Tiêu Chiêm đột nhiên nói, “Thái tử phái người tới thôn trang ngươi từng sống.”
Ta hít sâu mấy hơi, từ từ lấy lại bình tĩnh, “Có chuyện gì xin Vương gia cứ nói.”
“Ngươi thật thông minh.” Tiêu Chiêm cười nhạt chế giễu.
Ta cúi đầu, hóa ra hôm nay Thái tử tới, thật sự là muốn thử ta.
Nhưng hắn muốn thử điều gì?
“Thái tử đột nhiên hứng thú với ngươi, ngươi đã nghĩ phải ứng phó thế nào chưa?” Tiêu Chiêm nheo mắt nhìn ta.
Giữa những làn gió lạnh lẽo, trái tim ta mỗi lúc một hoảng hốt.
Ánh mắt này của hắn, ở quân doanh ta đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, chính là ánh mắt khi nam nhân nhìn nữ nhân.
Ta lén nhéo lòng bàn tay, tự nhắc nhở bản thân trấn tĩnh lại, “Xin Vương gia ra tay tương trợ, lần này sau khi trở về biên quan, dân nữ sẽ rời khỏi quân doanh, tuyệt không gây thêm bất kỳ phiền toái nào cho Vương gia nữa.”
Tiêu Chiêm vẫn yên lặng, ánh mắt sáng quắc như ưng.
Ta cắn răng, nhắm mắt lại, “Dân nữ nguyện vì Vương gia mà đầu rơi máu chảy.”
Ngay sau đó, trời đất như chao đảo, ta nằm trong vòng tay ấm áp, lớp vải đen che chắn những giá lạnh xung quanh.
Tiêu Chiêm giơ một tay lên chỉnh lại tấm áo choàng phủ trên đầu ta, ta bị giam cầm trong ngực hắn, xung quanh là mùi hương thanh lãnh như hương trúc sau mưa.
“Bổn vương vừa lúc thiếu một Vương phi, thấy ngươi cũng không tệ.” Hắn chăm chú nhìn ta mà không chớp mắt lấy một cái.
Ta kinh hãi định giãy dụa, hắn lại đột nhiên vươn tay che khuất tầm mắt của ta, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, “Bổn vương đã chờ ngươi rất nhiều năm, chưa từng nghĩ tới sẽ hai tay dâng ngươi cho người khác.”
“Vương gia!” Ta kinh hoảng hô, hai chân mềm nhũn không đứng thẳng được.
Hắn nhẹ nhàng lật tay một cái ôm lấy eo ta, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn.
Hôm sau, ta vừa mới rửa mặt sửa soạn đội mịch ly xong, cửa phòng bị người ta đạp mở.
Hứa Tư Yên nổi giận xông vào, vừa đi vừa mắng, “Mạnh Tri Tuế, có phải chính ngươi tung tin đồn đúng không?”
Ta ngáp một cái, “Đúng.”
Có lẽ không ngờ ta sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, Hứa Tư Yên ngây ra một chút.
Điều kiện mà Tiêu Chiêm đưa ra chính là, ta gả cho hắn, hắn báo thù giúp ta.
Nhưng ta từ chối.
Thù của cha nương, ta muốn đích thân báo.
Người của Thái tử sau khi hỏi thăm được thôn trang cũ ta từng sống, nhất định sẽ truy vấn xem ta đã đi những nơi nào.
Vì vậy, nếu ta đã không ra tay thì không nói, nhưng đã làm thì sẽ phải làm tới cùng.