Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 11: Phần kết - Lạc Phàm

« Chương Trước
“Hì hì, tôi đến rồi.” Cửa mở ra, bên ngoài là khuôn mặt tươi cười của Lộ Hiểu Nguyệt.

Tôi vội mời cô ấy vào, thấy cô ấy tôi rất vui, dù những chuyện xảy ra trên đảo thật sự cũng chẳng phải chuyện gì vui với một nữ sinh cả. Tôi cứ nghĩ sau khi rời đảo cô ấy sẽ sống trong thế giới riêng của mình, sau đó quên hết tất cả những chuyện đó. Trí nhớ của con người vốn thế mà.Tôi cười, để mặc cho nước mắt chảy dài: “Hiểu Nguyệt, cô là một thám tử rất giỏi.”“Cô ta thiêu huỷ hết thi thể và biệt thự, đúng là giấu đầu lòi đuôi.” Tôi khẽ cười.“Nhớ tiêu huỷ đấy, ha ha, kết hôn tôi không đi tiền đâu nhé.” Lộ Hiểu Nguyệt cười rất vui vẻ.

“U Đàm đâu rồi?” Cô ấy nhìn xung quanh rồi cười hỏi tôi.Lộ Hiểu Nguyệt quay đầu lại, ranh mãnh vẫy tay: “Tạm biệt nhé, Phàm.”“Hiểu Nguyệt, thực ra cô cũng không hoàn toàn giống Nhật Tịch, nhưng có đôi lúc cô lại giống y đúc cô ấy.” Tôi nói.“Còn nữa, tôi nghĩ U Đàm là kiểu “Vợ chồng sống chết có nhau” đấy, vì thế… Xin anh đừng dùng lý do “Vì tốt cho cô ấy” mà làm tổn thương cô ấy nữa.” Lộ Hiểu Nguyệt nói.

“Cô ấy tới công ty rồi, giờ cô ấy là người quản lý Cảnh Nặc mà.” Tôi bỗng thấy có gì đó không đúng, “Hơn nữa đây là nhà tôi, sao cô ấy lại ở đây chứ?”“U Đàm đâu rồi?” Cô ấy nhìn xung quanh rồi cười hỏi tôi.

“Hi hi, đừng giấu tôi, tôi cũng biết chuyện hai người sống chung mà~” Lộ Hiểu Nguyệt cười ranh mãnh nói.Tôi cười bất lực, nếu lúc đầu tôi biết bản thân sẽ yêu U Đàm, hoặc ngay từ đầu tôi biết cô ấy là em gái của Nhật Tịch, chắc chắn tôi sẽ tránh xa cô ấy. Nhật Tịch giữ bí mật rất kín, không nói với ai, kể cả tôi.

Tôi bất lực cười, sống chung không phải ý định của tôi, nhưng giờ thật sự không đủ thời gian và sức lực mà đi làm thủ tục kết hôn nữa… Hơn nữa, tôi thấy mình vẫn còn hơi lo lắng…

“Nhưng tôi cũng hơi ngạc nhiên, U Đàm lại chọn trở thành nữ cường nhân để quản lý Cảnh Nặc đấy.”“Nhưng tôi cũng hơi ngạc nhiên, U Đàm lại chọn trở thành nữ cường nhân để quản lý Cảnh Nặc đấy.”

“Thực ra lúc đầu cô ấy muốn giải tán Cảnh Nặc rồi quyên góp tài sản.” Tôi nói, “Nhưng Cảnh Nặc là một công ty lớn, nhân viên sống nhờ Cảnh Nặc quá nhiều, cô ấy làm thế sẽ gây ra rất nhiều hậu quả.”“Đừng căng thẳng như thế chứ! Chẳng qua tôi chỉ đoán, suy đoán mà thôi!” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Đúng hay sai đều không có thưởng, vì suy đoán của tôi đâu có bằng chứng!”Máy nghe trộm. Tôi nhận lấy.“Đúng thế.” Tôi gật đầu.

Giọng điệu của tôi hơi tự hào, U Đàm là niềm tự hào của tôi, chẳng phải vậy sao?Tôi ngồi xuống, cảm thấy cảm xúc của mình bình tĩnh đến lạ: “Rốt cuộc là cô muốn nói gì?”

“Tính ra anh cũng là tinh anh xã hội nhỉ? Sao không đến giúp cô ấy đi?” Cô ấy hỏi tôi.“Vậy thì, tạm biệt, Nhật Tịch.”

