu xanh, Dương Tiễn mở cửa sổ xe ra một nửa, mưa bụi thấm mùi bùn đánh vào hai má anh, nhỏ mà lạnh, như đang chủ động chạm đến.
Ánh bình minh như vậy không còn xa lạ gì, Dương Tiễn làm giáo viên tình nguyện năm năm, sau khi chị gái Dương Ngộ Thu tự tử không lâu, ở trường trung học Tứ Xuyên, phụ trách dạy toán lí hóa, tiếng anh và bóng rổ, còn thêm cả tiếng phổ thông. Trong thời gian đó, anh thường mất ngủ, kí túc xá ở sau phòng học, trời không quá lạnh anh sẽ trèo lên nóc nhà, nhìn sân luyện tập trống trơn cùng cột cờ hồng kỳ buông xuống, nhìn ra xa là dòng sông chảy xiết và thôn xóm đang ngủ yên, tô vẽ thêm là những ngôi sao trĩu nặng, đem nền trời hạ xuống mức thấp nhất, gió cùng sương mù ngưng tụ thành một khối thủy tinh lam đậm, Dương Tiễn chìm ở dưới đáy, ngồi xuống thành ngồi suốt một đêm.
Đương nhiên, trên đường núi quanh co như vậy, Dương Tiễn đưa học sinh bị viêm phổi cấp tính tới thị trấn khám bệnh, hiện tại xe việt dã ở thành phố không còn hăng hái như xe bán tải trong thôn. Hơn nữa còn để mua đồ dùng dạy học và đồ ăn vặt cho học sinh, ngoài ra thì Dương Tiễn cũng không vào thành phố. Anh biết Lý Bạch tìm mình khắp nơi, có một lần còn tìm được, lên lớp nghe học sinh lớp bên cạnh nói, trong sân trường có một người đi vào, có thể là Lý Bạch đến tìm phòng Dương Tiễn dạy, đứng ở chỗ cửa đang mở hé, không bước lên trước nữa.
Học sinh lớp một và hai cùng nhau ngừng thở, từng khuôn mặt nhỏ mở to mắt tròn vo, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, Dương Tiễn cũng không vì thế mà dừng viết bảng, ánh mắt tình cờ xẹt qua, anh thoáng nhìn thấy nếp nhắn in lộn xộn trên áo T-shirt của Lý Bạch, phá động sự ngang ngạnh bên trong cùng đầu gối trầy da, mồ hôi thấm ướt một bên tóc mai, mặt mũi tô điểm vụn nhỏ kim loại, chúng nó chiếu cao hơn mặt biển dương quang, tất cả đều sáng lấp lánh.
Lý Bạch cứ như vậy đứng giữa bức tường vàng và cánh cửa, không nói một lời, cũng không phải muốn nói lại thôi, chỉ tập trung nhìn. Trước khi tan học hắn rời đi ngay, Dương Tiễn ấn quả bóng dạy học vào bồn rửa mặt, không thấy hắn xoay người đi.
Sau đó bọn họ cũng nói tới chuyện này, Lý Bạch nói, em muốn tận mắt nhìn xem anh còn sống không.
Trong dự đoán, giới hạn bọn họ yêu cầu lẫn nhau là "sống sót", họ vẫn luôn là mối quan hệ như vậy. Dương Tiễn kéo tay trên đai dừng khẩn cấp, cắm điện thoại vào sạc dự phòng, chờ nó bật lên, đợi thêm bản đồ tải lại, đây là một quá trình dài đằng đẵng, nhấc mắt lên, Thập Vạn Đại Sơn vụt lên từ mặt đất, bỏ ra tầng tầng lớp lớp bóng lớn. Nó sẽ sụp đổ sao? Sẽ đem mình vọt tới kênh rạch sao? Dương Tiễn nghĩ như vậy, lên đường lái đi theo chỉ dẫn của Quách Đức Cương.
Lý Bạch nằm cứng đờ trên chiếc giường hẹp, không có phòng riêng, hắn nằm trong phòng cấp cứu, không khí không tốt, mỗi lần hít thở đều kỳ lạ ngột ngạt, xung quang được che bằng rèm xanh nhạt, ngoài rèm tiếng người huyên náo, nổi bật nhất là tiếng khóc của hắn, ép tiếng gào khóc của những người giường khác im bặt.
Dương Tiễn thật sự đến, không chỉ đến, còn đang nghe lời nói hắn để lại lúc hấp hối, không những nghe, còn phát ra ngoài.
Người kia luôn luôn không thích mở hộp tai nghe.
Mới tỉnh chưa tới một giờ, Lý Bạch chỉ muốn xĩu lại. Hắn thu tay vào chăn, tay còn không đủ sức tóm chặt khăn giường, lặng lẽ nhìn sườn mặt người đàn ông ngoài rèm, ít nhất ba tháng không cắt tóc, tóc hơi ướt, lại không dính trán, giống như tóc chải dầu. Chất tóc Dương Tiễn hay cứng như thế, Lý Bạch không thể không quen thuộc hơn nữa, màu xanh dưới mắt cùng chiếc cằm sắc bén không thay đổi, người đi đường phong trần cũng lừa gạt không được. Nhìn đến mê mẫn, mãi đến lúc nhìn thấy khóe mắt đối diện mới sinh ra sợ hãi, hoảng sợ nhắm mắt lại, rèm cửa bị kéo ra, Lý Bạch cảm giác được đang tới gần.
