Chương 5: Răng sữa, cắn mạnh

Sân bay nước Z...

“Sao rồi, ra chưa…”

“...”

“Rốt cuộc là ra chưa?”

“...”

“Này, Dịch Mỹ, cô khóc cái méo gì, bây giờ biết khóc à, lúc đầu khi cô chu cấp cho gã ăn bám đó sao thấy cô vui thế mà?”

Trước bãi gửi xe ở cổng sân bay, bên trong chiếc Hummer H6 màu trắng, ba người đàn ông lắng nghe tiếng quát mắng của một người phụ nữ và tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ khác, thật sự cảm thấy sởn gai óc.

“Chị đại, cô đừng mắng nữa, tôi nghe đến mức hai tai ù ù luôn rồi nè!” Tiêu Đức Tử đang lái xe di chuyển thân hình mập mạp của mình, nhìn Mạc Tiểu Đại đang giận dữ qua kính chiếu hậu.

Dịch Mỹ bên cạnh Mạc Tiểu Đại một tay lau nước mắt, một tay lục túi xách, cuối cùng lấy ra một tấm ảnh ném cho Mạc Tiểu Đại, nói: “Đại Đại giúp tôi báo thù, bắt gã rồi thiến đi, vậy mà lại lừa tiền của bà đây đưa con ả đó ra nước ngoài du lịch!”

“Này, Mỹ Mỹ, cô đi đâu vậy?”

“Tôi đi đây, tôi không muốn nhìn thấy tên khốn đó!” Dịch Mỹ mở cửa xe nhảy xuống, biến mất với tốc độ gió.

“Hừ hừ, nể mặt cô mai phục bên cạnh anh Cư Diệp lâu như vậy, tôi giúp cô lần này!”

Mạc Tiểu Đại cầm tấm ảnh bĩu môi, cầm lên nhìn lướt qua một lượt rồi huýt sáo nói: “Ha ha, thằng nhóc này nhìn cũng được, khó trách Dịch Mỹ rơi vào tay nó.”

“Tôi xem thử!” Hứa Ninh tay sai vặt gầy nhom ngồi ở ghế phụ và Đường Thâm bên cạnh Mạc Tiểu Đại đều chồm tới quan sát tỉ mỉ nhân vật trong ảnh.

“Bộ vest là phiên bản giới hạn năm nay của Giorgio Armani, thắt lưng là Hermes, đồng hồ là Vacheron Constantin, giày là phiên bản giới hạn toàn cầu của Dunhill...”

Hứa Ninh giật lấy bức ảnh, hai mắt phát sáng lẩm bẩm nói, người đàn ông trong ảnh, trang phục trên người anh ta từ trên xuống dưới không biết phải tốn bao nhiêu tấm séc?

“Chị đại, là người đó sao?”

Tiêu Béo chỉ vào người đàn ông mặc đồ đen đi ra khỏi cổng sân bay, đang đứng ở cổng châm một điếu thuốc.

“Đúng, chính là anh ta! Tiêu Đức Tử, Đường Thâm, đi thôi, Hứa Ninh, cậu phụ trách lái xe!”

Cửa xe Hummer được mở ra, hai nam một nữ nhảy ra ngoài, còn có một người đàn ông ngồi trong xe, bọn họ chính là nhóm bốn lưu manh ở Thanh Long Đường.

“Chị đại... đợi đã...”

Hứa Ninh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét về phía ba người khí thế bừng bừng kia. Anh ta cảm thấy khó hiểu, dựa vào bộ trang phục trên người người đàn ông trong bức ảnh, ít nhất nó cũng trị giá hơn hai triệu... Mỹ Mỹ làm thư ký ở Lục thị có thể chu cấp nổi sao?

Hoàng Phủ Vân Liễm khoác lên mình bộ trang phục màu đen giản dị, mái tóc nâu dài buộc sau đầu, anh dựa vào vòm cửa, châm một điếu thuốc, nheo mắt như đang chờ đợi điều gì đó?

Hai nam một nữ đi về phía Hoàng Phủ Vân Liễm khiến cho khóe mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia nguy hiểm, khóe môi xinh xắn gợn lên một khí chất kiêu ngạo như dã thú sắp ngoạm được con mồi.

“Thưa anh, có thể cho xin một chút lửa không?” Mạc Tiểu Đại đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Vân Liễm, dáng người nhỏ nhắn cao không tới vai Hoàng Phủ Vân Liễm, cô ngẩng đầu nhìn tên bám váy này mà không kìm được nước miếng, trong mắt tên bám váy này trông cũng quyến rũ đấy chứ.

Tà niệm…

Mạc Tiểu Đại lắc đầu, gã này khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, cô cũng không thể vọng tưởng, cô là người đã có chồng sắp cưới, còn là chồng sắp cưới cực kỳ yêu thương cô.

Hoàng Phủ Vân Liễm cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt xinh xắn thanh tú đang ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng không khỏi cười nhạo, người phụ nữ được Thanh Long Đường chiều hư…

Hoàng Phủ Vân Liễm vừa rít một hơi thuốc, ánh mắt không rời người phụ nữ trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên, thở ra một làn khói. Anh ném tàn thuốc xuống, trong lòng cười toe toét: Đúng vậy, người phụ nữ này hợp với khẩu vị của anh, cô ta vậy mà lại giống Duẫn Nhi, mái tóc dài như rong biển và đôi mắt nâu độc đáo.

Một làn khói dày đặc sộc vào mặt Mạc Tiểu Đại, phía sau làn khói là khuôn mặt tuấn tú đến ngạt thở của người đàn ông đang ập tới.

Điếu thuốc trong miệng Mạc Tiểu Đại rơi thẳng xuống đất, cánh môi nồng nặc mùi thuốc lá của người đàn ông trực tiếp hôn lên môi cô ta.

“Anh ấy... anh ấy đang làm gì vậy?”

Mạc Tiểu Đại mở to hai mắt, đột nhiên nhíu mày.