Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chim Công Trắng

Chương 9: Đi công tác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ hai, Kỷ Nguyên đi làm.

Có một người mới tới bộ môn, gọi là A Mỹ, dáng vẻ hiền lành nho nhã.

Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói, là cấp dưới hồi trước của giám đốc, đặc biệt giành về, mới làm việc được một năm.

Giám đốc giới thiệu A Mỹ, miệng khen không dứt, nói cô ta bằng cấp cao, tính tình thật thà.

Tiểu Tuệ cười mà không nói, giống như cao tăng đắc đạo tìm tòi khai phá huyền cơ.

Kỷ Nguyên hỏi sao Tiểu Tuệ cười gian đến vậy.

Tiểu Tuệ nói: “Con gái danh tiếng địa phương, bao giờ cũng đặc biệt kiêu ngạo một tí, sống trong thế giới của mình chưa từng thấy nơi khác.”

Kỷ Nguyên cảm thấy lời này không đầu không đuôi.

Tiểu Tuệ còn nói: “Vòng tròn ngành nghề nhỏ bé này, từ từ cô sẽ biết.”

Thứ năm, bộ môn đã đem công việc thu thập số liệu ban đầu chia cho công ty A bên ngoài, nhưng nhân viên lấy mẫu của công ty A tốt xấu lẫn lộn, mấy ngày liên tục lãng phí số lượng lớn hàng mẫu.

A Mỹ áp lực không thôi, gọi điện thoại cho người phụ trách dự án của công ty A, chửi mắng ầm ĩ, uy hϊếp đổi công ty đối tác khác.

Kỷ Nguyên trợn mắt há mồm.

Tiểu Tuệ cười nói bên tai Kỷ Nguyên: “Đây là tính tình thật thà mà giám đốc nói đó.”

Chỉ chốc lát, điện thoại của Kỷ Nguyên cũng vang lên, người phụ trách của công ty nói xin lỗi, hứa sẽ cải thiện, hy vọng bên này phái người qua đó đào tạo nhân viên lấy mẫu.

Kỷ Nguyên bày tỏ sẽ hỏi thử giám đốc, sau đó trả lời lại.

Cô đi đến văn phòng giám đốc, A Mỹ đã phàn nàn, quở trách tố chất nhân viên của công ty A kém, còn oán trách Kỷ Nguyên nói chuyện quá khách khí, đóng vai người tốt, không thống nhất với cô ta, lại càng không nên vượt quá quyền hạn, xen vào việc người khác.

Từ khi biết Kỷ Nguyên và Lý Mậu có giao tình, giám đốc ít nhiều chừa chút đường sống cho cô, hỏi ý kiến của Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên nói, số liệu lấy mẫu là do A Mỹ phụ trách, nhưng việc phân tích số liệu và viết báo cáo tiếp đó đều do bản thân cô, cô không thể hoàn toàn phớt lờ.

Trên thực tế, kinh nghiệm A Mỹ còn ít, vốn để Kỷ Nguyên và Tiểu Tuệ dẫn dắt cô ta làm dự án, phân chia nội dung công việc cho cô ta, không nói tới vượt quá quyền hạn.

Giám đốc lại bắt đầu bất mãn đối với Kỷ Nguyên, không khách khí nói: “Nếu đã phân chia thì tự mình hoàn thành công việc của mình là được rồi.”

Kỷ Nguyên im lặng không nói, A Mỹ có chút đắc ý, cô đi trước, rời khỏi văn phòng giám đốc.

Tiểu Tuệ thấy Kỷ Nguyên trở về, cười hỏi: “Thế nào?”

Kỷ Nguyên giữ im lặng.

Công ty A tuy rằng tư chất bình thường, nhưng trụ sở chính phía Bắc chỉ định công ty A làm công ty đối tác, tất nhiên có một chút quan hệ đặc thù.

Quả nhiên, tới buổi chiều, giám đốc tới văn phòng bộ môn, thay đổi giọng điệu nói với A Mỹ: “Công ty đối tác chính là công ty này! Không thể nào thay đổi! Ngày mai thứ sáu, cô bay sang công ty này huấn luyện cho nhân viên lấy mẫu của bọn họ một hôm.”

Sắc mặt A Mỹ lúng túng, nói: “Giám đốc, mấy hôm nay tôi không khỏe lắm, sáng thứ bảy có hẹn với bác sĩ. Kỷ Nguyên cũng là một phần trong dự án này, kinh nghiệm dồi dào hơn, chị ấy đi thì càng hợp hơn.”

Thời gian huấn luyện chỉ có một ngày, ngồi máy bay đi tới đi lui, bốn năm giờ sáng phải ra ngoài, hai ba giờ đêm mới có thể về nhà, chẳng phải chuyện sung sướиɠ gì.

Giám đốc nhìn sang Kỷ Nguyên, cũng chẳng nói gì tới phân chia và vượt quyền, chỉ nói Kỷ Nguyên và công ty A có quan hệ tốt hơn, làm huấn luyện này càng thích hợp hơn, thế là để cô phụ trách.

