“Tôi không muốn!” Khuôn mặt mê trai của Mạc Tiểu Đại nhìn Lục Nhĩ Cảnh nhếch khóe miệng.
Nhưng Lục Nhĩ Cảnh của bây giờ từ lâu đã không thể đấu lại với người phụ nữ Mạc Tiểu Đại, thần sắc cô ta thay đổi, ngay lập tức trở nên thân thiết, dáng vẻ xuân tâm nảy mầm. Bởi vì Hoàng Phủ Vân Liễm đã đứng ở phía sau lưng Mạc Tiểu Đại.
“Ngài Hoàng Phủ, nghe danh đã lâu!” Lục Cư Diệp tuy rằng rất kinh ngạc tại sao Hoàng Phủ Vân Liễm sẽ tự mình đến đây, nhưng anh ta vẫn là đưa tay ra để nịnh bợ.
“Cậu Lục đúng là danh bất hư truyền!” Hoàng Phủ Vân Liễm không bắt tay với Lục Cư Diệp, chỉ gật đầu.
Tay của Lục Cư Diệp ở trong không trung xấu hổ giằng co trong chốc lát, sau đó nở nụ cười đẩy Lục Nhĩ Cảnh đang ở bên cạnh ra nói: “Đây là em gái của tôi Nhĩ Cảnh…”
“Tổng giám đốc Hoàng Phủ, chào ngài!” Lục Nhĩ Cảnh run run nói, cũng có chút kích động.
“Cô Nhĩ Cảnh quả thực là một người đẹp!”
Khóe miệng của Hoàng Phủ Vân Liễm có hơi câu lên một đường cong mê người, đưa ra một lời khen, ánh mắt rơi trên cái đầu đang cúi xuống của Mạc Tiểu Đại, anh liền nhìn Mạc Tiểu Đại nói: “Vị này là…”
“Đây là vợ chưa cưới của tôi, Mạc Tiểu Đại!” Lục Cư Diệp chìa tay ôm Mạc Tiểu Đại vào lòng.
“Mạc Tiểu Đại, ha ha, cái tên rất quen tai!” Hoàng Phủ Vân Liễm nhìn Mạc Tiểu Đại gượng gạo, ánh sáng phát ra từ đôi mắt khiến cho trái tim đã trải qua tình trường của Lục Nhĩ Cảnh lộp bộp nhảy lên.
Mạc Tiểu Đại như nhìn thấy ma, trái tim cô đập rất nhanh, ánh sáng trên đỉnh đầu như ngọt lửa nóng hầm hập sắp đâm xuyên qua hộp sọ của cô. Cô sắp không thể chịu được nữa, cô đã đắp tội với người đàn ông gì vậy?
“Cô Mạc Tiểu Đại…” Hoàng Phủ Vân Liễm vậy mà lạ đưa tay về phía Mạc Tiểu Đại.
Đầu Mạc Tiểu Đại cúi xuống, nhìn thấy bàn tay người đàn ông sạch sẽ dị thường, thon dài dày rộng, Cô chủm thấy mình thật mất mặt, cô quay đầu nói với Lục Cơ Diệp: “Em đi nhà vệ sinh một chút…”
“Đại Đại?” Lục Cơ Diệp nhìn Mạc Tiểu Đại nhanh chóng biến mất, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Mà Lục Nhĩ Cảnh đã bước tới, tay cô ta nhanh chóng nắm lấy tay của Hoàng Phủ Vân Liễm nói: “Tổng giám đốc Hoàng Phủ, có thể cùng Nhĩ Cảnh nhảy một bài không!”
“Xin lỗi!”
Hoàng Phủ Vân Liễm nhìn một mặt nịnh hót của Lục Nhĩ Cảnh, trong đôi mắt màu hổ phách lộ ra dấu vết chán ghét, quay người rời đi.
“Anh, thái độ của anh ta là gì vậy!”
Lục Nhĩ Cảnh bất mãn dậm mạnh bước chân, các công tử nước Z có ai mà không phủ phục dưới váy của cô ta chứ, mà Hoàng Phủ Vân Liễm kiêu ngạo này tưởng chừng như giáng cho cô một cái bạt tai lớn.
“Em tự mình biết phải làm sao để tranh thủ đi!” Lục Cơ Diệp nhìn em gái của mình, lắc đầu, sau đó trực tiếp rời đi!
“Hừ, người đàn ông em nhìn trúng, sẽ là của em, Hoàng Phủ Vân Liễm, xem anh chết như thế nào trên giường của tôi!” Bàn tay của Lục Nhĩ Cảnh nắm chặt thành nắm đấm, cô ta quyết định mục tiêu săn bắn tiếp theo của mình, là Hoàng Phủ Vân Liễm lạnh lẽo như băng, quyến rũ lại anh tuấn khiến trái tim phụ nữ dâng tràn gợn sóng!
Trong bữa tiệc, chủ đề bàn luận của những người phụ nữ vĩnh viễn là người đàn ông xuất sắc về mọi mặt.
Trong nhà vệ sinh, Mạc Tiểu Đại nghe thấy những người phụ nữ đang trang điểm bên ngoài đang giải thích về lai lịch của Hoàng Phủ Vân Liễm, miệng mở ra đủ lớn để nhét được cả một quả trứng.
Cô lấy điện thoại ra, đồng thời run rẩy gọi cho Tiêu Đức Tử, và Đường Thâm.
“Tiêu Đức Tử, Đường Thâm, xảy ra chuyện rồi, chúng ta trêu trọc tới ác quỷ rồi…”
Ba bên gọi điện cùng một lúc, chứng tỏ sự tình vô cùng oanh liệt.
“Cô chủ, tôi vừa biết, ừm…chẳng trách tên khốn Hứa Ninh bỏ chạy ra nước ngoài nghỉ phép, hóa ra là biết mà không báo! Thân phận chúng ta không bằng anh ta, vậy nên ngày mai tôi phải đi Nhật Bản!” Tiêu Đức Tử huyên thuyên nói một hồi rồi ném điện thoại đi.
“Cô chủ, ngày mai tôi phải đi Anh…Ừm, đi công tác…cô có muốn quà lưu niệm nào không?” Đường Thâm hỏi một câu sau đó không dấu vết biến mất.
“Đường Thâm, cậu là đồ khốn, cậu đi công tác, khi trở về nhớ mang quà lưu niệm cúng cho ngôi mộ của tôi!”
“Tiêu Đức Tử, đừng bỏ tôi, đưa tôi đi…”
Mạc Tiểu Đại đau khổ kêu lên với điện thoại, nhưng đám bạn rượu thịt đó đã cúp máy rồi biến mất.
“Hừm…Đều tại nhỏ gây tai họa Mĩ Mĩ đó, khi không lại làm gì với bức ảnh của Hoàng Phủ Vân Liễm, cũng may không bới móc đến chết!”
Đá mở vách ngăn cánh cửa của nhà vệ sinh, Mạc Tiểu Đại mang vẻ mặt khóc lóc tang thương nằm bò trên bồn rửa tay, vốc nước trong tay, rửa mặt.
Vừa ngẩng đầu, Mạc Tiểu Đại suýt chút nữa bị dọa sợ đến tắt thở…
“Đây… trong đây là nhà vệ sinh nữ, anh… anh đi vào làm cái gì?”
Hoàng Phủ Vân Liễm dựa vào vách tưởng trạm trổ theo phong cách châu Âu, hai tay khoanh lại để trước ngực nhìn người phụ nữ mặt đầy nước, ngạo mạn đi qua nói: “Cô Mạc Tiểu Đại, đã lâu không gặp!”