“Không tồi, dứt khoát lắm!” Hoàng Phủ Vân Liễm nhấp một ngụm sâm panh thơm dịu, trầm giọng cười nói.
Mạc Tiểu Đại cúi đầu, giọng nói vẫn không chút cảm xúc, cô nói: “Anh nhất định phải thực hiện đúng lời hứa với tôi! Hết hạn nửa năm, chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau!”
“Đương nhiên!” Hoàng Phủ Vân Liễm đứng lên, đi về phía Mạc Tiểu Đại.
Đó là hơi thở của dã thú, Mạc Tiểu Đại không có lý do gì không sợ hãi, nhưng cô vẫn cố chấp nói: “Tôi cũng có điều kiện!”
“Nói!” Hoàng Phủ Vân Liễm cầm ly rượu thủy tinh, nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Đừng chạm vào môi tôi! Nó khiến tôi phát gớm!” Mạc Tiểu Đại hoàn toàn lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Vân Liễm cúi người, mắt đối mắt với Mạc Tiểu Đại, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị, bàn tay anh đặt ở trên má của Mạc Tiểu Đại, đầu ngón tay đôi môi xinh đẹp mềm mại như cánh hoa của cô, mỉm cười khinh bỉ nói: “Người phụ nữ của tôi, không có quyền nói bất cứ chữ đừng nào với tôi...”
Mạc Tiểu Đại giật mình, bàn tay của người đàn ông đột nhiên đưa ra sau, túm lấy cổ cô, rót một ly rượu lạnh vào miệng cô.
“Tiểu Đại, chúng ta ăn mừng thỏa thuận thành công, uống một ly đi!”
Hoàng Phủ Vân Liễm một tay nắm lấy tóc của Mạc Tiểu Đại, ép cô ngẩng đầu lên, tay kia cầm ly thủy tinh, rót ly sâm panh vàng vào miệng cô.
Tại sao là sâm panh, không phải loại rượu yêu thích của Hoàng Phủ Vân Liễm, là vì khi một người phụ nữ say rượu, sẽ không ghi nhớ lần đầu tiên của cô ấy một cách khắc cốt ghi tâm.
Qua lớp thủy tinh trong suốt, một giọt nước mắt từ khóe mắt Mạc Tiểu Đại trượt xuống, cô thoáng nhìn thấy nụ cười cuồng nộ của người đàn ông phía trên mình, cô nuốt xuống ngụm sâm panh ngon như độc dược, cô sẽ hận người đàn ông đó, nhất định sẽ hận cả đời.
Hoàng Phủ Vân Liễm đặt chiếc ly xuống, bàn tay to lớn kéo Mạc Tiểu Đại về phía mình.
“Tôi sẽ cho cô một đêm tuyệt vời!”
Bàn tay của Hoàng Phủ Vân Liễm lướt qua trái tim đang đập thình thịch của Mạc Tiểu Đại, cúi người xuống...
Hãy tận hưởng tốt đêm nay, cũng nhớ kỹ, những ngày sắp tới cô nên làm thế nào để lấy lòng tôi!
Vừa vào phòng ngủ, Hoàng Phủ Vân Liễm đã ném Mạc Tiểu Đại lên giường, tóc cô tán loạn trên ga trải giường trắng muốt giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Cô bất động, nhìn Hoàng Phủ Vân Liễm từng bước tiến lại gần mình.
Mạc Tiểu Đại giống như một con rối mất hồn, yên lặng mặc cho người đàn ông đó cướp đoạt thân xác mình một cách tùy tiện.
“Cô là người chết sao?”
Hai tay Hoàng Phủ Vân Liễm đặt bên má Mạc Tiểu Đại, mắt đối mắt, ánh mắt va chạm nhau, một tia ánh lửa xẹt qua.
“Cũng gần vậy!” Mạc Tiểu Đại khinh bỉ người đàn ông đang nằm trên người cô lúc này.
Bây giờ hợp đồng đã được xác nhận, cô sẽ không phản kháng... nhưng cô cực kỳ coi thường người đàn ông đê tiện này.
Trong mắt Hoàng Phủ Vân Liễm hiện lên một vẻ cực kỳ nham hiểm, anh cảm thấy vừa rồi mình quá thương hoa tiếc ngọc, cho nên người phụ nữ này mới dám tự phụ như vậy.
“Tùy anh!” Mạc Tiểu Đại quay đầu đi, không nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, nếu nửa năm nay mà cô vẫn giữ thái độ như vậy, cuộc sống của cô sẽ rất khó khăn đấy!” Hoàng Phủ Vân Liễm cúi người, dùng hai tay nhấc bổng Mạc Tiểu Đại từ trên giường lên, ép Mạc Tiểu Đại đối diện với mình.