Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chim Cánh Cụt Đế Vương Online Nuôi Điểu

Chương 8

« Chương Trước
13/05/24

----------

Trận bão tuyết đến muộn hơn nhiều so với dự đoán của Tống Văn, nhưng một khi gió bắt đầu thổi, nó sẽ không ngừng cho đến khi trận bão tuyết kết thúc.

Nếu Tống Văn có thể từ trên cao nhìn xuống, cậu sẽ thấy được cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ nhất trên vùng đất băng giá này.

Hàng chục ngàn con chim cánh cụt hoàng đế xếp chồng lên nhau, đầu vùi vào những khoảng trống, chỉ có phần lưng đen kịt lộ ra trong trận bão tuyết, như thể chúng đã được huấn luyện cẩn thận để chặn hết gió và tuyết, cung cấp sự ấm áp cho ấu tể của chính mình.

Mặc dù mẹ mới vội vàng rời đi, nhưng vẫn lãng phí một chút thời gian đi tìm Tống Văn, thời điểm nó vội vàng trở về tộc đàn cũng chỉ có thể dựa vào rìa ngoài cùng, nhưng cho dù là bức tường thịt chắn gió tuyết ngoài cùng thì bộ lông của mẹ mới cũng rất ấm áp. Cho đến khi ấu tể đủ lớn để ra biển, chúng chỉ cần tiếp nhận sự che chở của chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Tống Văn mới bắt đầu nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài. Cậu thò đầu ra ngoài quan sát, kết quả vừa kéo lông ra, đã bị một luồng gió lạnh lớn ập vào. Gà vàng nhỏ lo lắng mổ mổ bộ lông Tống Văn. Tiếng gió bên ngoài khiến nó theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Không có trăng cũng không có ánh sao, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được vài con chim cánh cụt hoàng đế, ấu tể của chúng được bảo vệ chặt chẽ trong túi, bất an phát ra tiếng kêu to, chẳng bao lâu, những thanh âm mon nớt này đã bị gió tuyết mạnh thổi bay đi.

Nhiệt độ trong cơn bão tuyết giảm xuống rất nhanh, Tống Văn vừa thò đầu ra liền bị cóng đến giật mình, thực sự không thể tưởng tượng được làm sao những con chim cánh cụt hoàng đế này có thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt như vậy.

Ngược lại tiếng gió lớn các bà mẹ mới sẽ không nghe được nghe được tiếng gà vàng nhỏ kêu, nhưng coi như có nghe được thì e rằng lúc này nó cũng không có thời gian để ý tới. Chẳng qua gà nhỏ vẫn nghe lời không gây ra tiếng động nào.

"Không sao đâu, đừng sợ. Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi. Chờ thức dậy, bão tuyết sẽ ngừng thôi."

Gà nhỏ cà cà mặt Tống Văn, quả thực là nó buồn ngủ đến mí mắt đánh nhau, nhưng trong thời tiết như vậy, gà nhỏ làm sao có thể ngủ yên được, cho dù đây là lần đầu tiên nó gặp phải bão tuyết kể từ khi phá xác, thì kinh nghiệm truyền thừa đã cho nó biết sự nguy hiểm của thời tiết lạnh giá khắc nghiệt này, ngay cả ấu tể của chủng tộc chúng cũng sẽ bị đông cứng trong bão tuyết.

Không gian trên mu bàn chân của mẹ mới có hạn, hai ấu tể chen lấn ngay cả việc quay đầu lại cũng khó khăn. Tống Văn chỉ có thể nằm sát một chỗ cùng gà nhỏ, cậu phải cẩn thận che chở gà nhỏ không ngã xuống từ mu bàn chân mẹ mới, trong hoàn cảnh như vậy, nếu bọn họ có rơi ra ngoài, cho dù là mẹ mới cũng sẽ không có sức lực kiếm Tống Văn về.

Đàn chim cánh cụt hoàng đế không phải chỉ rúc vào nhau là cả đêm không di chuyển. Chim cánh cụt hoàng đế tuy rằng ở bên ngoài chắn gió tuyết, chịu đựng mọi cái lạnh, nhưng chim cánh cụt hoàng đế bị ép ở giữa lại nóng đến mức chúng cảm thấy như đang ở mùa hè, nhiệt độ ở đó rất cao. Nếu luôn ở trong nhiệt độ cao như vậy, chim cánh cụt hoàng đế sẽ cảm thấy khó chịu, trường hợp nghiêm trọng hơn là có thể bị ngạt thở. Cho nên thỉnh thoảng chim cánh cụt hoàng đế bên ngoài sẽ di chuyển từ từ vào trong, và chim cánh cụt hoàng đế bên trong sẽ trở thành một bức tường thịt mới ở bên ngoài chắn gió tuyết.

