Chương 23: Tần gia cố trạch
“Ngô….” Tần Tố khẽ nói một tiếng, bị ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thức tỉnh.
Chống tay ngồi dậy, ngáp một cái, vẫn có chút mệt mỏi.
“Vào đi.” Tần Tố đối tỳ nữ chờ ngoài cửa nói.
Cửa đẩy ra, không ngờ lại là khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
“Di Nhi?” Tần Tố kinh ngạc nhìn nàng.
“Công tử.” Di Nhi rơi lệ đầy mặt nhìn hắn, vừa mở miệng đã muốn khóc.
“A, Di Nhi, không khóc, không khóc, ngoan.” Tần Tố sợ nhất là nữ hài khóc, vội vàng an ủi.
“Ô ô, công tử, Di Nhi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi.” Di Nhi càng lau nước mắt thì lại rơi lệ càng nhiều.
“…..Di Nhi….Ngươi có oán ta….” Tần Tố nhỏ giọng hỏi.
Là hắn tố cáo Vương Tông Viêm, khiến y hạ ngục, Vương gia bị tru di tam tộc, cũng khiến cho những tỳ nữ hạ nhân đáng thương như nàng bị sung nô tịch, từ quan gia quản lý.
“Di Nhi biết công tử có nỗi khổ tâm, không oán công tử.” Di Nhi lau lau nước mắt nói, “Hoàng thượng còn phái Di Nhi đến tiếp tục hầu hạ ngài, Di Nhi đã thật vui sướиɠ.”
Tần Tố cười cười, vỗ vỗ đầu Di Nhi, nói: “Giúp ta thay y phục a, giờ đã là giờ nào.”
“Giờ Tỵ một khắc.” (9h30) Di Nhi một bên trả lời một bên thuần thục giúp Tần Tố thay y phục.
Trễ thế sao, xem ra hắn đã thành thói quen dậy muộn.
Dùng ít đồ ăn sáng, tại ngoài phòng dạo quanh một vòng, lại quay về phòng, nhìn nhìn sách trên giá, tất cả lại đều là sử thư.
Hắn kỳ thật tuyệt không thích đọc sử, khi còn bé phụ thân luôn bắt hắn xem, kết quả ngược lại khiến hắn đối sử thư chán ghét, tại Vương phủ chỉ là thuận miệng nói nói, không ngờ…Lý Ký thậm chí ngay cả cái này cũng điều tra.
Đáng tiếc….Hắn chán ghét đọc sử.
“Công tử làm sao vậy?” Di Nhi đi theo sau hắn, thấy hắn đối giá sách thở dài, hỏi.
“Tìm không thấy thứ thích xem.” Tần Tố hạ mi, đạm nói.
“Công tử không phải thích đọc sử sao? Di Nhi trước kia thường thấy công tử lấy sử thư ra đọc a.” Di Nhi nghiêng đầu hỏi.
“Không….Kỳ thực ta không thích. Ta thích đọc thơ, cũng thích đọc chút ít truyền kỳ, còn có thần thoại dân gian.” Tần Tố nói. Dù sao, chính là không thích những thứ chính kinh kia.
Di nhân a một tiếng, gật gật đầu.
Liếc qua thư án (=bàn học), Tần Tố đột nhiên nói: “Di Nhi, ta vẽ cho ngươi một bức có được không?”
“A, không cần không cần.” Di Nhi vội vàng khoát khoát tay, “Công tử sao có thể vẽ tranh cho hạ nhân.”
Tần Tố vừa muốn nói cái gì, chỉ nghe thấy thanh âm Lý Ký từ phía cửa truyền vào:
“Đã muốn vẽ tranh, không bằng vẽ cho trẫm một bức?”
Tần Tố cầm bút mỉm cười: “Vậy phải phiền Hoàng thượng ngồi trong này mấy canh giờ.”
“Nào có đáng gì? Bất quá để hôm khác, giờ không còn sớm, nên dùng ngọ thiện rồi xuất cung thôi.” Lý Ký đi nhanh vào phòng, mỉm cười nhìn Tần Tố nói.
Tần Tố chỉ cười không nói.
“Ngươi vẽ tranh cho ta, ta cũng muốn tặng chút gì cho ngươi. Chờ thời tiết ấm hơn, bạch liên hoa ở Thanh Trạch hồ nở rộ, ta dẫn ngươi đi thưởng ngoạn, như thế nào?”
Tần Tố gật gật đầu, đồng ý.
Kết quả, ngọ thiện là Lý Ký ở lại đây cùng Tần Tố dùng bữa.
Món ăn thực rất tinh xảo, có điều trước đó Tần Tố mới dùng điểm tâm, không có khẩu vị, chỉ là nếm chút hương vị.
“Nuôi con mèo đều ăn nhiều hơn ngươi.” Lý Ký nhìn Tần Tố còn thừa hơn phân nửa chén cơm, nói.
Tần Tố cười cười, cũng không nói gì.
“Thôi, lấy dược uống.” Lý Ký sai thị nữ bưng tới một chén dược đen sì, mặt Tần Tố lập tức đen hơn nửa.
Nguyên nhân hắn không muốn gặp đại phu, cũng bởi vì hắn sợ uống thuốc….
“Mỗi ngày hai chén, một giọt cũng không được bỏ sót.” Lý Ký tự tiếu phi tiếu nhìn sắc mặt Tần Tố nói.
Nửa mặt còn lại của Tần Tố cũng đen nốt theo….Hai chén…Không được phép chừa lại….
“Ta có thể không uống không?” Tần Tố nhược nhược cầm chiếc đũa quấy quấy dược nước, ‘điềm đạm đáng yêu’ mở to một đôi mắt hạnh hỏi.
