Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chim Công Trắng

Chương 39: Quạt tranh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Như Lý Mậu dự đoán, sau khi bà ngoại qua đời, anh đã bị giải trừ chức vụ.

Tội danh nội bộ là vi phạm quy tắc của tập đoàn, dùng dự án nghiệp vụ trao đổi dịch vụ đặc biệt với nữ viên chức của công ty cung ứng.

Kỷ Nguyên chơi ở phòng sách, thấy email thông báo của tập đoàn trên máy tính Lý Mậu, cô hỏi: “Nữ viên chức này là chỉ em sao?”

Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Có lẽ vậy.”

Kỷ Nguyên nhịn hồi lâu, cười ra tiếng, nói: “Tốt lắm, em cũng coi như là mỹ nhân trong một màn mỹ nhân kế.”

Lý Mậu nói: “Cứ kệ bọn họ đi.”

Kỷ Nguyên ừ một tiếng, nói: “Anh yên tâm, anh vì em mà mất việc, em sẽ nuôi anh.”

Lý Mậu nhoẻn miệng cười, nói: “Ăn cơm mềm à, anh rất sẵn lòng, đãi ngộ không thua kém Sachima là được.”

Kỷ Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Đãi ngộ này còn chưa cao ư?”

Lý Mậu nói: “Nhanh vậy đã đổi ý rồi!”

Cô nhoẻn miệng cười.

Kỷ Nguyên đi nấu mì trường thọ, trước khi đi cô nói: “Địa bàn nhà họ Liêu quá nhỏ, không thích hợp với anh, anh là phái trừu tượng, anh là quái vật khai sơn, anh là thủy triều đang chờ dâng cao.”

Lý Mậu kinh ngạc, mỉm cười.

Cuối tháng, Kỷ Nguyên đoán chừng mình cứ tiếp tục bỏ bê công việc như vậy, bố cô sẽ nướng chín cô.

Nhưng Kỷ Triều Tông chẳng có động tĩnh gì.

Có lẽ bởi vì Thượng Phi che dấu cho cô, hoặc là bố cô bị việc mừng có con trai khiến đầu óc hồ đồ rồi.

Mỗi ngày cô không đi làm, lại chẳng gây ra sự chú ý nào cho bố cô.

Về phương diện tiền bạc, bố cô chẳng hề bạc đãi cô, tiền lương không giống tiền lương, như là cổ đông chia hoa hồng.

Tiền là thứ tốt, khiến Kỷ Nguyên nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc tốt đẹp.

Trong ký ức có một con chim bói cá bay vào, dừng tại bờ hồ, rồi đột ngột chui vào trong nước, bọt nước bắn lên hoa bông súng màu tím sậm.

Đó là vườn bách thảo mà hồi nhỏ bố mẹ dẫn cô theo, một nhà ba người đi dạo.

Thời điểm đó Kỷ Triều Tông làm ăn không lớn, tính cách còn rất ôn hòa, vào một năm trở về quê nhà, ông giơ tay bẻ hai nhánh hoa sơn trà trong mảnh vườn tổ tiên, đưa cho Kỷ Nguyên và Vương Tú Quyên mỗi người một nhánh.

Nghe nói vi phạm điều cấm, khiến tổ tiên không vui.

Nhưng Kỷ Triều Tông chỉ cười, nhẹ giọng nói, giấu hoa cho kỹ, đừng để mấy cụ trong nhà nhìn thấy.

Bởi vì bố mình dẫn dầu làm chuyện xấu, ấn tượng Kỷ Nguyên càng khắc sâu hơn nữa.

Hai nhánh hoa sơn trà trắng như tuyết kia, khác với những vật thời này.

Kỷ Nguyên đắm chìm trong quá khứ hồi lâu.

Cuộc sống hạnh phúc của cô, tựa như bức tranh hoa lá chim chóc chậm rãi thu hồi lại, thấy được trong tầm với, chỉ còn lặng yên.

Hiện tại, Lý Mậu không biết từ đâu lấy ra một cây quạt cho cô, nhẹ nhàng mở ra, cô lại nhìn thấy dáng vẻ sinh mệnh đủ loại hoa tựa như gấm vóc lần nữa, ảo mộng vẫn còn tồn tại.

Cô cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ làm mất hạnh phúc của cây quạt này.

Thời gian hỗn loạn ngắn ngủi qua đi, di chúc của bà cụ được công bố, cổ phần tập đoàn, đất đai, bất động sản vẫn ở lại nhà họ Liêu, phòng đấu giá tách ra độc lập do Lý Mậu thừa kế, tất cả châu báu trang sức trên danh nghĩa của bà cụ đều để lại cho Hạ Thanh Thanh.

