- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
- Chương 23: Cô vợ nhỏ
Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
Chương 23: Cô vợ nhỏ
Người đàn ông chết tiệt, rốt cuộc anh có ý gì? Chê tôi bẩn sao?
Mẹ kiếp, vậy anh còn muốn tìm tôi làm gì? Cưới loại phụ nữ như tôi làm gì? Nước từ trên vòi hoa sen phun lên trên đỉnh đầu Tô Nghiên, đã không thể phân biệt rõ là nước hay nước mắt đang chảy trên mặt cô.
Một tiếng sau, Tô Nghiên gần như tắm rửa đến mức gột mất một lớp da, lúc này cô mới mặc quần áo ngủ vào và chậm rãi ra khỏi phòng tắm. Lăng Tiêu Quân đang dựa vào đầu giường, mượn ánh sáng của đèn ngủ để đọc sách.
Trông thấy gương mặt trơn bóng trắng nõn của Tô Nghiên mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu động lòng người, nhưng trên cô lại có vết đỏ không thể che giấu nổi.
Lăng Tiêu Quân tà ác câu môi, trong mắt đều là vẻ châm chọc, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự lạnh lùng mị hoặc: “Hừ, người phụ nữ đê tiện, cô không thể thiếu đàn ông một ngày là sao?”
Không thể hiểu được ý trong lời nói của anh, Tô Nghiên giật mình ngay tại chỗ.
Chuyện xảy ra ngay sau đó, thật sự vượt quá mức dự liệu của Tô Nghiên, khiến cô bị dọa đến mức nghẹn ngào gào lên: “A…”
Tô Nghiên bị dọa đến mức hét ầm lên, soạt một tiếng, người đàn ông nhanh chân từ trên giường lao xuống, lập tức xé rách áo ngủ của cô.
Để lộ ra thân thể lung linh tinh tế, cùng những vết đỏ trên người cô.
“Tôi không cần một người phụ nữ đã bị người khác chạm vào!”
Thuận theo ánh mắt khinh miệt của Lăng Tiêu Quân nhìn qua, Tô Nghiên cúi đầu xuống, cũng nhìn thấy những vết dị dạng trên cơ thể của mình.
Mặc dù vẫn luôn cảm thấy phẫn nộ và khuất nhục, lại không thể chịu đựng nỗi oan ức, cô vội vàng giải thích: “Anh nói tôi tắm rửa sạch sẽ, tôi dùng bàn chải chải qua nên mới có ấn ký!”
Sau đó liên tưởng đến những hành động và ngôn từ trước đó của Lăng Tiêu Quân, giống như đã hiểu ra, trong lòng Tô Nghiên thoáng qua một chút mừng thầm: “Buổi tối tôi và Chử tổng ăn cơm cùng nhau, chỉ là để cám ơn anh ta đã giúp đỡ trong công việc trước đó!”
Dường như không nghe thấy, ánh mắt của Lăng Tiêu Quân đã bị một sự vật khác hấp dẫn lực chú ý.
Bờ môi của cô ướŧ áŧ sung mãn, ở dưới ánh đèn lờ mờ, lộ ra vô cùng mê người.
Kéo Tô Nghiên lại, cúi đầu, nụ hôn thô bạo rơi xuống, đây là chuyện đêm nay anh muốn làm nhất, căn bản không có cách nào để kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế.
Nụ hôn bá đạo vô cùng, khiến toàn thân Tô Nghiên bắt đầu run lên.
Mà người đàn ông phía trên cũng hoàn toàn không cho cô cơ hội phản ứng, trực tiếp xé áo ngủ của Tô Nghiên thành mảnh nhỏ, thân thể cường tráng hung hăng đè lên…
Tô Nghiên giãy dụa trong ngực anh theo bản năng, mặc dù biết người đàn ông này muốn làm gì, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó vẫn còn thiếu sót, chẳng lẽ giữa bọn họ không còn lời nào để nói, chỉ còn lại việc không ngừng làm, làm, làm?
“Đừng sợ, chúng ta cũng đã sắp kết hôn, tất cả những thứ này đều rất bình thường!” Hiếm khi, Lăng Tiêu Quân dịu dàng nói nhỏ bên tai Tô Nghiên.
Thật ra cũng là vì mục đích ích kỷ, anh muốn một trận vui sướиɠ thuần túy.
Anh nhẹ nhàng hôn tóc cô, âm thanh đột nhiên trở nên trong trẻo hơn rất nhiều, đến ngay cả giọng nói cũng đè xuống rất thấp.
Gần như không cho cô thời gian suy nghĩ, một giây sau đã công chiếm đôi môi đỏ của cô, mang theo hơi thở vừa bá đạo lại ôn nhu.
Sự dịu dàng bất ngờ của Lăng Tiêu Quân khiến Tô Nghiên bị dọa đến mức dần mất đi ý thức, say mê, cô thừa nhận, vừa rồi trong giây lát, cô thực sự đã bị nụ hôn say đắm này mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, toàn thân không còn chút sức lực nào.