Có vài tiếng bước chân, hẳn là người kia một mức nhiệt tình giúp hắn liên lạc với bác sĩ Trần. Có tiếng hít thở sao? Dương Tiễn đang nhìn hắn nằm trên giường, cặp mắt kia cũng đang hít thở. Lý Bạch cố gắng thả lỏng gương mặt, người đang ngất đi không thể nhăn mặt.
Bên chân lún xuống, Dương Tiễn ngồi ở mép giường, rèm không kéo lên, ánh đèn bên ngoài chiếu lên mặt Lý Bạch đến đỏ bừng. Bây giờ thở thôi cũng mệt, sợ không tập trung thì không theo được nhịp. Lý Bạch chửi mình ngu quá. Khi hai má nóng đến đỏ bừng, nghĩ mình sắp không tiếp tục được nữa rồi, Dương Tiễn mới mở miệng: "Ngủ đủ chưa?"
Lý Bạch không nhúc nhích
Dương Tiễn xử lý nhanh gọn mấy trò này của hắn " Muốn đi thì tôi đi đăng kí, tôi cũng không mang quần áo tắm rửa, cậu mặc tạm đồ bệnh nhân đi." Anh dứt khoát đứng lên "Hoặc là cậu cứ việc nằm im, coi như tôi không tới."
Lý Bạch cuối cùng cũng mở mắt.
Đối diện với ánh mắt Dương Tiễn nhìn hắn một cách rõ ràng, đôi lông mày đen kịt như trước, không phân biệt được có đang kìm nén hay không.
"... Đã lâu không gặp." Lý Bạch nói.
Dương Tiễn không tiếp lời, quay người đi ra khỏi rèm.
"Đợi đã" Lý Bạch lập tức chống giường ngồi dậy, chờ Dương Tiễn xoay người lại, hắn liền nghĩ không ra vài câu muốn nói, chỉ có trái tim bị đè ép dưới da thịt, thình thịch nhảy lên "Anh muốn dẫn em đi sao?"
"Ở Quý Dương nghỉ ngơi một quãng thời gian hay về Bắc Kinh với tôi, đều do cậu quyết định" Dương Tiễn ném chiếc điện thoại còn sót lại có túi kín vào tay Lý Bạch " Tôi nghỉ phép có hạn."
Lý Bạch sững sờ, vẫn như cũ, gương mặt không có tí cảm xúc, ẩn ý đều là "Tùy cậu", Dương Tiễn sẽ không thay đổi, cũng không quan tâm sự lúng túng giữa bọn họ, chỉ nói việc cụ thể. Cho nên Lý Bạch tin rằng mình không cần phải sợ, gặp lại nhau không phải việc to tát gì. Hắn hoàn hồn, cầm lên cái điện thoại bể màn hình dính cát sạn, tự bản thân mặt dày, tha thiết mong chờ nói: "Em không đi được, anh bế em đi, em giờ chỉ hơn năm mươi kí thôi."
" Mua nạng đi."
Lý Bạch bỗng nở nụ cười, xì một tiếng "Không được, anh vẫn còn giận em" hai tay hắn xách thạch cao chân, dịch đến bên giường, ngẩng mặt nhìn Dương Tiễn: "Thầy Dương, anh nói thật đi, có phải anh rất sợ em chết không, có lẽ anh còn nhớ em, em vừa mới tỉnh, nghe bác sĩ Trần nói anh nghe điện thoại suốt đêm chạy đến đây, bây giờ trời còn chưa sáng mà."
Dương Tiễn nhíu mày: "Thú vị sao? Tôi sợ mới đi nửa đường cũng bị chôn vùi."
Lý Bạch không hề nản lòng, cười hì hì, trực tiếp ôm eo người trước mặt, thêm cả áo khoác, giống như trước hắn vẫn có thể chạm đến khuỷu tay mình.
"Vậy anh không muốn hỏi em gì à?" Hắn chống cằm dưới sườn Dương Tiễn "Chẳng hạn như em làm sao lại chạy tới đây?"
Dương Tiễn kéo hai cánh tay trên người mình xuống, nhanh chóng hỏi: "Tôi muốn hỏi, ghi âm để lại trên điện thoại cuối cùng là nói cái gì?"
"Hả?" Lý Bạch sững người một lúc, vội vã giấu đi "Thật ra không phải em đang khóc, có thể là điện thoại dính nước bùn nên thu âm không rõ." Hắn ra vẻ thần bí, siết chặt nắm tay "Em nói em thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Thành quỷ anh không đuổi em đi được đâu."
Dương Tiễn cũng cười, cười đến có chút mệt mỏi, có chút mất hết cả hứng.
"Còn nói em có khoản để dành, mật mã ngân hàng, còn có ai nợ tiền em." Lý Bạch dựng lên ba ngón tay.
Dương Tiễn vén rèm đi đến chỗ y tá.
"Còn có, em đi tìm người kia, gã còn đang làm nghề cũ, lại đang hoạt động tại trấn nhỏ này, em đi xa đến chỗ này cũng vì tìm gã." Lý Bạch đã hoàn toàn khôi phục sự điềm tĩnh, chậm rãi, lơ đãng nói, tiếp tục loay hoay ngón tay, xem Dương Tiễn quay đầu lại, nhìm chăm chú vào con ngươi của anh, cắn nuốt từng chữ một nói: "Tên khốn mang mặt nạ kia, hơn mười mấy năm nay, gã còn chưa chết. Em nghĩ em sẽ đi gϊếŧ gã, có thể báo thù cho chị anh."