Bên ngoài cánh cửa gỗ màu đen, nụ cười của Hoàng Phủ Vân Liễm biến mất, thay vào đó là khuôn mặt u ám. Anh liếc nhìn đống đồ lộn xộn trên bồn rửa mặt được đổ ra từ trong túi xách của Mặc Tiểu Đại, không thiếu những đồ nhỏ bé như móc khóa chó mèo, anh bật cười. Khoảnh khắc anh chạm vào cô, anh liền biết, cô vẫn là xử nữ.
Cũng tốt, ít nhất cô ấy trong sạch! Hoàng Vân Phủ Liễm bước ra khỏi nhà vệ sinh như chưa biết chuyện gì.
Kiều Diệc Phong đợi bên ngoài nhà vệ sinh rất lâu, anh ta nheo đôi mắt tinh ranh, nhìn Hoàng Vân Phủ Liễm tiêu sái bước ra, sau đó cười: “Khóc đến thảm thiết đó nha, đi thôi. Tôi cảm thấy Mặc Tiểu Đại không phải là người hại Duẫn Nhi!”
“Tôi biết. Không phải cô ngốc đó, cô ấy thậm chí còn không biết dùng súng! Tuy nhiên, người sát hại Duẫn Nhi là Mặc Thắng Thiên, tôi đã sớm phát hiện Duẫn Nhi là sát thủ mà Mặc Thắng Thiên phái đến tiếp cận tôi, cho nên con gái của ông ta không có liên can.” Giọng nói của Hoàng Phủ Vân Liễm lạnh đến mức có thể xuất hiện một tảng băng.
Mặc Tiểu Đại còn ở bên trong nhà vệ sinh, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Cô hốt hoảng thu dọn quần áo, lén lút đẩy cửa ra, thấy bóng lưng đã rời đi một lúc của ác ma. Cô khóc đến mắt sưng húp, sau đó cô nở một nụ cười đầy khó khăn, mang đôi giày mới bị đá ra vào, vừa cảnh giác nhìn ra bên ngoài cửa nhà vệ sinh, vừa luống cuống nhặt đống đồ vương vãi trên bồn rửa.
Cánh cửa bị đẩy vào phát ra tiếng cọt kẹt, Mặc Tiểu Đại giật mình quay đầu nhìn người phụ nữ bước vào. Lúc đó, mới yên tâm, nếu như người phụ nữ đó bước vào thì đồng nghĩa Hoàng Vân Phủ Liễm sẽ không tiêu sái tiến vào!
Cô rửa mặt, chỉnh lại lớp trang điểm, thay một bộ đồ mới, nhanh chóng rời khỏi nơi kinh khủng này. Cô muốn về nhà, muốn rời khỏi nơi tràn ngập hơi thở của Hoàng Vân Phủ Liễm.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Mặc Tiểu Đại đi qua sảnh tiệc vô cùng náo nhiệt kia. Từ xa cô đã nhìn thấy chồng chưa cưới được vô số cô gái bao quanh. Mà Lục Cư Diệp thì cười nói vui vẻ với bọn họ, tinh thần vô cùng sảng khoái!
Cô nghiến răng, quay người đi về hướng cổng, cô không muốn ở lại đây một giây nào nữa!
“Đại Đại! Qua đây, bố giới thiệu với con tổng giám đốc Hoàng Phủ!” Mặc Thắng Thiên không biết xuất hiện từ đâu, nắm lấy cánh tay của Mặc Tiểu Đại.
Hai chữ Hoàng Phủ làm cho Mặc Tiểu Đại nhảy dựng lên, cô quay đầu đi, không muốn Mặc Thắng Thiên nhìn thấy đôi mặt sưng húp của mình, mơ hồ lắc đầu nói: “Bố! Con muốn về nhà, mắt con khó chịu quá!”
“Vậy bố bảo tài xế đưa con về trước!” Mặc Thắng Thiên nhướn mày, không muốn Mặc Tiểu Đại khó xử.
“Đây là cô Mặc Tiểu Đại sao?” Không biết Hoàng Phủ Vân Liễm đã xuất hiện phía sau Mặc Thắng Thiên Và Mặc Tiểu Đại từ lúc nào.
Hai chân của Mặc Tiểu Đại suýt chút nữa khụy xuống, cô có chút run sợ, nước mắt trào ra. Cô sợ muốn chết…
Thấy có cơ hội, Mặc Thắng Thiên kéo Mặc Tiểu Đại qua, nói: “Nếu đã đến rồi thì Đại Đại hãy chào hỏi tổng giám đốc Hoàng Phủ đi!”
Tay Mặc Tiểu Đại rút ra khỏi tay bố mình, cô muốn xoay người rời đi.
Nhưng tay đã bị Hoàng Phủ Vân liễm nắm lấy, trước mặt mọi người, Hoàng Phủ Vân Liễm nâng mu bàn tay của Mặc Tiểu Đại lên cúi đầu hôn nhẹ.
Nụ hôn này, khiến tất cả cô gái đều phải ngạc nhiên thốt lên, nhưng lại khiến Mặc Tiểu Đại chán ghét, đến mức chỉ muốn moi miếng thịt trên mu bàn tay ra.
“Cô Mặc, sao lại về sớm thế, hay là để Vân Liễm đưa cô về nhé!”Hoàng Phủ Vân Liễm nở nụ cười đầy trêu chọc.
Có lẽ là bị chọc giậ, không biết Mặc Tiểu Đại lấy can đảm từ đâu, cô ngẩng đầu nhìn lên, dùng đôi mắt sưng đỏ, hung ác nhìn Hoàng Phủ Vân Liễm, trịnh trọng nói: “Cảm ơn! Không cần đâu, chồng chưa cưới của tôi sẽ đưa tôi về!”
“Ồ! Được thôi! Vậy sau này, chúng ta còn nhiều thời gian để gặp nhau!”Hoàng Phủ Vân Liễm cười lạnh lùng, như thể một khối băng có thể từ trên mặt rơi xuống bất cứ lúc nào!
Từ trong người Mặc Tiểu Đại bỗng tràn ra hơi lạnh, ở một nơi mà không ai nhìn thấy, cô run rẩy, thút thít và sợ hãi!
Sao có thể như vậy chứ!
“Đại Đại! Không thoải mái sao, anh bảo lái xe đưa em về nhé!” Lục Cư Diệp bước ra từ trong đám đông, anh ta nói.
“Không cần anh gọi, tôi tự gọi!” Lần đầu tiên Mặc Tiểu Đại nổi cáu trước mặt Lục Cư Diệp, quay người rời đi.
“Cô ta là thứ gì vậy chứ! Cô ta nghĩ mình là bà Lục rồi sao!” Lục Nhĩ Cảnh khinh thường nói. Nhưng trong lòng cực kỳ đối kỵ, cô ta đẹp hơn Mặc Tiểu Đai ba phần, quyến rũ hơn ba phần nhưng Hoàng Phủ Vẫn Liễm kia đúng mà mù mắt, vậy mà cả tối không nhìn cô ta phát nào…