Tôi cười: “Tôi cũng có sự nghiệp của mình mà, dù kém rất xa so với Cảnh Nặc nhưng tôi lại rất tự do, cảm thấy rất vui vẻ. Công ty lớn kiểu tập đoàn như Cảnh Nặc không hợp với tôi cho lắm.”Cô ấy lấy thứ gì đó ra từ trong túi rồi đưa tới trước mặt tôi. Tôi nhìn tới, là một tấm ảnh, tôi và Nhật Tịch ôm nhau, Nhật Tịch cười rất hạnh phúc. Bối cảnh là Đại học Hoa Hối, lúc hoàng hôn, mặt trời đang lặn dần, chân trời chỉ còn lại một mảng chiều tà.“Dù sao người còn sót lại trên đảo cũng có bao nhiêu đâu, mặc kệ tên Phương Toàn chết tiệt kia biết gì, anh ấy sẽ không nói ra đâu, U Đàm cũng sẽ không, bác Hà cũng không. Vụ án này đã kết thúc rồi, còn lo gì nữa.” Cô ấy lại lấy từ túi ra thứ gì đó rồi đưa cho tôi, “Quà cưới nhé~”

“Đây là lý do mà 2 năm trước anh mới tới Cảnh Nặc vài ngày đã mất dạng à?” Lộ Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi tôi.Hơn nữa chỉ cần có người hỏi thì tôi sẽ không bao giờ phủ nhận hai chúng tôi từng là người yêu. Nếu đến cả chuyện này tôi còn chối bỏ thì tôi có tư cách gì để yêu cô ấy cơ chứ?

Tôi thầm giật mình: Sao cô ấy lại biết tôi từng làm việc ở Cảnh Nặc chứ? U Đàm còn không biết cơ mà!Tôi gật đầu.

Không thể nói dối được, vì một khi nói ra sẽ có lúc bị vạch trần. Tôi cười: “Đúng thế, chạy trối chết đấy, mất mặt chết đi được.”“Cô ấy tới công ty rồi, giờ cô ấy là người quản lý Cảnh Nặc mà.” Tôi bỗng thấy có gì đó không đúng, “Hơn nữa đây là nhà tôi, sao cô ấy lại ở đây chứ?”

“Chà, tôi cứ tưởng là anh phát hiện ra thứ gì ở đó nên mới từ chức chứ.” Cô ấy nói.Tôi nhìn cô ấy: “Cô đang nói…”“Hi hi, đừng giấu tôi, tôi cũng biết chuyện hai người sống chung mà~” Lộ Hiểu Nguyệt cười ranh mãnh nói.

Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt thâm thuý, không thể nhìn ra được rốt cuộc cô ấy muốn nói gì.Tôi cười: “Tôi cũng có sự nghiệp của mình mà, dù kém rất xa so với Cảnh Nặc nhưng tôi lại rất tự do, cảm thấy rất vui vẻ. Công ty lớn kiểu tập đoàn như Cảnh Nặc không hợp với tôi cho lắm.”Bên ngoài cửa sổ có một mảnh ráng chiều, đỏ đến chói lọi.

Xem ra tôi không kết hôn với U Đàm là đúng đắn, có lẽ… Tôi thực sự không nên dây vào cô ấy… Đàn ông trên đời này chẳng mấy ai còn trinh trắng, quả không sai.“Những lời cuối cùng của Lê Nhật Huân không phải nói dối, ý tôi là… Những chuyện mà cô ta đã làm trên tàu khi ấy. Hẳn là lúc đó cô ta cũng không ngờ sẽ gây ra vụ đắm tàu lớn thế nhỉ? Bởi vậy cô ta luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, cuối cùng thì… Tự sát.” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Đồng thời gánh hết mọi trách nhiệm lên người mình. Tôi nghĩ cô ta cũng yêu Cảnh Nhật Tịch, vì thế cô ta tình nguyện giúp bạn trai Cảnh Nhật Tịch thoát tội.”

Tôi ngồi xuống, cảm thấy cảm xúc của mình bình tĩnh đến lạ: “Rốt cuộc là cô muốn nói gì?”“Hì hì, tôi đến rồi.” Cửa mở ra, bên ngoài là khuôn mặt tươi cười của Lộ Hiểu Nguyệt.