Kỷ Nguyên tỏ vẻ thản nhiên, không từ chối.

Tiểu Tuệ nhìn giám đốc về văn phòng, rồi sáp lại gần, cười nói với Kỷ Nguyên: “Ngày mai phải bôn ba rồi!”

A Mỹ nghe được, sắc mặt áy náy, nói một câu với Kỷ Nguyên: “Chị, việc này làm phiền chị rồi, chuyện viết báo cáo tiếp đó em sẵn sàng giúp đỡ.”

Tiểu Tuệ mỉm cười, châm chọc: “Cô thông minh nhất rồi!”

Viết báo cáo phải có kinh nghiệm về dự án, A Mỹ là người mới vào nghề, không đủ tư cách.

A Mỹ uất ức, nói: “Giám đốc đã nói hai chị dẫn dắt em làm dự án mà.”

Kỷ Nguyên khách khí nói được.

Chập tối, Tiểu Tuệ và Kỷ Nguyên cùng tan tầm, Tiểu Tuệ nói với cô: “Kỷ Nguyên à bây giờ thì cô biết rồi đó, A Mỹ cô gái này rất lợi hại! Vừa biết phàn nàn, lại biết giành công, việc cực nhọc thì giao cho đồng nghiệp, việc tốt thì kéo sang mình, không hỏi phải trái đúng sai, dám hô hoán công ty đối tác! Lợi hại nhất là cô ta gian xảo đến mức giám đốc nghe theo, khen cô ta không dứt.”

Kỷ Nguyên mỉm cười, nói: “Cô ta không tính là lợi hại.”

Tiểu Tuệ nở nụ cười, nói: “Cô ta không lợi hại, tâm cô ta không có mắt! Tôi nói thật, nếu cô có cơ hội tiến vào gia đình giàu có làm thiếu phu nhân thì nên gả sớm đi. Đi làm có gì tốt chứ? Tăng ca đi công tác, quan hệ nhân tế còn phức tạp, thật sự mệt mỏi.”

Kỷ Nguyên cười nói: “Nếu gả vào gia đình giàu có, khách hàng trở thành chồng, cấp trên biến thành cha mẹ chồng, đợi lệnh hai mươi bốn giờ, chỉ càng mệt hơn thôi.”

Tiểu Tuệ cười to ra tiếng, cười xong còn nói: “Thế ít nhất cũng được đãi ngộ tốt! Nhà lớn xe sang, áo đẹp trang sức, cuộc sống cũng khác biệt.”

Kỷ Nguyên cảm thấy Tiểu Tuệ rất biết pha trò.

Hai người chia tay ở trạm xe công cộng, Kỷ Nguyên hẹn Tống Mân sau khi tan làm ăn cơm ở trung tâm mua sắm lân cận.

Tới cửa trung tâm mua sắm, Kỷ Nguyên thấy Tống Mân ăn mặc mới toanh, nét mặt tỏa sáng, chẳng có việc gì.

Kỷ Nguyên thậm chí nghi ngờ, trong khoảng thời gian Tống Mân và Thượng Phi cãi cọ chia tay, người ở nhà lau nước mắt, mất ngủ tuyệt thực, chính là bạn học Thượng Phi…

Kỷ Nguyên và Tống Mân cùng ăn xong bữa tối, hai người tựa vào lan can ngẩng đầu nhìn màn hình lớn

tại trung tâm mua sắm, đang phát quảng cáo lớn. Hai cô từ thời trung học đã thích tiêu thực như vậy.

Quảng cáo lúc nào cũng hào nhoáng, bất cứ hàng hóa nào cũng có quá khứ hiện tại, khiến người ta tán thưởng không thôi.

Tống Mân bỗng nhiên nói: “Nếu sau khi kết hôn thường xuyên nảy sinh đại chiến mẹ chồng con dâu, tớ trở thành người đàn bà đanh đá hoặc là oán phụ, thật là chẳng tốt gì.”

Tống Mân thích chưng diện, làm việc để ý xinh đẹp nhất.

Kỷ Nguyên hỏi: “Thế Thượng Phi có đi tìm cậu không?”

Tống Mân đáp: “Có tìm. Anh ấy muốn bỏ nhà đi, ngoài ra tìm công việc, từ tầng thấp nhất chịu đựng tới tầng giữa, sau đó về hưu.”

Kỷ Nguyên bật cười, nói lời ngốc nghếch: “Gia đình anh ấy vẫn giàu thôi.”

Tống Mân nói: “Chuyện của tớ cậu đừng quan tâm, cậu và Lý Mậu thế nào rồi? Hiện tại xem ra Lý Mậu ngược lại rất tốt, không cần thừa kế gia nghiệp, trên tay còn có chút chức quyền, chỉ sợ anh ta nhất thời hứng lên, chơi xong thì bỏ, đây cũng là bệnh chung của các thiếu gia ăn chơi.”

