- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
- Chương 25: Hôn lễ
Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
Chương 25: Hôn lễ
Lúc trước, chị ta đã nói sẽ đi du lịch với bạn trai, không thể tham dự của cô hôn lễ?
Mà Lăng Tiêu Quân, anh đang làm cái gì vậy, thật lưu luyến không rời như vậy, anh dứt khoát cưới chị ta đi.
Đóng rầm cửa sổ lại, Tô Nghiên tức giận xoay người đi, nhìn tấm hình của mẹ trên bàn
“Mẹ ơi, hôm nay con gái sẽ kết hôn, con yêu anh ấy, nhưng mẹ biết không? Anh ấy không có chút tình cảm gì với con cả, trong lòng anh vẫn luôn là một cô gái khác, vậy con có thể lấy anh ấy sao? Mẹ ơi, con đã sai rồi phải không?” Nước mắt tràn mi, lăn dài trên gò má trơn bóng trắng nõn của Tô Nghiên vào miệng, cô yên lặng nuốt những giọt nước mắt đắng cay.
Vì sợ người nhà họ Lăng nhìn đến mất mặt, người nhà họ Tô đã dọn một căn phòng đẹp nhất cho Tô Nghiên vào ở, để cô đi lấy chồng, Tô Nghiên kiên quyết phải bày tấm ảnh của mẹ cô.
Ngày quan trọng nhất trong đời, cô hy vọng mẹ có thể nhìn thấy.
Nhưng không ngờ, lại làm cho mẹ thấy giây phút cô chật vật nhất.
Nhưng Tô Nghiên có lý do để tin, đây là Tô Hiểu Tinh cố ý để cô nhìn thấy, mục đính của đại tiểu thư nhà họ Tô là để đả kích cô?
Trong giây lát cô quay người đi đó, có thể bắt gặp, cô gái trong lòng thủ trưởng đại nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng cô, cười kì lạ.
Nụ cười đó, vừa khinh thường, vừa miệt thị, bất cần, là thái độ mà Tô Hiểu Tinh vẫn luôn đối xử với cô.
Tô Nghiên đoán đúng, cảnh này là Tô Hiểu Tinh cố ý sắp đặt, cố ý ở ngày kết hôn cho Tô Nghiên, cho cô nhìn thấy.
Đầu tiên Tô Hiểu Tinh gọi điện và nhắn tin cho Lăng Tiêu Quân, lấy mạng sống uy hϊếp, hẹn anh gặp mặt lần cuối, Lăng Tiêu Quân không nghi ngờ có cô ta, vội vã chạy đến.
Hai người bí mật gặp ở vườn hoa của nhà họ Tô, sau đó, Tô Hiểu Tinh thút tha thút thít kể ra tình cảm của mình, Lăng Tiêu Quân buồn nhưng không làm được gì khác.
Nhìn giống như hai người đang ôm nhau vậy, Lăng Tiêu Quân không có nghĩ đến, góc độ Tô Hiểu Tinh chọn, vừa đúng đối diện với phòng ngày hôm nay của tam tiểu thư nhà họ Tô.
Hơn nữa thấy Tô Nghiên đi tới bên cửa sổ, mới làm như vậy.
Điểm giống nhau giữa chị em hai người là thị lực rất tốt.
Tô Hiểu Tinh thật ra chỉ hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu nói chuyện với Lăng Tiêu Quân, còn anh lại đưa lưng về phía cửa sổ của phòng Tô Nghiên, góc nhìn không chính xác, tự nhiên sẽ có sai lệch so với thực tế.
Nhìn Tô Nghiên xoay người đi, Tô Hiểu Tinh nhanh chóng lùi về sau, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông tiếng xấu đầy mình này. Không nói đến rủi ro, Hiểu Tinh bị người yêu cô ta nhìn thấy hiểu lầm không tốt.
“Lăng ca ca, anh lập tức phải kết hôn, em … Chúng ta …” Tô Hiểu Tinh ngập ngừng nói, hơn nữa, còn có tiếng khóc thút thít.
Lăng Tiêu Quân thống khổ nhắm mắt lại, có lẽ, bọn họ có duyên vô phận, sau khi quân hôn, anh không thể ly hôn. Kết quả là, cơn tức với Tô Nghiên, lại càng sâu hơn.
Tô Nghiên lấy chồng, là do ba và bà Tô cùng nhau đưa đi.
Tô Tĩnh Ngâm sĩ diện, hơn nữa cố kỵ về sau có đều cần xin xỏ nhà họ Lăng, trong ngày vui hôm nay, vậy mà cũng bà Tô diễn vai ba mẹ hiền từ rất đạt.
“Tô Nghiên, lập gia đình thì chính người của nhà người ta, về sau phải giúp chồng dạy con làm người vợ tốt.” Cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm muốn ói trong lòng, bà Tô dịu dàng nói, tươi cười hiền lành.
“Tô Nghiên, nhớ kỹ, con là con của ba, là đứa con ba nuôi dưỡng hơn hai mươi năm.” Tô Tĩnh Ngâm cười nói, lời nói giấu dao.