Trong hàng ngàn năm qua, chim cánh cụt hoàng đế đã sớm phát triển phương pháp chống bão tuyết độc đáo của riêng mình, nhưng dù có kinh nghiệm đến đâu thì vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lúc đầu, chỉ có con chim cánh cụt hoàng đế ngoài cùng bị vấp khi di chuyển, chim cánh cụt kia va vào một mẹ mới, toàn bộ chim cánh cụt mẹ đều lảo đảo một chút, tuy nhiên thời khắc sống còn nó vẫn đứng vững gót chân, ngược lại ngã xuống chính là toàn bộ cái bụng tròn trịa của chim cánh cụt hoàng đế bị dính chặt vào tuyết.

Đó là một con chim cánh cụt hoàng đế đực, ấu tể ở trong túi của nó an toàn hơn rất nhiều so với Tống Văn, nhưng lúc này do bị ngã nên chim cánh cụt hoàng đế phải che chở ấu tể non nớt nên rất khó để đứng dậy ngay lập tức.

Trong hoàn cảnh như vậy, một con chim cánh cụt hoàng đế không thể đứng vững sẽ rất nguy hiểm cho bản thân và ấu tể của nó, không ít chim cánh cụt hoàng đế đã lặng lẽ mất mạng trong những trận bão tuyết như vậy.

Đàn chim cánh cụt hoàng đế sẽ không dừng lại chỉ vì một con chim cánh cụt hoàng đế bị tụt lại phía sau, không ngừng có chim cánh cụt hoàng đế đi ngang qua, chim cánh cụt kia không có cách nào bỏ qua ấu tể của mình mà đứng lên, chỉ có thể dùng cái bụng dán vào đất tuyết chậm rãi trượt về phía trước, nó cần tìm một vùng đất cao làm điểm để giúp nó đứng dậy trở lại.

Tống Văn nhìn chim cánh cụt hoàng đế không ngừng vùng vẫy trong bão tuyết, tâm lý có chút khó chịu, nhưng cậu hiện tại không có năng lực giúp đỡ chim cánh cụt hoàng đế kia, thiên nhiên tàn khốc, cho dù Tống Văn đã từng là một con người, vào giờ phút này cậu cũng yếu đuối và bất lực. Cậu chỉ có thể bảo đảm rằng mình và gà nhỏ sẽ sống sót trong cái lạnh tột cùng này dưới sự chăm sóc của mẹ mới.

Tống Văn lặng lẽ nhìn chim cánh cụt hoàng đế bên ngoài thông qua khe hở đang chật vật đứng dậy lần nữa, gà nhỏ có lẽ đã cảm nhận được tâm tình của Tống Văn không tốt, cho nên cũng không dám động nhiều, chỉ dùng đầu cà cà Tống Văn an ủi.

May mà cách chim cánh cụt hoàng đế bị ngã không xa có một đống tuyết cao khoảng mười centimet, tuy chỉ cao như thế nhưng chim cánh cụt hoàng đế đã chống toàn bộ phần thân trên của nó lên đống tuyết, dùng sức mỏ cùng với đôi cánh trái phải của nó, cuối cùng đã chống đỡ được thân hình tròn trịa mập mạp của nó đứng dậy, mặc dù đã thất bại mấy lần trên đường. Nhìn ra Tống Văn từng trận lo lắng, bất quá nhìn thấy đứng lên từ từ bước tới phía trước, chim cánh cụt hoàng đế(Tống Văn) đem cả người đều dán lên trên người mẹ mới, Tống Văn vẫn thở phào nhẹ nhõm.

"Yên tâm đi, đừng sợ, bão tuyết sẽ sớm ngừng thôi.” Tống Văn mỉm cười, cũng không quên dỗ dành gà nhỏ.

Gà vàng nhỏ nhẹ nhàng dùng mỏ mổ vào anh.

Lần bất ngờ này không thể nào là lần đầu tiên, cũng không thể là lần cuối cùng. Tống Văn không thò đầu ra nhìn xung quanh nữa. Mỗi một quãng thời gian, cậu có thể cảm nhận được mẹ mới di chuyển, mẹ mới nhiều lần cũng mém bị vấp ngã ảnh hưởng bởi gió tuyết, may mà mẹ mới đủ cường tráng, thời khắc sống còn luôn có thể ổn định thân hình chính mình nên không gặp nguy hiểm gì.

Trận bão tuyết kéo dài một ngày hai đêm và cuối cùng dừng lại trước bình minh của ngày thứ ba.

Mặt trời chiếu xuống mặt đất xuyên qua những đám mây vẫn chưa tan. Nhóm chim cánh cụt hoàng đế đang chặt chẽ dựa vào nhau từ từ ngẩng đầu lên, trên lưng chúng nó bị tuyết dày bao phủ, thậm chí cả mỏ của chúng cũng dính đầy tuyết. Chỉ cần cử động nhẹ, những bông tuyết và bột băng sẽ rơi xuống khắp nơi, một số còn bắn tung tóe vào những con chim cánh cụt hoàng đế bên cạnh.

"Ồ——." Mẹ mới lắc cổ, ngẩng đầu hét to một tiếng, như muốn nói với ấu tể mình bão tuyết đã qua.

