Chiêu Tuyết

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Những năm đầu Đại Ngiệp vương triều, hiệu An Bình. Thuyền xuôi dọc theo kênh đào về phía Bắc, đã gần tới kinh đô Trường An. Tần Tố đứng bên mạn thuyền, thần tình lạc mịch bi thương. Hắn đang trên đườ …
Xem Thêm

Chương 13: Lộ ra manh mối
Trời đã sáng.

Tần Tố tỉnh lại, không cần quay đầu cũng cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng bên cạnh. Chán ghét co lại thân mình dịch ra xa. Thê thϊếp luyến đồng đầy hậu viện đều để bài trí sao? Làm gì cứ quấn lấy hắn không buông.

“Tỉnh?” Vương Tông Viêm không mở mắt hỏi.

“Ân.” Tần Tố thấp giọng, giống như thẹn thùng đáp.

“Sách, xem ra tối hôm qua còn không chưa có ép khô ngươi, lần sau không cho cầu xin nữa.” Vương Tông Viêm mở mắt ra, trêu chọc nói.

Tần Tố xấu hổ, hơn nửa mặt đều vùi vào trong chăn, chỉ để lại một đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, chỉ nhìn xung quanh mà không dám nhìn Vương Tông Viêm.

“Ta có việc phải vào cung một chuyến, buổi chiều trở về cùng ngươi.” Vương Tông Viêm cúi người hôn nhẹ lên trán hắn, Tần Tố lại nhanh như chớp vùi đầu vào trong chăn.

“Ngoan, ngủ tiếp một giấc, ân.”

Trong chăn truyền ra tiếng đáp buồn buồn.

“Gần nhất nhiều chuyện, qua này một hồi mới hảo hảo cùng ngươi.”

Quên đi, ta ước gì ngươi bận đến mức không đếm xỉa tới ta. Tần Tố oán thầm.

Người nọ đi.

Lúc này Tần Tố mới chui ra khỏi chăn, trên mặt cũng không còn vẻ thẹn thùng vừa nãy, mà là lãnh ý run người.

Bây giờ còn sớm, hay là lại nghỉ ngơi tiếp a, hôm nay chính là có không ít việc phải làm.

Khi tỉnh lại đã gần tới trưa, gần đây thân thể càng ngày càng mệt mỏi, không muốn đứng dậy. Tần Tố cũng biết thân mình chỉ sợ đã có vấn đề gì, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cần có thể chống đỡ đến khi mọi chuyện kết thúc là được rồi.

Huống hồ, chiếu theo hàng đêm đều như thế, nghĩ không có chuyện cũng khó.

Dùng qua cơm trưa, cầm sách lần trước mượn tới thư phòng của Vương Tông Viêm. Thị vệ canh cửa đã được Vương Tông Viêm dặn dò trước, vì vậy dễ dàng cho hắn đi vào.

Đem sách cất về chỗ cũ, tùy ý chọn lấy hai quyển. Sau đó bắt đầu chú ý tra tìm.

Những thứ đó, có lẽ là được giấu trong mật thất a.

Tần Tố cẩn thận đi về hướng cách gian nối liền với thư phòng.

Thư phòng rất yên tĩnh, sau giờ ngọ dương quang xuyên thấu qua ô cửa sổ rọi vào, có cảm giác thanh tịnh đến kỳ lạ, lại càng khiến người ta thêm căng thẳng.

Cách gian chỉ có một chiếc giường lớn sạch sẽ cùng vài ngăn tủ, còn có đôi ba ghế dựa. Kiểm tra gầm giường, cũng không có hốc tối, đến tột cùng là ở nơi nào……..

Lư hương trong phòng huân đến hắn có chút choáng đầu, tựa hồ là Long Tiên Hương. Tần Tố cúi đầu nhìn, là lư hương đặt trên ghế dựa chính giữa điểm Long Tiên Hương, khói trắng lượn lờ bốc lên.

Đi lòng vòng quanh lư hương, không dịch chuyển, xem ra không phải cơ quan.

Thời gian quá dài, Tần Tố đành dằn xuống lo lắng đi ra cách gian, rời khỏi thư phòng.

“Từ công tử mượn những sách gì?” Một thị vệ thấy Tần Tố đi ra, hỏi.

Tần Tố mỉm cười: “Một quyển Chiến quốc thư, một quyển Đông Chu Liệt quốc chí. Hai vị đại ca còn phải gác, vất vả rồi.”

Thị vệ cười cười, gật gật đầu.

Tần Tố ôm sách, ung dung rời đi.

Đi được vài bước, Tần Tố đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng chân một chút, thiếu chút nữa lại quay trở về.

Không thể gấp, lần sau sẽ không như vậy. Tần Tố tự an ủi.

Hắn rốt cục nghĩ ra chỗ không đúng là chỗ nào, là lư hương kia. Bây giờ thư phòng căn bản không có người, cần điểm hương sao? Mấu chốt nhất định là trong lư hương kia.

Nghĩ tới đây, Tần Tố thở dài, thôi, lần sau vậy.

Đang nghĩ ngợi, trước mặt liền thấy Di Nhi vội vàng chạy tới.

“Làm sao vậy, vội vội vàng vàng.” Tần Tố đỡ lấy Di Nhi hỏi.

