Chương 7: Thỏa thuận ba điều

“Dịch Mỹ...”

“Đại Đại, tôi đưa nhầm ảnh cho cô rồi… Tên khốn đó vẫn chưa về nước, chắc chắn hắn đang trốn!” Giọng nói nức nở của Dịch Mỹ phát ra từ điện thoại!

“Cô gái bảo bối Mỹ Mỹ của tôi ơi, tôi thật sự thua cô rồi!” Mạc Tiểu Đại tắt điện thoại, nhìn Tiêu Đức Tử bên cạnh nói: “Đường Thâm đâu?”

“Vẫn đang đánh thằng nhóc đó!!” Tiêu Đức Tử trông có vẻ thoải mái.

Mạc Tiểu Đại bật dậy, chạy xuống lầu với tốc độ 100m/s. Tuy cô là xã hội đen, nhưng là xã hội đen biết nói đạo lý, làm sao có thể hại một thanh niên đẹp trai ngây thơ như vậy...

“A Thâm, dừng tay...”

Mạc Tiểu Đại lao vào phòng khách, kịp thời nắm lấy tay Đường Thâm.

“Chị đại, sao vậy?” Đường Thâm nghi ngờ nhìn Mạc Tiểu Đại đang thở hổn hển hỏi.

Mạc Tiểu Đại đẩy Đường Thâm ra, nhìn khóe miệng bầm tím của Hoàng Phủ Vân Liễm, cười đùa một tiếng, vừa cởi trói Hoàng Phủ Vân Liễm vừa nói: “Trông anh đẹp trai như vậy, người khác cứ tưởng anh không phải gà thì là cuốc....”

“Chị đại, gà... gà nam, không thể làm cái đó...” Đường Thâm ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

“Đi, cút sang một bên!” Mạc Tiểu Đại một tay đẩy cái tên lâu la bên cạnh sang một bên.

Sau khi được cởi trói, Hoàng Phủ Vân Liễm duỗi đầu ngón tay thon dài, lau vết máu trên khóe môi, đây là lần đầu tiên có người để anh nhìn thấy máu...

“Vừa rồi là chúng tôi sai... Là chúng ta nhầm lẫn nên làm anh bị thương...” Mạc Tiểu Đại cúi đầu xin lỗi.

Hoàng Phủ Vân Liễm ngồi trên mặt đất, nhìn người phụ nữ trước mặt, khóe miệng khẽ giật một cái, trong đầu suy nghĩ chạy loạn, người phụ nữ này rốt cuộc là muốn làm gì.

Còn Mạc Tiểu Đại chỉ cười trừ, sau đó vẻ mặt u ám kéo cổ áo Hoàng Phủ Vân Liễm, ủ rũ nói: “Ranh con, hôm nay mặc dù là lỗi của chúng tôi, nhưng anh cũng không muốn trở thành kẻ địch của Thanh Long Đường chứ? Bà đây cũng là người biết thương xót cái đẹp, nên anh quên chuyện hôm nay đi, quần áo rách tôi bồi thường ba ngàn, bị thương bồi thường bảy ngàn, tổng cộng mười ngàn, có thể giúp anh nghỉ ngơi mấy ngày không phải đến hộp đêm kiếm tiền rồi! Nhưng phải thỏa thuận ba điều, nếu anh dám công khai chuyện này ra ngoài, đừng trách bà đây cắt lưỡi anh!”

Thì ra là chiêu tiên lễ hậu binh! Xem ra người phụ nữ ngốc này cũng không hoàn toàn ngốc! Một nụ cười xuất hiện trên môi của Hoàng Phủ Vân Liễm.

“Cầm lấy mười ngàn!” Mạc Tiểu Đại ném một xấp tiền tới trước mặt Hoàng Phủ Vân Liễm, ngồi xuống trước mặt anh, hai mắt đối diện với nụ cười kia, trong lòng nhất thời run lên.

Mười nghìn! Hoàng Phủ Vân Liễm dùng ngón tay thon dài của mình nhặt xấp tiền lên, anh mỉm cười, nới lỏng ngón tay, tiền rơi vãi khắp sàn.

“Anh có ý gì?” Mạc Tiểu Đại sửng sốt.

Hoàng Phủ Vân Liễm nghiêng người về phía Mạc Tiểu Đại, khoảng cách mũi hai người chỉ còn vài centimet, gần như có thể nghe được hơi thở của đối phương.

“Mười ngàn giúp cô nhớ tên của tôi!”

Một bông hoa đen tà mị nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Vân Liễm.

“Anh tên gì?”

Mạc Tiểu Đại ngây ngốc hỏi, giống như bị giọng nói trầm thấp thoang thoảng mùi thuốc lá đầy sức hút này làm mê hoặc.

Hoàng Phủ Vân Liễm cười lạnh, hai tay vòng qua cổ Mạc Tiểu Đại, kéo cô đến bên cạnh mình, môi anh ghé sát vào tai cô, giọng nói lạnh lùng u ám: “Nhớ kỹ, tên của tôi là Hoàng Phủ Vân Liễm...”

Hoàng Phủ Vân Liễm, Hoàng Phủ Vân Liễm cái tên vừa quen lại vừa xa lạ, Mạc Tiểu Đại thấy đầu óc trống rỗng, cảm thấy có bàn tay bóp lấy cổ mình, mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn bên tai. Tất cả mọi thứ, bao gồm cả cái tên đó, làm cô ngạt thở.

“Chị đại, cô ngơ ngác gì thế?”

Đường Thâm và Tiêu Đức Tử nhìn Mạc Tiểu Đại đang ngơ ngác ngồi trên đống tiền vương vãi đầy sàn, hỏi.

Mạc Tiểu Đại sực tỉnh, thấy trước mặt không có người, xoay đầu thì nhìn thấy hai tên lâu la của mình.

“Anh ta đâu?” Mạc Tiểu Đại nhe răng cười hỏi.

“Đi rồi?” Người đàn ông trả tiền cho cô ta nhớ tên mình hoàn toàn khiến Mạc Tiểu Đại rùng mình.

“Cô chủ, ông chủ và cậu Lục đang đợi cô ở sảnh!”

“Ồ, tôi biết rồi!”

Trong tổng bộ của Thanh Long Đường, phòng của cô chủ, Mạc Tiểu Đại đang dựa vào sô pha, dáng vẻ lười biếng, hoàn toàn không quan tâm gì đến bữa tiệc tối nay của tập đoàn Kiều thị mà cô sẽ tới tham dự.

Kể từ ngày hôm đó, đã một tuần trôi qua kể từ khi vụ bắt cóc lộn xảy ra. Toàn thân Mạc Tiểu Đại cứ luôn cảm thấy khó chịu, giống như lúc nào cô cũng bị mùi thuốc lá khó chịu vây quanh. Khuôn mặt như tạc và đôi mắt màu hổ phách tà ác của người đàn ông đó luôn đọng lại trong tâm trí của cô, đặc biệt là giọng nói khi anh yêu cầu cô nhớ tên mình...