Chương 11: Dám chạm vào tôi, gϊếŧ anh!

“Anh… Anh đừng tới đây! Sự việc ngày hôm đó, là chúng tôi không đúng, anh không phải cũng không tổn thất cái gì không phải sao!” Mạc Tiểu Đại từng bước từng bước bị Hoàng Phủ Vân Liễm ép lùi về phía sau.

“Bởi vì cô, tôi đã thiệt hại gần như cả một thế giới!” Hoàng Phủ Vân Liễm bước đi như một con báo gấm tao nhã, từng bước từng bước đến gần Mạc Tiểu Đại, cuối cùng Mạc Tiểu Đại áp sát góc tường. “Anh muốn làm cái gì! Tôi chỉ trói anh, lại không khoét thịt anh, cũng không cướp tiền của anh! Anh tổn thất cái lông!” Mạc Tiểu Đại mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn mồm miệng sắc bén kêu la.

“Làm cái gì à?” Hoàng Phủ Vân Liễm u ám bật cười, khóe miệng lóe lên ác ý!

Mạc Tiểu Đại không thể cựa quậy, chỉ có thể xoay người, nhìn lên: “Anh buông tay, anh dám chạm vào tôi, tôi gϊếŧ anh!”

“Thử xem, chúng ta kết thúc nụ hôn còn dang dở ngày hôm đó nhé!”

Hoàng Phủ Vân Liễm buông tay Mạc Tiểu Đại ra, chế ngự Mạc Tiểu Đại lên vách tường.

Hoàng Phủ Vân Liễm nheo mắt, tận hưởng nỗi sợ của người phụ nữ bị anh khống chế.

Đôi mắt anh đột nhiên trùng xuống, bắt lấy Mạc Tiểu Đại trực tiếp đặt cô lên bồn rửa tay, nghiêng người áp lên.

Toàn bộ người của Mạc Tiểu Đại ở trên bồn rửa tay, hai chân rũ xuống, nước mắt sợ hãi chảy xuống, cô biết cô trêu trọc phải một tên ác quỷ, còn là một tên ác quỷ có vẻ ngoài tuấn tú.

“Đừng, cầu xin anh đừng…Tôi không phải loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ đó, cầu xin anh đừng làm vậy!” Mạc Tiểu Đại run rẩy vì kinh hoàng, chỉ có thể bất lực cầu xin anh.

Thấy Mạc Tiểu Đại sợ hãi, là một niềm vui to lớn của Hoàng Phủ Vân Liễm, anh đến nước Z, tất cả là vì để hành hạ cô, vậy nên cô không có quyền kêu anh dừng tay.

Trong sự kinh hoàng, tay cô bắt lấy chiếc túi xách kim cương mà cô vừa ném bên bồn rửa tay, cô liều mạng nắm chặt hai tay, mở túi xách ra, ào một tiếng đổ ra rất nhiều đồ vật, dùng tay bằng tốc độ nhanh nhất, trong số những đồ nhỏ một khẩu súng lục nhỏ được tìm thấy.

“Dừng tay!”

Mạc Tiểu Đại không biết lấy sức lực từ đâu, xoay người thật mạnh, khuôn mặt đầy nước mắt, đầu bù tóc rối chĩa súng về phía Hoàng Phủ Vân Liễm ở phía sau cô.

Hoàng Phủ Vân Liễm lại hoàn toàn phớt lờ, tán thưởng người phụ nữ trước mắt này, nở nụ cười giễu cợt một tay nắm lấy họng súng trong tay của Mạc Tiểu Đại, cười nói: “Đại tiểu thư, cần tôi giúp cô mở khóa bóp còi khẩu súng này không?”

Hoàng Phủ Vân Liễm khua tay, Mạc Tiểu Đại cách Hoàng Phủ Vân Liễm một mét, cô từng bước lùi lại, Hoàng Phủ Vân Liễm lại từng bước áp sát.

“Đừng qua đây, tôi thực sự sẽ gϊếŧ anh đó!” Mạc Tiểu Đại nghẹn ngào nói.

“Cô thậm chí còn không thể bấm còi, làm thế nào gϊếŧ tôi?” Hoàng Phủ Vân Liễm một mặt nhạo báng.

Không còn đường thoát, Mạc Tiểu Đại bị áp sát lên gian phòng gỗ trong nhà vệ sinh, ánh mắt cô khẽ động, quay người một cái chạy vào trong phòng, lấy tốc độ nhanh nhất khóa cửa lại.

“Hừm…”

Mạc Tiểu Đại co rúm người lại, ôm lấy quần áo chính mình nhem nhuốc vô cùng mà run rẩy, bi thương khóc, cô quá sợ hãi, quá sợ hãi người đàn ông như ma quỷ kia, là cô đắc tội anh, nhưng anh cũng không thể đối xử với cô như vậy.

“Anh Cư Diệp, anh Cư Diệp, cứu em…ưm…”

Mạc Tiểu Đại đã không nhịn được nữa, hiện tại cô chỉ có thể nghĩ tới người đàn ông duy nhất có thể bảo vệ cô là Lục Cư Diệp, nhưng Lục Cư Diệp đang ở đâu? Anh ga lăng phong độ như vậy, nhất định sẽ không giống với tên ác quỷ này chạy tới nhà về sinh nữ tìm cô!