Kỷ Nguyên im lặng, bọn họ chỉ mới gặp nhau mấy lần, cô đã bắt đầu chờ mong anh rồi sao?

Hôm sau thứ sáu, trời còn chưa sáng Kỷ Nguyên đã tới sân bay, ngồi máy bay ba tiếng, ngồi xe hai tiếng, khoảng mười giờ sáng tới công ty A.

Cô cùng người phụ trách hàn huyên ngắn gọn, buổi sáng giảng giải nội dung chính cho nhân viên đối phương.

Buổi trưa tụ tập dùng bữa đơn giản, buổi chiều làm việc một chút, Kỷ Nguyên dự thính, làm mẫu phương thức lấy mẫu, sửa chữa một số lỗi vô ý của nhân viên, hướng dẫn chỉ bảo.

Kỷ Nguyên bận rộn tới hơn bảy giờ mới kết thúc, người phụ trách dự án của công ty A muốn một mình mời Kỷ Nguyên ăn cơm.

Cô phải bắt kịp chuyến bay mười giờ tối nên từ chối khéo, sau đó liền gọi xe đi đến sân bay ngoại thành, qua trạm kiểm tra an ninh, vào phòng chờ bay.

Sân bay thông báo chuyến bay tạm thời bị hoãn, Kỷ Nguyên cũng quen rồi.

Một mình cô đứng tại cửa kính lớn, nhìn đèn đuốc sân bay sáng trưng, cảm thấy mình rất giống một đám mây trong trời đêm, bị gió thổi đến biển Bắc rồi lại tới trời Nam.

Cô muốn gọi điện cho mẹ, nhưng lúc này Vương Tú Quyên bình thường ở chỗ mạt chược, không rảnh đối phó với cô.

Bỗng nhiên di động vang lên, là Lý Mậu, khiến trong lòng cô ấm áp.

Anh nói: “Hôm nay thứ sáu, ngày mai thứ bảy.”

Cô phát hiện anh thật sự kín đáo, anh đang ám chỉ muốn ra ngoài đi chơi với cô sao?

Anh nghe được loa phát thanh tại phòng chờ bay, hỏi: “Em ở sân bay à?”

Cô nói: “Phải. Sân bay nơi khác.”

“Đêm nay bay về ư?” Anh hỏi.

“Phải.”

“Tôi đến sân bay đón em.” Anh nói.

“Không cần, sau khi hạ cánh tôi ngồi xe buýt sân bay trở về nội thành.”

“Không an toàn, em tới rồi thì gọi cho tôi.” Anh cúp máy.

Kỷ Nguyên ngớ ra một lúc.

Hai giờ rưỡi sáng, máy bay đáp xuống bản địa, Kỷ Nguyên vội vàng đi tới lối ra, vòng qua bức tường kính, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Mậu đứng ngoài lan can, mái tóc anh đã cắt ngắn ngủn, tôn lên vẻ anh tuấn trên khuôn mặt.

Khuôn mặt anh tươi tắn, giống như gặp lại sau nhiều năm xa cách, gọi tên cô.

Cô đi qua mấy bước, thấy anh dang ra hai cánh tay, cô nhịn không được cách lan can ôm anh một cái.

Chốc lát sau lấy lại tinh thần, sắc mặt cô đỏ ửng, cảm thấy mình bị quyến rũ rồi.

Lý Mậu hoàn toàn không để ý, tựa như một chuyện thân mật như vậy là rất tự nhiên.

Anh hỏi: “Em đói không? Có muốn ăn khuya không?”

“Không đói, ăn trên máy bay rồi.”

“Thật đúng là không biết kén chọn.”

Cô nhoẻn miệng cười, đi theo anh tới bãi đỗ xe, hai người lên xe, đeo dây an toàn, anh khởi động xe, chạy trên đường cao tốc sân bay.

Cô dựa vào chỗ ngồi, mí mắt bắt đầu đánh nhau, hôm nay bôn ba quá đi.

“Có muốn đổi công việc không? Tôi giới thiệu công việc thanh nhàn một chút cho em.”

Anh không nhận được câu trả lời.

Cô đang ngủ thϊếp đi.

Anh không quấy nhiễu cô, chỉ là cách một lúc nhìn cô một cái.

Kỷ Nguyên trở về hội diễn văn nghệ thời trung học, tiết mục của lớp là hợp xướng, biểu diễn tới rất khuya, sau khi tan cuộc, bạn học đều được ba mẹ đón về, còn bố mẹ cô vừa mới ly hôn, đương nhiên chẳng ai đến, một mình cô đi cùng đèn đường về nhà.

Bỗng nhiên, Lý Mậu lái một chiếc xe điện buồn cười tới, mặt mày rạng rỡ hỏi cô, muốn tới quán điểm sấm ăn bữa khuya không…
« Chương TrướcChương Tiếp »