“Ừm…” Tô Nghiên bắt đầu mất khống chế, yêu kiều lên tiếng, giọng nói tinh tế mềm mềm giống yêu tinh rung động trái tim anh, Lăng Tiêu Quân không nhịn được hung hăng hít một hơi trên bụng cô.
Nụ hôn của anh khiến toàn thân Tô Nghiên hoảng sợ tê dại, kìm lòng không được gọi lên một tiếng: “A… Lăng ca ca!”
Xưng hô thế này khiến toàn thân Lăng Tiêu Quân chấn động, đại não lập tức giống như bị sốc, trái tim kịch liệt co rút đau đớn, thậm chí anh cho rằng tai mình đã nghe nhầm.
Bờ môi lạnh lẽo vẫn tiếp tục tùy ý dạo chơi trên người cô.
Tà ác cười một tiếng, Lăng Tiêu Quân há mồm, lộ ra hàm răng trắng bóng, ở trên người Tô Nghiên hung hăng cắn một cái.
“Đừng, Lăng ca ca… Đau quá!” Tô Nghiên đau đến nhíu mày, lại một lần nữa kìm lòng không được kêu lên thành tiếng.
Sau khi Lăng Tiêu Quân lại một lần nữa nghe được câu này, toàn thân run lên, ánh mắt dịu dàng mê ly của anh đột nhiên phát lạnh, trái tim cấp tốc hạ xuống, tất cả sự dịu dàng thoáng cái đã như đá chìm dưới đáy biển.
“Tô Nghiên!” Lăng Tiêu Quân phẫn nộ quát lên một tiếng, lật người lên, hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt mê ly nằm trên giường.
Mặt không biểu cảm nắm lấy cô tay cô, trong đôi mắt u ám tất cả đều là ngọn lửa tức giận: “Tô Nghiên, người phụ nữ chết tiệt này, ai cho phép cô gọi tôi như vậy?”
Giờ phút này Lăng Tiêu Quân đã mất đi lý trí mà bản thân nên có, đại não đã hoàn toàn bị sự phẫn nộ khống chế, làm sao có thể, sao cô có thể xằng bậy học cách xưng hô của Hiểu Tinh sau khi thay thế vị trí của cô ấy?
Anh Lăng là dành riêng cho Hiểu Tinh, sao người phụ nữ đê tiện này có thể gọi anh như vậy?
Nhớ tới bộ dáng nhu nhược cố nén nước mắt ở trước mặt mình của Tô Hiểu Tinh, sự đau lòng của Lăng Tiêu Quân tăng lên mấy phần, lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm.
Tô Nghiên đang đỏ bừng mặt, sau khi bị tiếng quát giận giữ thô bạo của anh kéo trở về thực tại, cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt đang mang sắc mặt u ám, trong lòng không khỏi lẩm bẩm một câu: Thủ trưởng đại nhân, anh cũng hay quá nhỉ, ngay lúc này, còn có thể nói trở mặt là trở mặt?
Tô Nghiên cũng không phải là người thích nhớ đến chuyện cũ, cô tin rằng, cuộc sống tương lai tốt đẹp cần phải dựa vào sự nỗ lực cố gắng của bản thân.
Vì vậy, cô chưa bao giờ nhắc đến quá khứ trước mặt Lăng Tiêu Quân, đến ngay cả nói chuyện tình cảm cũng sợ anh không tin.
Lần này gọi hai chữ “Anh Lăng” cũng là nhất tời không kìm lòng nổi. Chỉ là không ngờ, thủ trưởng đại nhân lại phản ứng lớn như vậy.
“Lăng ca ca, hừ, sao cô không gọi thân thiết hơn một chút?” Trên mặt Lăng Tiêu Quân tất cả đều là ý cười dữ tợn: “Là Tô Hiểu Tinh nói cho cô sao? Hay là cô nghe lén từ chỗ của cô ấy? Cô ép buộc cô ấy?”
Thô lỗ siết chặt cổ tay Tô Nghiên, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm về phía cô: “Cô nói đi!”
Trong nhận thức của Lăng Tiêu Quân, Tô Hiểu Tinh là một người chị tốt, còn Tô Nghiên chính là nhân vật phản diện bắt nạt chị gái.
“Tôi… Tôi không có, anh mau thả tôi ra!” Vừa vội vừa tức, Tô Nghiên giận dữ phản bác: “Tại sao tôi không thể gọi anh là Lăng ca ca? Ai mới có thể gọi, chị gái sao?”
Nhìn khuôn mặt âm trầm khủng khϊếp của anh càng ngày càng tới gần, trong lòng cô vô cùng khó hiểu, Lăng ca ca chỉ là một cách xưng hô mà thôi, tại sao anh lại tức giận như vậy?
Còn có Tô Hiểu Tinh, chuyện này có liên quan gì đến chị cả?