Thật ra là nhắc nhở Tô Nghiên một lần nữa, nhớ rõ sứ mệnh bản thân.
Tối hôm qua, trước ngày kết hôn một đêm, Tô Nghiên là về nhà họ Tô ở.
Ba tìm cô tâm sự, đầu tiên là kể chuyện tình trắc trở lãng mạn của mình và mẹ Tô Nghiên, sau đó còn nói, đã vì cô trả giá bao nhiêu…
Nước miếng bay khắp nơi, lộn xộn kể ra rất nhiều chuyện.
“Vậy ba vì cái gì không kết hôn với mẹ con, vì cái gì để cho con trở thành con ngoài giá thú?” Tô Nghiên rốt cục nhịn không được đánh gãy mấy lời vô nghĩa của ông.
Trên chữ nhẫn có một con dao, không nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa.
Tô Tĩnh Ngâm biến sắc, quả nhiên, lộ ra mục đích đằng sau bộ mặt người ba quan tâm.
“Tô Nghiên, có nói như thế nào, nhà họ Tô cũng dưỡng con hơn hai mươi năm, con cũng nên báo ân rồi. Trong vòng một tháng, con phải nghĩ cách khuyên ba mẹ chồng con giúp Tô thị, bằng không…” Đã không cần diễn, Tô Tĩnh Ngâm đơn giản hung hăng uy hϊếp.
Gương mặt nhã nhặn tuấn tú, trở nên âm u, đáng sợ.
Nghĩ lại năm đó, ông ta cũng rất đẹp trai, nếu không sao khiến cho mẹ Tô Nghiên bỏ qua đạo đức làm người thứ ba?
Năm tháng không buông tha người nào, hơn nữa bản thân ông ta làm người quá mức xấu xa, mới làm cho ngay cả con gái mình cũng xem thường.
Tô Nghiên cúi đầu nhu thuận, thật ra, cô cực kỳ xem thường ông ta, ông cũng chỉ cho cô một con t*ng trùng thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ?
Trương Cường dẫn đầu, phù dâu Tần Lam nắm tay cô dâu dắt từ trong ra ngoài, loại trường hợp kì lạ này, người nhà họ Tô không dị nghị gì; giống như, chú rể không xuất hiện là tình huống rất bình thường vậy.
Do anh cưới là cô ba, nếu cô dâu là cô cả chuyện nhất định không giống.
Tô Nghiên sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài cùng Tần Lam, kết quả trước khi lên xe hoa, lại nhìn thấy Lăng Tiêu Quân đã ngồi ổn trên xe rồi, làm gì giống như có việc gấp?
Ngay cả quần áo trên người cũng khác lúc nãy, Tô Nghiên biết việc gấp của anh là gì.
Không nói gì thêm, còn không để ý đến tay anh đưa ra, chính mình tự túm vạt váy cưới bước vào trong xe Hummer.
Bàn tay to đầy kén của Lăng Tiêu Quân lơ lửng trong không khí, nhưng không hề giận, hơn nữa trên mặt còn tươi cười.
Hừ, Tô Nghiên, xem buổi tối tôi thu thập cô như thế nào, trên giường đàn ông có rất nhiều cách tra tấn phụ nữ.
Không thể không nói, đây là một hôn lễ rất long trọng, trừ bỏ một loạt Limousine tạo thành đội xe, lại còn có một loạt xe cảnh sát ở phía trước mở đường.
Nhân viên cảnh vệ, vệ binh, thế lực của nhà họ Lăng xuất động toàn bộ, họ cũng theo đuổi trào lưu đi đến giáo đường cử hành hôn lễ, thật ra cũng có một nét vẻ đẹp kì lạ.
Thời tiết bất thường, mưa to xong, mặt trời lập tức xuất hiện.
Mặt trời chói chang, giống như tình yêu lãng mạn tỏa ra ánh sáng mê hoặc lòng người, giáo đường trang nghiêm thánh khiết, cuộc gặp gỡ tốt đẹp giữa những người xa lạ, nếu tất cả là thật sự, hôn lễ sẽ lãng mạn, tuyệt vời đến mức nào.
Từ trong góc khuất, Tô Nghiên mặc váy trắng dịu dàng đi đến, cười sáng lạn tràn đầy hạnh phúc.
Ít nhất, ở mặt ngoài thoạt là như vậy.
Lúc nãy, trước khi xuống xe, Lăng Tiêu Quân ghé vào bên tai Tô Nghiên nhẹ giọng nói: “Hôm nay biểu hiện tốt một chút cho tôi, không cần đánh mất mặt mũi nhà họ Lăng, bằng không…”
Lại là uy hϊếp, lần này Tô Nghiên vẫn cam tâm tình nguyện nghe theo.
Dù cho trong cuộc tình này cô thua, ít ra hôm nay là hôn lễ của cô, chưa tới thời khắc cuối cùng, cô sẽ không khóc để Tô Hiểu Tinh cười nhạo.
