“Ầm...”
Mạc Tiểu Đại tiện tay cầm ly nước ở cửa ném vào người phụ nữ trong gương, chiếc gương rơi xuống đất bỗng chốc vỡ tung.
“Không phải tôi, người này không phải tôi!”
Mạc Tiểu Đại không kiềm chế được nữa, cúi người ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy thân thể mình khóc lóc thảm thiết. Chỉ qua một đêm, trái tim cô đã bị người đàn ông ác ma đó hủy hoại như vậy. Chẳng qua cô chủ ham chơi nhất thời, sao phải trả cái giá quá lớn như thế.
Mạc Tiểu Đại nhìn đống thủy tinh vỡ sáng loáng lạnh lùng kia, trong lòng nhất thời trống rỗng, cô đứng dậy đi tới, lúc cầm lấy mảnh thủy tinh sắc bén, cô chợt nhớ tới người bố của mình vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
“Mạc Tiểu Đại, kiên cường, kiên cường một chút! Không được khóc, chỉ cần nửa năm thôi mà, nửa năm sau mày lại là một Mạc Tiểu Đại vui vẻ hạnh phúc!
Mạc Tiểu Đại nức nở tự nhủ với chính mình, mảnh thủy tinh trong tay cô rơi xuống, cô bật vòi sen chỉnh chế độ nước lạnh, để dòng nước lạnh ngắt ấy xối vào đỉnh đầu rửa khắp toàn thân cô.
Sau khi rửa sạch những thứ bẩn thỉu, cô thản nhiên bước vào phòng thay đồ, nơi này vốn là nhà của cô, có tất cả mọi đồ đạc của cô ở đây.
Mạc Tiểu Đại ngây người mặc bộ quần áo thể thao màu xám, lau khô những giọt nước trên tóc, khụt khịt mũi, sau khi sửa soạn xong xuôi, cô đi ra ngoài phòng khách, cầm lấy chìa khóa xe tối hôm qua vứt ở đây, cô bắt buộc phải rời khỏi cái nơi này.
Muốn rời đi cần phải đi qua lối hành lang dùng để đứng ngắm biển, nhưng bước chân của Mạc Tiểu Đại lại dừng lại ở cửa.
Tên ác ma Hoàng Phủ Vân Liễm đó mặc thường phục màu đen, ngồi trên một chiếc ghế mây, tay cầm máy tính bảng, hai chân gác lên lan can, bộ dạng trông rất thoải mái tự nhiên.
Đường đi bị chặn, Mạc Tiểu Đại cắn răng, đi xuyên qua sau lưng Hoàng Phủ Vân Liễm.
“Đứng lại!”
Hoàng Phủ Vân Liễm đóng máy tính lại, mắt nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay Mạc Tiểu Đại.
Vừa rồi dường như anh đã nghe thấy tiếng gương vỡ và tiếng gào khóc ở trong phòng!
Mạc Tiểu Đại không quay đầu lại, chỉ muốn đi thật nhanh rời khỏi nơi này.
Giữa lông mày của Hoàng Phủ Vân Liễm hiện lên một tia tức giận, anh đứng dậy, tiến tới một bước, nắm lấy cổ tay Mạc Tiểu Đại kéo cô lại gần, nói: “Cô muốn đi đâu?”
Mạc Tiểu Đại hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cô lạnh lùng nói: “Lẽ nào chủ tịch Hoàng Phủ cảm thấy, tôi tình nguyện ở lại đây!”
“Chú ý giọng điệu nói chuyện của cô, bây giờ tôi là chủ nhân của cô!” Hai mắt Hoàng Phủ Vân Liễm như có một làn mây đen u ám lướt qua.
“Chủ nhân? Ha ha, chưa từng nghe chó biết nói tiếng người, hay anh cũng là đồng loại của nó!” Mạc Tiểu Đại cười nhạo nói.
“Bốp...”
Một cái tát vào má Mạc Tiểu Đại không mạnh nhưng cũng đủ khiến khóe miệng cô rỉ máu. Hoàng Phủ Vân Liễm bóp lấy cằm của Mạc Tiểu Đại, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt nói: “Đừng giở trò mồm mép với tôi, tôi không có khiếu hài hước! Cô chỉ cần chấp nhận những gì chủ nhân cho cô là được, chắc hạn như biểu hiện tối qua của cô, cũng không tệ đó!”
“Ta khinh!”
Mạc Tiểu Đại nhổ nước bọt vào mặt Hoàng Phủ Vân Liễm, cô cười khẩy, nói: “Thế tối hôm qua chủ tịch Hoàng Phủ chơi tôi đủ rồi, có phải nên để tôi rời đi rồi không?”
“Đi?”
Hoàng Phủ Vân Liễm nhìn Mạc Tiểu Đại một cách tà mị, nói: “Tôi chưa từng nói sẽ cho cô đi...”
“Anh không thể giam cầm tôi!” Mạc Tiểu Đại run rẩy nhìn người đàn ông tà ác trước mặt, nói.
“Tôi nghĩ, chắc là hôm qua cô vẫn chưa xem kỹ, đang trong thời hạn thỏa thuận, cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi! Bao gồm việc cô muốn gặp ai cũng phải được tôi cho phép!” Hoàng Phủ Vân Liễm nhàn nhạt nói.
“Không!”
Mạc Tiểu Đại hét lớn một tiếng, một trận gió biển thổi tới, mái tóc dài của cô bị gió mạnh thổi bay, cô hung hăng đẩy Hoàng Phủ Vân Liễm một cái, nói: “Anh không có quyền cấm đoán sự tự do của tôi, tôi không muốn!”
“Cô không muốn, ha ha, vậy được thôi, hủy bỏ thỏa thuận, tạm biệt cô Mạc!” Hoàng Phủ Vân Liễm mỉm cười trông cực kỳ u ám.
“Tiểu nhân bỉ ổi!”
Suy nghĩ của Mạc Tiểu Đại hỗn loạn, cô tát Hoàng Phủ Vân Liễm một cái, cô đã cho đi thứ quý giá nhất, bây giờ người đàn ông này lại nói hủy bỏ thỏa thuận với cô.
Một cái tát không kiêng dè đánh vào má Hoàng Phủ Vân Liễm, Hoàng Phủ Vân Liễm hoàn toàn tức giận, anh kéo tóc Mạc Tiểu Đại, quát: “Con đàn bà chết tiệt, cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao, thế thì để tôi làm cho cô tỉnh!”
Hoàng Phủ Vân nắm tóc Mạc Tiểu Đại, đẩy cô vào lan can!
“Buông ra, thả tôi ra…” Da đầu Mạc Tiểu Đại đau như bị xé toạc, đêm qua cô suýt chút nữa bị Hoàng Phủ Vân Liễm hành hạ muốn đột quỵ, bây giờ làm sao có đủ sức đánh nhau với anh.
“Cô Mạc, xuống dưới cho tỉnh táo đầu óc đi!”