“Công tử, ngươi mau tìm chỗ nào tránh tránh một chút a, bọn họ……Bọn họ tới tìm ngươi…..Khụ khụ.”

“Ngươi từ từ nói, không nên gấp.” Tần Tố vỗ vỗ lưng giúp nàng thuận khí, ôn nhu nói.

“Là Liễm Diễm công tử bọn họ, là vài cái trước kia chủ nhân rất sủng ái, bọn họ……” Di Nhi nhớ lại hốc mắt đều đỏ.

Tần Tố vừa nghe liền hiểu rõ, nói cho cùng trốn một lần đâu trốn được lần hai, cũng tốt……..

“Di Nhi, ngươi trước tránh đi một chút, cứ để ta ứng phó.” Tần Tố nháy mắt đã có chủ ý, đúng lúc, hắn còn muốn đến thư phòng lần nữa, mượn việc này làm cớ lại đến một chuyến a.

“Ta không đi!”

“Ta là cho ngươi đi tìm tổng quản.” Tần Tố tìm lý do đuổi đi Di Nhi.

Di Nhi do dự, nhưng cũng hiểu tốt nhất là chạy nhanh tìm người, vì vậy gật gật đầu: “Công tử ngươi cũng phải cẩn thận a.”

Tần Tố mỉm cười, gật đầu.

Di Nhi vừa đi, vài vị “Công tử” đã đến rồi.

Gọi là công tử, nhưng mọi người trong lòng biết rõ, chẳng qua chỉ là nam sủng thôi.

“Từ Thanh Thư?” Trong đó có một người thoạt nhìn là dẫn đầu hỏi.

“Đúng là.” Tần Tố liếc mắt đánh giá mấy người. Dung mạo không tồi, người vừa nói – Liễu Như Mi tên cũng như người, thật như một đóa phù dung diễm lệ, tuổi có vẻ cũng không lớn, có khi còn nhỏ hơn Tần Tố.

Vung tay chính là một cái tát.

Tần Tố không tránh, không chịu chút ít, đến lúc đó lấy gì cáo trạng.

Ba một tiếng, trên mặt lại thêm năm dấu tay hồng hồng.

Cùng bọn họ chơi đùa có việc gì, dù sao hiện tại hắn đang được sủng ái. Tần Tố dưới đáy lòng cười lạnh.

Giương mặt, kinh hoảng nhìn bọn họ: “Các ngươi, các ngươi làm gì a?”

“Làm gì, dạy dạy cho ngươi biết quy củ ở đây!”

Tần Tố cắn răng, ứa nước mắt nhìn mấy người.

“Nghe nói gần nhất ngươi rất được sủng ái a, sách sách, cũng không biết còn có thể sủng bao lâu.”

“Ta còn tưởng rằng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, mê đắc chủ nhân vui đến quên cả trời đất, thì ra chẳng qua cũng chỉ như thế.”

“Xem tuổi của hắn, đại khái ngang ngược không được vài năm.”

Tần Tố bưng mặt, lệ rơi như mưa, dùng sức ném sách về phía bọn họ, xoay người bỏ chạy.

Không đến vài bước đã tới thư phòng.

“Các ngươi mở ra!” Tần Tố khóc đẩy cửa ra, rầm một tiếng liền đóng lại, khóa trái.

“Từ công tử, ngài đây là làm sao vậy?” Một thị vệ gõ cửa hỏi.

Cái khác nhỏ giọng nói: “Không thấy dấu tay trên mặt hắn, chắc là bị nam sủng khác trong nội viện khi dễ rồi.”

“Hắn như vậy ở trong thư phòng không có việc gì a.”

“Không có việc gì, chờ chủ nhân đến nói sau.”

Tần Tố phất tay áo, lạnh lùng cười.

“Các ngươi mở cửa, ta thấy hắn tiến vào!”

“Liễm Diễm công tử a, chủ nhân có lệnh người không được cho phép thì không thể vào phòng.”

“Vậy hắn thì sao?!”

“Từ công tử thích đọc sách, chủ nhân cho phép hắn tùy thời vào đây mượn đọc.”

………Bên ngoài còn đang giằng co không rõ, Tần Tố ỷ vào cửa đã khóa trái, thật cũng không sợ.

Bàn tay này xem ra đáng giá, phỏng chừng ở đây đến trưa cũng không có người dám nói gì. Hắn chính là vừa mới bị người ta khi dễ a, đang ở trong này sinh hờn dỗi, ha ha.

Tần Tố lần nữa đi vào cách gian, lư hương còn đốt.

Tần Tố kiểm tra nó thật kỹ, nhìn không ra có chỗ nào khác biệt, dịch chuyển, không có phản ứng, ấn ấn, vẫn không có phản ứng.

Nghĩ nghĩ, Tần Tố cầm nắp lư hương lên, bên trong vòng hương Long Tiên Hương còn đang cháy.

Ấn xuống giá đỡ hương, phía dưới tựa hồ có cơ quan gì đó, chỉ nghe cách gian ‘thử lạp’ một tiếng, một cái tủ di động, lộ ra cánh cửa.

Tần Tố mừng rỡ, đẩy cửa vào.

Thêm Bình Luận