Cô phải thật vui vẻ, hoàn mỹ hoàn thành nghi thức kết hôn của mình!
Lúc Lăng Tiêu Quân nắm tay Tô Nghiên từ xe hoa bước xuống, đội hợp ca của giáo đường hát lên bài thánh ca truyền thống chúc phúc, hàng ngàn con chim bồ câu bay lên không trung, trên trời, còn có phi cơ trực thăng thả hoa rơi, làm cho này không khí hôn lễ lãng mạn hơn.
Trong giáo đường, người thân và bạn bè của hai bên gia đình họ Lăng và họ Tô ngồi kín chỗ.
Khúc quân ca kết hôn vang lên, đội hợp ca của giáo đường ở một bên hòa ca theo, âm nhạc tuyệt vời, mỗi một tiếng hát vang, mỗi lần âm thanh du dương trầm bổng, giống như đều hòa trộn hạnh phúc ngọt ngào vậy.
Tô Tĩnh Ngâm nắm tay Tô Nghiên, từng bước một thong thả đi về phía đầu kia của thảm đỏ, bên tai vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tô Nghiên cố gắng nở nụ cười hoàn mỹ nhất với mọi người xung quanh.
Cuối cùng, cô đứng trước mặt Lăng Tiêu Quân, Tô Tĩnh Ngâm trịnh trọng đặt tay Tô Nghiên vào tay Lăng Tiêu Quân.
“Ba đem con gái giao cho con, hy vọng sau này con đối xử tốt với nó.”
Là lời khách sáo rất bình thường, Lăng Tiêu Quân chỉ nhìn thẳng về phía trước, không nhìn Tô Tĩnh Ngâm lấy một cái.
Ông ta cũng không xấu hổ, thân thiết nói với Tô Nghiên hai câu rồi mới đi xuống.
Tô Nghiên nhìn người đàn ông trước mặt, anh kiêu căng, anh cao quý, khí thái anh cao hơn tất cả, tấy cả mọi thứ ở hắn trong mắt đều giống như chỉ là sự tồn tại hèn mọn.
Người đàn ông như vậy, làm thế nào mới có được tình yêu của anh?
Hai người trang nghiêm tuyên thệ trước mặt mục sư, nghe Lăng Tiêu Quân khí phách nói: “Con đồng ý” ba chữ, Tô Nghiên hơi rung động, dù có thế nào, về sau người đàn ông này là chồng cô.
Không có gì ngoài ý, người nhà họ Lăng sẽ không cho phép bọn họ ly hôn, cô có thời gian cả đời để nghĩ cách.
Dựa theo nghi thức bình thường, mục sư hỏi có người nào phản đối hôn lễ hay không, sau đó chuẩn bị tuyên bố Lăng Tiêu Quân và Tô Nghiên là vợ chồng hợp pháp.
“Tôi phản đối.” Một cái giọng nam mạnh mẽ vang lên, từ xa truyền vào tai mọi người.
Mọi người trong giáo đường bắt ngờ ồ hết cả lên, phản đối, một người đàn ông phản đối, có người đến cướp cô dâu?
“Tôi phản đối.” Một tiếng nói mạnh mẽ vang lên trong thánh đường thần thánh trang nghiêm tràn ngập niềm vui gây ra bất ngờ lớn.
Sau đó, một người đàn ông chạy từ ngoài giáo đường vào, ánh sáng chói chang chiếu lên anh ấy, giống như thiên sứ từ trên trời giáng xuống.
Mọi người bắt đầu nghị luận đều, đặc biệt là phụ nữ, họ nhìn về phía Tô Nghiên đầy nghi ngờ, khinh bỉ.
Thời khắc này có người đến cướp cô dâu, quan hệ nam nữ thật sự hỗn loạn, cắm sừng thủ trưởng đại nhân.
Lăng Tiêu Quân rất bình tĩnh, chỉ hơi nhíu nhíu mày, thị lực của anh rất tốt, đã sớm thấy rõ người đến là ai. Bởi vậy, không nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn ba cô dâu đang đứng bên cạnh một cái.
Ý bảo ông, nhanh giải quyết phiền toái này.
Bởi vì phải bảo trì tư thế hoàn mỹ nhất, Tô Nghiên không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười đứng yên tại chỗ. Bị voan cưới che, cô không thấy rõ người đến.
Mãi đến khi người đàn ông bước lại gần, Tô Nghiên cuối cũng cũng không giữ được sự bình tĩnh của bĩnh, suýt kiềm không được mà xốc voan cưới lên.
May mà, động tác của Tô Tĩnh Ngâm đã ngăn được sự hoảng hốt của cô, Lăng Tiêu Quân dường như có hơi băn khoăn, cách đúng nhất để giải quyết người đàn ông này là giao cho ông bà Tô giải quyết.
Vì, người đàn ông xuất hiện bất ngờ lên tiếng phản đối hôn lễ của họ, tên là, Tô Hiểu Phong.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
- Chương 25: Hôn lễ