Chương 6: Trói nhầm người đàn ông thần bí

Vậy mà lại suồng sã như thế! Mạc Tiểu Đại vô cùng tức giận, giơ tay tát vào mặt Hoàng Phủ Vân Liễm.

Hoàng Phủ Vân Liễm híp mắt, một tay bắt lấy cổ tay Mạc Tiểu Đại, không gian dường như đông cứng lại!

Đau quá, cổ tay giống như bị bóp nát! Đôi mắt Mạc Tiểu Đại hơi đỏ lên, cô ta chưa từng bị ngược đãi như vậy bao giờ! Thế là cô ta lớn tiếng hét lên: “Tiêu Đức Tử, Đường Thâm, tôi nuôi hai tên vô dụng mấy cậu để làm trò hề à...”

“Đứng im!” Tiêu Đức Tử là người đầu tiên phản ứng lại từ trong trạng thái sững sờ, vội vàng rút khẩu súng bọc trong giấy báo ra, chĩa vào lưng Hoàng Phủ Vân Liễm.

“Buông tay cô chủ ra!” Thấy Hoàng Phủ Vân bất động, Đường Thâm tiến lên kéo cổ tay Mạc Tiểu Đại ra.

Làm ơn, bọn họ đến để bắt cóc tên ăn bám này, không ngờ cô chủ lại chịu thiệt thòi trước, sau này nhất định phải cho tên ăn bám này nếm mùi đau khổ.

Phía xa xa, Hứa Ninh lái xe lao thẳng đến, anh ta vừa chứng kiến

mọi chuyện, cảm thấy khí thế của thằng nhóc đó còn mạnh hơn gấp trăm lần so với bất kỳ thủ lĩnh nào trong Thanh Long Đường.

“Lên xe!” Tiêu Đức Tử đẩy Hoàng Phủ Vân Liễm về phía cửa xe.

Trong đôi mắt của Hoàng Phủ Vân Liễm hiện lên một tia lửa giận, đợi bóng hai nam một nữ phía sau phản chiếu trong tấm kính đen, khóe môi hiện lên một nụ cười cực kỳ nham hiểm.

Hứa Ninh cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng.

“Lái xe…” Mạc Tiểu Đại nhảy vào ghế phụ, ra lệnh.

Chiếc Hummer H6 màu trắng phóng nhanh về phía căn biệt thự dựng trên bãi biển tư nhân. Ở ghế sau của xe, một người đàn ông béo và một người đàn ông gầy đang kẹp một người đàn ông mặt mày u ám ở giữa.

Hứa Ninh nhìn Hoàng Phủ Vân Liễm qua gương chiếu hậu, lại nhìn Mạc Tiểu Đại ngồi ở ghế phụ đeo tai nghe đang vừa nghe nhạc vừa ăn vặt, trong lòng anh ta đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

Hai tay bị trói sau lưng, Hoàng Phủ Vân Liễm bị đẩy vào biệt thự ven biển được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải này, tay của Tiêu Đức Tử tương đối khỏe, bỗng chốc đẩy Hoàng Phủ Vân Liễm vào tường.

“Quý ngài ăn bám, anh lừa tiền phụ nữa cảm thấy vui lắm sao?” Mạc Tiểu Đại ngồi xuống trước mặt Hoàng Phủ Vân Liễm, mỉm cười khinh bỉ.

“Chị đại, tôi đi mua đồ ăn vặt cho cô...”

“Đi nhanh về nhanh, tiện đường tìm Dịch Mỹ, để cô ấy tự tay kết thúc tên khốn kiếp này!” Mạc Tiểu Đại hung hăng tát một cái vào má Hoàng Phủ Vân Liễm, trút giận cho Dịch Mỹ, và cũng muốn lấy lại một chút công bằng cho bản thân vì vụ lợi dụng vừa rồi!

Hoàng Phủ Vân Liễm im lặng nhìn mấy tên lưu manh trước mặt, một câu lệnh của anh, có thể biến cả đám đáng ghét này thành bột mịn, nhưng anh không muốn, anh chỉ muốn chơi người phụ nữ ngu ngốc này cho đến chết!

Hứa Ninh quay người rời khỏi biệt thự, lái xe đi, bởi vì anh ta càng lúc càng cảm thấy bất ổn. Xe đi được nửa đường, khi anh ta dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi ven đường, một hai chiếc Bugatti Veyron màu đen lướt qua bên cạnh anh ta, mang theo một trận cuồng phong, làm cho từng tờ tạp chí Phong Vân trên sạp sách báo ở lối vào cửa hàng tiện lợi kêu loạt xoạt.

Hứa Ninh đứng trước giá sách, ví tiền trong tay bịch một tiếng rơi xuống đất, anh ta nhìn tạp chí Phong Vân, người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, bên cạnh là bốn chữ Hoàng Phủ Vân Liễm, Hứa Ninh đột nhiên cảm thấy anh ta và mấy người chị đại chắc không sống qua nổi hôm nay…

Tay anh ta run run lấy điện thoại di động ra bấm số của Mạc Tiểu Đại, Hứa Ninh đang cầu trời, Chị đại, mau nghe điện thoại... mau thả người ra... Dịch Mỹ đó đúng là hại chết người ta rồi!

Trong biệt thự bên bờ biển, Mạc Tiểu Đại đấm Hoàng Phủ Vân Liễm vài cái thì đau tay, đang ngồi trên hành lang ngắm biển, cô đang suy nghĩ lát nữa có nên ném cái tên ăn bám đó xuống biển cho cá heo đáng yêu ăn không.

“Chị đại, đừng nhìn nữa, cá heo không ăn thịt người!” Tiêu Đức Tử đưa chiếc điện thoại đang đổ chuông âm ỉ cho Mạc Tiểu Đại.

“Tiểu Ninh Tử, đi lâu như vậy rồi sao vẫn chưa về?” Mạc Tiểu Đại khoanh chân chán nản hét vào điện thoại.

“Chị đại, hóa ra cô còn sống, mau thả người... Chúng ta trói nhầm người rồi...” Hứa Ninh run rẩy kêu lên.

“Cái gì mà sống với chết? Chúng ta bắt nhầm người? Không thể nào?” Mạc Tiểu Đại nghi hoặc nói.

“Dịch Mỹ, con ả thối tha Dịch Mỹ đó có lẽ đã đưa nhầm ảnh cho chúng ta rồi... không thì cô tự đi hỏi!” Hứa Ninh nói xong thì cúp máy, trong lòng anh ta đang suy nghĩ có nên thu dọn hành lý rời khỏi đất nước mình đã sống hai mươi hai năm để bỏ trốn hay không!

“Chúng ta trói nhầm người?” Mạc Tiểu Đại nghi ngờ nhìn Tiêu Đức Tử, điện thoại trong tay lại đổ chuông điên cuồng.