“Tốt, rất tốt!” Sau khi Lăng Tiêu Quân nghe thấy lời nói của Tô Nghiên, liền tức giận đến mức phổi muốn nổ tung, cho tới bây giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám khıêυ khí©h anh như vậy.
“Cô là cái gì? Một đứa con ngoài giá thú của nhà họ Tô, cô dựa vào cái gì để so sánh với Hiểu Tinh? Tôi để cô toại nguyện gả cho tôi cũng chỉ có tác dụng như kỹ nữ mà thôi!” Lăng Tiêu Quân tà ác nói, trên khuôn mặt dữ tợn viết rõ ràng mấy chứ “Tôi chỉ muốn đùa giỡn với cô!”.
Bỗng dưng trừng lớn hai mắt, nhìn về phía người đàn ông vô cùng xa lạ trước mặt, trái tim Tô Nghiên trở nên lạnh giá.
Thậm chí, đã không còn cảm thấy đau lòng nữa, đã dần dần chết lặng thích ứng với quà trình thế này.
Mơ hồ, cô cảm thấy có sự hiểu lầm ở đây. Nhưng vẫn không thể biết tại sao.
“Tôi cũng muốn nói cho cô biết rõ, vợ đối với tôi có ý nghĩa như thế nào!”
Lăng Tiêu Quân lạnh lùng nói, sau đó đưa thân thể cô nặng nề lật một cái, lập tức, Tô Nghiên đã nằm nhoài trên giường.
Bộp một tiếng, Lăng Tiêu Quân dùng sức vỗ một cái thật mạnh lên bờ mông của Tô Nghiên, trên mông cô lập tức xuất hiện vết sưng đỏ rõ ràng.
Hình ảnh như vậy lại kí©h thí©ɧ thần kinh thị giác của người đàn ông, Tô Nghiên chỉ cảm thấy thân thể của mình đã rơi vào trong vực sâu của sự đau đớn, không chịu được sự đau đớn tê tâm phế liệt ở phần thân dưới, cô hét lên.
“Hừ, cô đã sớm không phải lần đầu tiên, còn kêu cái gì!” Lăng Tiêu Quân không kiên nhẫn leo qua thân thể cô, nở một nụ cười giễu cợt, căm tức nhìn khuôn mặt xinh đẹp dưới thân vì đau đớn mà đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt.
“Ô…” Tô Nghiên lập tức sững sờ, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt.
“Bây giờ còn giả vờ ngây thơ kêu lên, cô biết không, như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn!” Khuôn mặt tuấn mỹ cực phẩm của anh đột nhiên phát lạnh: “Nhưng đồ miễn phí đứa đến cửa, không cần thì phí!”
Tô Nghiên chỉ cảm thấy đôi môi trước mắt đột nhiên nở ra, lúc vẫn chưa kịp phản ứng thì cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình đã bị bắt lại ở bên trong…
Một đầu lưỡi bá đạo gạt mở đôi môi của cô, ngay khi cô thở gấp, bắt đầu xâm lược cái miệng nhỏ của cô, điên cuồng mυ"ŧ lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng.
Lửa giận trong lòng Lăng Tiêu Quân một lần nữa dâng lên: “Người phụ nữ chết tiệt!”
Thế mà lại nhạy cảm như vậy, dễ dàng bị trêu chọc như thế, chẳng trách cô sẽ tùy tiện bò lên giường của những người đàn ông khác, lợi dụng thân thể mình làm vũ khí.
Hừ, nghe nói trong công ty thành tích của cô rất tốt, có thể tưởng tượng được, làm thế nào để có được như vậy.
Lăng Tiêu Quân có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa trong thân thể Tô Nghiên, lý trí của cô đã từ từ biến mất, điều anh muốn làm lúc này chính là triệt để kéo Tô Nghiên xuống vực sâu, mặc cho mình thao túng.
Anh không còn làm loạn như lúc trước nữa, sau khi để Tô Nghiên hoàn toàn đánh mất lý trí, muốn dùng kỹ xảo không cao siêu của mình để trêu đùa người phụ nữ đó.
Hai tay của anh nắm lấy mép mông Tô Nghiên, mở hai bên ra, mười ngón tay chạm vào khe rãnh mê người ở giữa hai mông, lúc trước là chạm vào phần rìa, giờ đã chuyển thành đi sâu vào xâm lực nội bộ.
Tô Nghiên cảm nhận được eo của mình đang bị nhào nặn, xóa bóp đến mức xương cốt đều trở nên xốp giòn.
Một loại kí©h thí©ɧ kỳ dị, khiến các giác quan của cô trở nên mẫn cảm khác thường, cảm giác cũng vô cùng mãnh liệt.
Cô cảm thấy như mình đang ở trên con thuyền nhỏ trong cơn gió to sóng lớn, trôi nổi vô định, cảm nhận được từng đợt xung kích của sóng biển truyền đến.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
- Chương 23: Cô vợ nhỏ