Tống Văn trong khoảng thời gian này không dám ngủ thϊếp đi, nhưng mẹ mới vẫn luôn bảo vệ rất tốt, hiện tại đã an toàn, nó còn không quên cúi đầu kiểm tra tình trạng của ấu tể.

Tống Văn nhìn băng trên mỏ mẹ mới, có chút cảm động, từ khi trở thành ấu tể chim cánh cụt hoàng đế, cậu cảm nhận được tình yêu sâu sắc và vị tha của giống cái chim cánh cụt này, rõ ràng không có quan hệ gì với cậu, tuy rằng đây chỉ là bản năng làm cha mẹ của chim cánh cụt. Sau mùa xuân này, mẹ mới không chừng sẽ sớm quên mất cậu, đợi đến mùa thu năm sau về, sẽ lại có những quả trứng chim cánh cụt của riêng mình, nhưng ít nhất Tống Văn sẽ đem phần tình cảm ghi vào đáy lòng. .

Cậu dang rộng đôi cánh nhỏ của mình, cẩn thận vỗ nhẹ hết những bông tuyết và bột băng trên lông mi cùng mỏ của mẹ mới. Sau đó dùng đầu nhẹ nhàng cà cà mẹ mới, mẹ mới cho là ấu tể đói bụng, há miệng ra, ra hiệu cho ấu tể đến ăn.

Tống Văn sửng sốt một chút, cũng không từ chối. Cậu lấy ra hai con cá nhỏ từ trong cổ họng mẹ mới, chờ mẹ mới đứng thẳng, bước từng bước nhỏ từ từ thong thả mà đi ra khỏi đàn, Tống Văn hơi di chuyển thân thể, để cho gà vàng nhỏ bị cậu ôm chặt hít thở không khí một chút.

Tống Văn ngậm con cá nhỏ trong miệng không nói được, chỉ có thể đưa con cá nhỏ đến gần miệng gà nhỏ, ra hiệu cho nó ăn. Trước đó cậu đã ăn một bữa vỏ trứng có vị sữa, cho dù ba bốn ngày không ăn cũng không sao, nhưng Tống Văn không biết gà vàng nhỏ ăn uống với tần suất bao nhiêu. Hiện tại đã một ngày hai đêm trôi qua lâu như vậy, cũng không biết gà vàng nhỏ có đói bụng không?

Gà vàng nhỏ còn buồn ngủ, tuy Tống Văn không thể an tâm ngủ, nhưng khi ở bên cạnh Tống Văn, gà nhỏ chỉ cảm thấy rất an tâm, sau thói quen chật hẹp ấm áp này, ngủ đầy đủ một ngày một đêm hình như còn chưa ngủ đủ, lúc này mơ mơ màng màng, ngửi thấy mùi đồ ăn liền ngoan ngoãn mở miệng.

Tống Văn cẩn thận đặt một con cá nhỏ vào miệng gà nhỏ, tuy rằng cũng là mỏ chim, nhưng trong miệng gà nhỏ lại có một tầng răng trắng nhàn nhạt, hình như còn chưa mọc ra. Tống Văn nhìn đến ngẩn ra, miệng gà nhỏ đã bắt đầu nhai.

Tống Văn mở to hai mắt. Đều là chim, sao gà vàng nhỏ này lại có răng?

Lúc này Tống Văn cảm thấy nhận thức trước đây của mình đã bị đảo lộn, có điều bất kỳ con người nào có thể trở thành chim cánh cụt hoàng đế, một con chim có răng cũng không có gì kỳ lạ. Tống Văn không chịu thừa nhận mình đây là ghen tị, dù sao nếu có răng, cậu có thể ăn được nhiều thứ hơn

Ồ, trên băng nguyên này không có đồ ăn nào khác, nghĩ tới đây, Tống Văn cảm thấy bình thường trở lại.

Gà nhỏ ăn xong một con cá nhỏ thì không muốn ăn nữa, mặc dù nó mơ mơ màng màng nhưng nó vẫn nhớ rằng trong khoảng thời gian này Tống Văn đã không ăn gì nên chỉ có thể dùng cánh nhỏ chỉ vào Tống Văn, ra hiệu cho Tống Văn đem phần thức ăn còn lại ăn đi.

Thấy gà vàng nhỏ chết sống không chịu mở miệng, Tống Văn thẳng thắn đem cá nhỏ để qua một bên rồi cất đi, sau đó giải thích với gà nhỏ: “Bây giờ tao không đói bụng, nếu đói thì cứ ăn đi. Đừng quên chúng ta còn vỏ trứng đấy, đừng lo tao sẽ đói."

Gà vàng nhỏ nhìn chằm chằm mặt Tống Văn, thấy đối phương thật sự không có ý nói dối, do dự một lát, xác định Tống Văn thật sự không ăn thịt cá nhỏ, lúc này mới vớt con cá nhỏ lên, rắc rắc nuốt vào bụng.
« Chương Trước