Lý Mậu nhận quản lý phòng đấu giá đi làm, Kỷ Nguyên cũng đi làm.

Chập tối tan tầm, Kỷ Nguyên ở phòng cầm nho nhỏ dưới lầu, lắng nghe người ta đánh đàn tranh.

Một vị giáo viên âm nhạc điều chỉnh vị trí đàn, từng dây đàn một, chỉnh lý tiếng đàn.

Trong tiếng đàn, cô cảm thấy chưa bao giờ bình yên như vậy.

Thời gian trở nên kéo dài, vô cùng vô tận, tựa như một dòng sông rắc đầy phấn vàng, chỉ có âm nhạc tinh tế đang vang lên, quá khứ tương lai hiện tại, từng cánh cửa mở ra, rộng mở trong sáng.

Loại linh hồn kháng cự thế giới của cô cũng đã biến mất.

Kỷ Nguyên gọi điện thoại cho Tống Mân, nói: “Tớ và Lý Mậu đăng ký kết hôn rồi.”

Tống Mân nở nụ cười, hỏi: “Có tổ chức tiệc rượu không?”

Kỷ Nguyên nói: “Không làm, du lịch kết hôn tốt hơn.”

Tống Mân ngẫm lại cũng phải, hai bên đều là gia đình ly dị, cha mẹ tham dự tiệc cưới, đoán chừng sẽ giống như tận thế.

Tống Mân nói: “Vào thời điểm tốt thế này, tớ lại có một tin xấu.”

Kỷ Nguyên nói: “Cậu nói đi.”

Tống Mân nói: “Tớ nghe nói phòng đấu giá mà Lý Mậu nhà cậu thừa kế là một cái thùng rỗng, sau khi phòng đấu giá tách ra, đồ nghệ thuật trên danh nghĩa công ty, cùng với tiền gửi ngân hàng, tất cả đều bị gọi về tập đoàn. Theo đạo lý, điều đó không đồng nhất với di chúc của bà cụ, Lý Mậu có thể kiện tụng giành trở về, nhưng Lý Mậu chẳng có động tĩnh gì hết, hình như không định dùng đường lối pháp luật. Con người hiền hậu quá, không thích hợp theo thương nghiệp.”

Kỷ Nguyên biết, Lý Mậu rất hiếu thảo, anh không muốn bà cụ vừa mới qua đời liền xảy ra tranh chấp tài sản. Nhưng cứ nhượng bộ như vậy, không khác nào tiếp nhận một chiếc thuyền trống không.

Kỷ Nguyên nói: “Tớ tin anh ấy sẽ xử lý tốt.”

Tống Mân nở nụ cười, nói: “Nguyên nhi, cậu quả thực là tam tòng tứ đức.”

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.

Cuối tuần, trời đổ mưa nhỏ, kéo dài không dứt, Kỷ Nguyên và Lý Mậu ở nhà, không ra ngoài.

Cô theo anh nấu ăn ở phòng bếp, vịt hầm củ sen trong nồi đất, bỏ thêm ớt đỏ, rưới vào rượu gia vị, mùi hương lan tỏa bốn phía.

Kỷ Nguyên hỏi: “Anh không phải có thù oán với con vịt chứ? Lần nào cũng làm món vịt ngon như vậy.”

Lý Mậu cười nói: “Phải đó, bánh bao súp vịt Nam Kinh, trứng vịt muối Cao Bưu, đều rất khiến người ta nhớ nhung đấy!”

Kỷ

Nguyên cười hỏi: “Mấy miếng gỗ trong thùng giấy ở cửa anh lấy về làm gì?” Lý Mậu nói: “Lát nữa em sẽ biết.”

Kỷ Nguyên ừ một tiếng, cô cảm thấy cảm giác đi theo anh rất tốt, không cần độc lập tự chủ, có thể làm biếng.

Sau khi ăn xong, Lý Mậu tìm một bộ công cụ, ngồi cạnh cái bàn dài có ánh sáng tốt, bắt đầu bào mảnh gỗ.

Kỷ Nguyên thấy anh bào rất nghiêm túc, cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì đó?”

Anh dừng lại, nói: “Lúc tập trung sự chú ý, không nghĩ tới cái gì cả.”

Anh bào ra hình dạng một cái bát, bảo cô cầm thử xem cảm giác.

Cô cười hỏi: “Chúng ta phải đến trạm xe lửa phía Đông ăn xin hả? Ngay cả bát anh cũng chuẩn bị sẵn cho em rồi.”

Anh nở nụ cười, nói: “Yên nào.”

Cô ờ một tiếng, nói: “Ngay cả chén bát anh cũng biết làm, em cảm thấy mình không xứng với anh, nhưng may mà da mặt em dày.”