“Tôi á?” Cô ấy cười rồi tự chỉ bản thân, lúc cô ấy cười lên thật sự rất giống Nhật Tịch, “Tôi chẳng muốn nói gì cả, nhưng anh cũng biết tôi là người mê trinh thám, dù hơi ngớ ngẩn nhưng ít nhiều gì cũng có mong muốn phá án và suy luận. Vì thế, hôm nay tôi định nói cho anh nghe vài ba suy luận ngớ ngẩn ấy mà.”“… Câu chuyện của tôi bắt đầu thế này, có một người đàn ông bị mất bạn gái, thấy cái chết của bạn gái mình hơi kỳ lạ nên đã tìm cách tiếp cận với những người liên quan tới người bạn gái đó. Có lẽ vì đối phương quá ngu nên đã giúp anh ta lấy được thông tin “Bạn gái anh ta bị một đám người của hắn hại chết”.” Lộ Hiểu Nguyệt bắt đầu kể chuyện.

Tôi khẽ cười: “Cô cứ nói đi. Nhưng tôi vẫn còn một plan nữa phải làm…”

Tôi nghĩ mình phải đi sắp xếp vài chuyện, nếu được Lộ Hiểu Nguyệt đồng ý thì trước khi đầu thú cũng phải thiết kế ra một màn phản bội để U Đàm hoàn toàn từ bỏ tôi. Chuyện này không khó, về mặt tình cảm U Đàm rất ngây thơ, dù cô ấy rất có thiên phú trong kinh doanh.“Đây là lý do mà 2 năm trước anh mới tới Cảnh Nặc vài ngày đã mất dạng à?” Lộ Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi tôi.

“Đừng căng thẳng như thế chứ! Chẳng qua tôi chỉ đoán, suy đoán mà thôi!” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Đúng hay sai đều không có thưởng, vì suy đoán của tôi đâu có bằng chứng!”

Bằng chứng? Chắc chắn là có bằng chứng cho thấy tôi đã từng quen biết Nhật Tịch, dù cuộc sống riêng của chúng tôi rất bận rộn, dù tôi và cô ấy chưa từng công khai trước mặt người quen, nhưng những người ở nơi chúng tôi hẹn hò, chúng tôi thường tới thì…“Tôi nghĩ quét dọn phòng ốc là một chuyện rất thú vị, vì đều là phòng trống không ai ở, chẳng ai để ý trong lúc quét dọn người ta đã làm gì, dù là lắp máy nghe trộm hay máy quay lén đi nữa. Dù sao gần đây những đồ vật gián điệp như thế cũng đã được bình dân hoá, giá rất rẻ mà.”

Hơn nữa chỉ cần có người hỏi thì tôi sẽ không bao giờ phủ nhận hai chúng tôi từng là người yêu. Nếu đến cả chuyện này tôi còn chối bỏ thì tôi có tư cách gì để yêu cô ấy cơ chứ?Cô ấy quay đầu lại: “Thế cũng tốt mà, nghe nói đàn chị Cảnh là người vừa đẹp vừa giỏi mà~ Ha ha~”

“Nếu anh cứ cuống cuồng như thế thì tôi không chơi nữa.” Lộ Hiểu Nguyệt bĩu môi, “Chẳng qua tôi chỉ muốn kể chuyện thôi, anh đâu cần phải tỏ ra như thế chứ!”

“Tôi không có cuống cuồng.” Tôi nói. Có gì mà lo, dù sao tôi đã biết được kết cục xấu nhất từ khi tôi bắt đầu dựng lên mọi chuyện rồi.Tôi khẽ cười: “Cô cứ nói đi. Nhưng tôi vẫn còn một plan nữa phải làm…”

“… Câu chuyện của tôi bắt đầu thế này, có một người đàn ông bị mất bạn gái, thấy cái chết của bạn gái mình hơi kỳ lạ nên đã tìm cách tiếp cận với những người liên quan tới người bạn gái đó. Có lẽ vì đối phương quá ngu nên đã giúp anh ta lấy được thông tin “Bạn gái anh ta bị một đám người của hắn hại chết”.” Lộ Hiểu Nguyệt bắt đầu kể chuyện.

Tôi cười: “Trên đời này làm gì có bí mật, người thông minh đến đâu cũng không thể giữ bí mật mãi được.”

