Chương 2

Nhưng tề ung tựa như cũng không vừa lòng, đối với nàng khống chế du͙© vọиɠ càng ngày càng mạnh, người cũng càng ngày càng hỉ nộ vô thường.

Thẩm chiêu ý đã không thể chống cự được nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau, và sự im lặng lan tỏa giữa họ.

Tề Ung đem nàng vây đến góc giường, dùng đôi tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của nàng, Thẩm Chiếu Ý không kịp phản kháng, môi nàng đã bị chặn lại và hôn một cách mãnh liệt, khiến nàng gần như không thở được. Nếu nàng lui về phía sau để né tránh, hắn cũng sẽ lập tức đuổi theo nàng và giữ sau đầu nàng lại, mạnh mẽ mà gia tăng.

“Tiểu chiêu chiêu.” Tề Ung tiếng nói nghẹn ngào mà gọi nàng.

Thẩm Chiêu Ý thở gấp, trong đôi mắt run rẩy, khuôn mặt như ngọc của Tề Ung lọt vào trong mắt, tựa hồ có chút không chân thực.

Nàng mơ hồ nhìn thấy một chút dịu dàng say đắm trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn.

Chắc là nàng đã nhìn nhầm.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Trục Phong: “Điện hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

Tề Ung nhắm mắt lại, đôi mắt nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

Lúc này, Thẩm Chiêu Ý nhìn rõ ràng, thầm nghĩ, quả nhiên là nàng nhìn lầm rồi, Tề Ung là người hung hãn, như thế nào sẽ “Ôn nhu” với nàng?

Tề Ung đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề, đang định rời đi thì đột nhiên dừng lại.

Trong cổ họng hắn không khỏi thở dài: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Tây Vực tiến cống quả nho, đêm qua đã ra roi thúc ngựa đưa vào trong kinh, ta sai người bỏ vào hầm băng, muốn ăn thì sai hạ nhân lấy cho ngươi.”

Thẩm Chiêu ý nhẹ nhàng gật đầu, thẳng đến Tề Ung rời khỏi phòng, thân thể cứng ngắc mới chậm rãi ngã xuống giường.

“Chuyện gì?” Tề Ung một bên đi ra ngoài, một bên hỏi.

Trục phong nói: “Đã tìm được Thẩm tam gia và vụ án của phủ Trấn Bắc Hầu đã có tiến triển. Đúng như dự đoán của điện hạ. năm đó, Thẩm hầu gia cấu kết với phản tặc quả thực có là âm mưu khác, thuộc hạ đã tăng thêm người tiếp tục điều tra để tìm thêm chứng cứ.”



Tề Ung đã liên tiếp ba ngày không có hồi phủ.

Thẩm Chiêu Ý vui vẻ vì được thanh nhàn, tựa đầu vào trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa, nhìn qua song cửa sổ thấy được núi non trong sân, mấy cây quế tươi tốt như cây thông, trên cành có những chùm hoa nhỏ màu đỏ, mùi hoa thơm ngào ngạt, hương thơm bay bốn phía.

Khung cảnh này rất giống với Tê Hương Viện của phủ Trấn Bắc Hầu.

Lúc này, nha hoàn bên người Hồng Dược cầm theo thiệp mời đi tới: “Cô nương, Tứ thiếu gia đã thi đỗ, đứng thứ tám mươi sáu trên ất bảng. Thẩm phủ tổ chức yến tiệc cho Tứ thiếu gia, phái người mang thiệp mời đến cho người.”

Cuốn sách trong tay Thẩm Chiêu ý bịch một tiếng rơi xuống đất.

Tứ thiếu gia trong miệng của Hồng Dược là đệ đệ ruột cùng một mẹ của nàng, Thẩm Quân Thần.

Tề Ung không thích nàng tiếp xúc với người của Thẩm gia, nên những người hầu trong phủ cũng không dám nhắc đến trước mặt nàng. Nàng đã lâu không nghe nói đến Thẩm gia.