Lý Mậu hết cách với cô, cười nói: “Qua đây, hôn má anh một cái đi.”

Cô tiến đến gần hôn một cái, anh hài lòng.

Mảnh sân dưới mái hiên có một cái hồ cỏ đồng tiền, gợn sóng không ngừng trong mưa, nuôi cá chép đỏ, cá chép vàng, cá chép đen.

Kỷ Nguyên cách lớp vải thưa xanh lá ngắm nhìn, nghĩ đến thời điểm không rõ nguyên do, là thời điểm thú vị nhất, tự do không mục đích, chỉ bởi vì trong lòng vui vẻ.

Cô nhàn rỗi đùa với bọ ngựa phong lan, chơi với rắn ngô, dọc theo hộp giữ ấm đi qua theo thứ tự, hết sức vui vẻ.

Cô đến phòng bếp lén uống rượu nếp, cô ló đầu nhìn Lý Mậu đang bào cái bát gỗ kia sàn sạt, anh thật là chuyên tâm, khoảnh khắc ánh sáng tương phản khiến cho vẻ trầm lặng của anh có sắc thái phong phú.

Kỷ Nguyên chợt cảm thấy cho dù ngày nào đó chia tay, cô cũng có thể dựa vào những khoảnh khắc ngắn ngủi này, vui sướиɠ thật nhiều năm, thậm chí đủ để cô hồi tưởng cả đời.

Một buổi chiều như vậy, anh làm một cái bát gỗ, lại làm một đôi đũa gỗ, một cái đĩa gỗ hình vuông, vẫn bảo Kỷ Nguyên cầm thử xem cảm giác.

Kỷ Nguyên nói: “Đều rất vừa tay, lát nữa em làm món thịt bọc trứng cút cho anh.”

Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Được. Chờ chúng ta dùng bộ bát đũa này tới khi hiện ra màu hổ phách, chúng ta ít nhất sáu mươi bảy mươi tuổi.”

Kỷ Nguyên nói: “Đến lúc đó, em sẽ giúp anh chải răng giả, nếu anh muốn giúp em chải răng giả cũng được.”

Lý Mậu buồn cười, hỏi: “Nhóc Nguyên, trước khi chúng ta già đi, em có nguyện vọng gì không?”

Kỷ Nguyên suy nghĩ hồi lâu, nói: “Em muốn ăn đậu phụ thối trong xe anh.”

Lý Mậu nói: “Được rồi.”

Tiếng được rồi kia, quả thực giống như đòi mạng của anh.

Ánh mắt Kỷ Nguyên mang theo ý cười, cô chạm tới điểm giới hạn của chứng bắt buộc, chơi vui lắm.

Cô cười cầm mấy quả thạch lựu đỏ, cắt thành hai nửa, lấy ra hột lựu, chứa đầy trong hộp giữ tươi, bỏ vào tủ lạnh.

Nếu anh muốn uống nước quả thạch lựu, trực tiếp ép nước là được.

Hồi lâu sau, Lý Mậu làm cho cô ba bộ đồ ăn có hình dáng rõ ràng, đặt dưới ánh sáng nhìn một lúc lâu.

Kỷ Nguyên cảm thấy đường vân trên đồ gỗ rất đẹp.

Lý Mậu nói: “Hồi xưa muốn đốn cây to là để tế rượu, cây cối sống lâu hơn con người.”

Kỷ Nguyên hỏi: “Chỉ một bộ bát đũa thôi sao? Của anh đâu?”

Lý Mậu nói: “Sau này dựa theo bộ của em mà làm, cơ mà phải gác lại một khoảng thời gian, còn phải sửa chữa.”

Cô hỏi: “Bây giờ không sửa được sao?”

Anh nói: “Vật vừa mới làm xong, khẳng định có rất nhiều tạp niệm, phải lắng đọng lại một chút, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.”

Cô à một tiếng.

Anh có rất nhiều lề lối.

Cô rất thích nhìn bàn tay linh hoạt của anh, đang dùng sáp ong đánh bóng bộ đồ gỗ này.

Trên tivi vẫn chiếu phim tài liệu của đài BBC, Lý Mậu ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Con rắn biển này xuất cảnh rất nhiều lần, mỗi lần nhắc tới đề tài hải dương, nhất định không thể thiếu nó.”

Kỷ Nguyên nở nụ cười, nói: “Bởi vì nó là diễn viên rắn biển tạm thời.”

Lý Mậu cười khen cô nói: “Nhóc Nguyên, em rất biết tóm lược.”

Cô lại cảm thấy bản thân vốn nhỏ nhặt không đáng kể, bởi vì anh coi trọng cô, mới có thêm một chút phân lượng, mới có tiếng vang trong thời gian dài dẵng.
« Chương TrướcChương Tiếp »