Trung dược tản mát ra hương vị ‘tiêu hồn’, tựa hồ đang cười nhạo người nào đó đáng thương. (trung dược: thuốc bắc.)
“Ngươi cứ nói đi?” Hoàng đế trẻ tuổi cười đến thực thiện lương, hỏi lại.
Tần Tố hết hy vọng, bưng chén lên, vẻ mặt tráng liệt uống một hơi cạn sạch. Dược nước màu nâu chảy dọc theo cằm hắn rơi xuống bạch y.
“Hô….uống xong….” Tần Tố hữu khí vô lực nói.
Cẩm khăn sạch sẽ thấm bên khóe môi hắn, lau sạch dược nước còn sót lại.
“Ách…..Đa tạ.” Tần Tố ngẩn người nói.
Lý Ký thần sắc thản nhiên, tựa như thường xuyên làm như vậy, rất bình tĩnh mà thu tay về, nói: “Chúng ta đây đi thôi.”
Tần Tố cùng Lý Ký sóng vai ngồi trong xe ngựa. Lý Ký cải trang vi hành, vận phục một vẻ phú gia công tử, Tần Tố vụиɠ ŧяộʍ đánh giá, vẫn là huyền sắc hoàng bào hợp với khí chất của hắn hơn nhiều, bất quá…Như vậy cũng không tồi, thêm vài phần bình dị gần gũi.
“Trước đi Tần gia cố trạch đi.” Lý Ký nói.
Tần Tố gật gật đầu, nhìn ngoài cửa xe.
Cố trạch a….Là nhà của hắn a.
Ngày đó quay về đế đô, mưa rơi lác đác. Hắn đứng trước Tần gia, cô đơn đau buồn.
Sau trận hỏa hoạn, Tần gia chỉ còn là một mảnh hoang tàn….
Tần gia, đã mất.
Một gia tộc xuống dốc, vốn cũng không có bao nhiêu người nhớ rõ. Hiện tại càng bị bao phủ hoàn toàn dưới lớp tro bụi.
Xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, Tần Tố trầm mặc, Lý Ký cũng trầm mặc.
“Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Lý Ký đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên.” Tần Tố quay đầu lại, hạ mi nói.
“Hôm ấy vội vã bước đi, còn tưởng rằng không có khả năng gặp lại ngươi.” Lý Ký chậm rãi nói, “Khi đó Vương Tông Viêm đang nơi nơi phái người truy sát ta, nếu rời thuyền muộn một bước chỉ e là thật sự không thể quay trở lại Trường An.”
Tần Tố hơi nâng mắt, vậy hắn lúc ấy còn có tâm tư hỏi tên hắn?
Thị vệ thúc giục hắn, hắn còn khí định thần nhàn nói tạm biệt, sau mới rời đi.
Thật không thể không nói người này….lâm nguy bất loạn.
“Về sau tại Trường An gặp ngươi, nhưng ngươi lại vội bỏ đi, chưa nói vài câu đã đi như vậy, ta còn tưởng rằng là lần trước đắc tội ngươi.” Lý Ký sờ sờ mũi nói.
Tần Tố miễn cưỡng cười cười, khi đó hắn còn đang ở Túy Xuân lâu, chính mình cũng đang mơ mơ hồ hồ, đâu còn tâm tư ứng phó người xa lạ.
“Lại về sau, gặp được ngươi, ngươi hỏi ta muốn hay không cùng đi, ta thật sự vô cùng cao hứng.” Lý Ký nói, rất có vài phần bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
Tần Tố mỉm cười: “Kỳ thật, lúc ấy là bị ngươi chọc cho phì cười.”
“A?”
“Nhìn gương mặt lạnh lùng của ngươi lại nói ‘Đây là duyên phận a’, ta thật sự nhịn không được bật cười.” Tần Tố hồi tưởng lại khi đó, cười đến sáng lạng.
Lý Ký tựa hồ nhìn đến ngây người, ngẩn ra, cũng cười khan hai tiếng.
“Về sau mời ngươi đi ăn chè vừng, ngươi lại như ăn được cái gì sơn trân hải vị, giờ mới hiểu, nguyên lai là chưa từng nếm qua món ăn bình dân.”
Lý Ký cười cười: “Nếu không hôm nay chúng ta một đường đi nếm thứ đi?”
Tần Tố khiêu mi nói: “Hảo.”
Xuống xe, đến Tần gia.
Vừa mới bắt đầu trùng tu, xem ra đến lúc hoàn công còn phải thêm một thời gian nữa.
Kỳ thực, sửa hay không sửa cũng không khác gì….Mọi người đều đã mất, tu sửa tốt đến đâu, cũng chỉ là phòng không nhà trống.
Trong tổ miếu cung phụng, là liệt tổ liệt tông Tần gia, còn có bài vị của phụ mẫu huynh muội.
Tần Tố quỳ gối trước linh vị, cúi đầu.
“Cha nương, ca ca, muội muội, liệt tổ liệt tông Tần gia, Tần gia trầm oan giải tội, đại thù được báo….” Thanh âm Tần Tố dần thấp xuống.
Đợi người kia đi rồi, ta cũng sẽ đến gặp các ngươi.
Ta thực xin lỗi quá nhiều người .
Còn có chính ta, bất luận là lý do gì, con cháu Tần gia dĩ sắc thị nhân, đắm mình, cuối cùng vẫn khiến các ngươi hổ thẹn, phụ cha nương ân cần dạy bảo, phụ kỳ vọng của các ngươi.
Tội nghiệt như vậy, chết, cũng phải xuống địa ngục.
Cung kính dập đầu ba lần, Tần Tố đứng dậy, đối Lý Ký nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nghĩ thông suốt rồi, cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Hiện tại, nên quý trọng hạnh phúc cuối cùng này a.