“Người đàn ông kia cực kỳ yêu bạn gái mình, sau khi biết chuyện bèn quyết định sẽ báo thù. Nhưng làm sao để báo thù đây? Sao có thể chắc chắn không kẻ nào thoát được? Đây là một bài toán khó, thế là người đàn ông nghĩ ra một cách. Bạn gái anh ta có một hòn hoang đảo, anh ta biết người gϊếŧ cô ấy hàng năm đều đến đó để tìm đồ, thế là nghĩ cách tiếp cận người hầu gái trên đảo đó — Ngày thường cô ấy đi học ngoài đảo, chỉ có ngày nghỉ mới về.”“Không hẳn, trước khi cô ta phóng hoả thì tôi đã hiểu rồi. Hơn nữa trên đảo chỉ có bấy nhiêu người, kẻ tình nghi đâu có nhiều.” Lộ Hiểu Nguyệt nhìn tôi, “Về bạn trai, cuối cùng tôi lại còn đi nghi ngờ Phương Toàn nữa đấy? Tên đó cũng là đàn anh của tôi!”

Tôi cười bất lực, nếu lúc đầu tôi biết bản thân sẽ yêu U Đàm, hoặc ngay từ đầu tôi biết cô ấy là em gái của Nhật Tịch, chắc chắn tôi sẽ tránh xa cô ấy. Nhật Tịch giữ bí mật rất kín, không nói với ai, kể cả tôi.Tôi khẽ nhướng mày lên, cô gái này thật sự rất thông minh.

“Tôi nghĩ quét dọn phòng ốc là một chuyện rất thú vị, vì đều là phòng trống không ai ở, chẳng ai để ý trong lúc quét dọn người ta đã làm gì, dù là lắp máy nghe trộm hay máy quay lén đi nữa. Dù sao gần đây những đồ vật gián điệp như thế cũng đã được bình dân hoá, giá rất rẻ mà.”“Thực ra lúc đầu cô ấy muốn giải tán Cảnh Nặc rồi quyên góp tài sản.” Tôi nói, “Nhưng Cảnh Nặc là một công ty lớn, nhân viên sống nhờ Cảnh Nặc quá nhiều, cô ấy làm thế sẽ gây ra rất nhiều hậu quả.”

“Đúng thế.” Tôi gật đầu.“Thám tử chỉ làm việc với bằng chứng và tòa án, tôi lại thích thiên vị những người mình muốn giúp thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Dù sao người cũng đã chết rồi, người còn sống vẫn phải sống tốt chứ!”

Lộ Hiểu Nguyệt nói tiếp: “Nếu người ở đó có sở thích nhìn trộm qua gương thì lại càng thú vị hơn. Cùng là nguyên lý quang học, không thể chỉ sử dụng 1 chiều được, đúng không? Haizz, mấu chốt của cơ quan là thời gian phải chính xác, nếu là một cái bẫy đơn giản như thòng lọng thì chủ yếu sẽ dựa vào thời gian thu dây lại.”Bằng chứng? Chắc chắn là có bằng chứng cho thấy tôi đã từng quen biết Nhật Tịch, dù cuộc sống riêng của chúng tôi rất bận rộn, dù tôi và cô ấy chưa từng công khai trước mặt người quen, nhưng những người ở nơi chúng tôi hẹn hò, chúng tôi thường tới thì…Tôi thầm giật mình: Sao cô ấy lại biết tôi từng làm việc ở Cảnh Nặc chứ? U Đàm còn không biết cơ mà!

Tôi khẽ nhướng mày lên, cô gái này thật sự rất thông minh.Lộ Hiểu Nguyệt đưa bức ảnh cho tôi: “Tôi giữ thứ này cũng chẳng làm gì, anh lấy đi. Nhưng nhớ chú ý một chút, đừng để U Đàm nhìn thấy — Dù thực ra tôi vẫn luôn nghi ngờ U Đàm có khi đã biết rồi.”

“Thứ gọi là phòng kín thực chất chỉ là lừa người, mấu chốt là phải khiến người trong phòng tự mở cửa. Dù ai cũng có thể đi vào phòng được, sau đó rời khỏi rồi khoá cửa sổ lại, để chìa khoá lại trong phòng. Kỳ thật tôi đã đọc nhiều vụ án gϊếŧ người trong phòng kín rồi, ai ngờ đây còn chẳng phải là phòng kín nữa…”“Tôi không có cuống cuồng.” Tôi nói. Có gì mà lo, dù sao tôi đã biết được kết cục xấu nhất từ khi tôi bắt đầu dựng lên mọi chuyện rồi.Tôi vội mời cô ấy vào, thấy cô ấy tôi rất vui, dù những chuyện xảy ra trên đảo thật sự cũng chẳng phải chuyện gì vui với một nữ sinh cả. Tôi cứ nghĩ sau khi rời đảo cô ấy sẽ sống trong thế giới riêng của mình, sau đó quên hết tất cả những chuyện đó. Trí nhớ của con người vốn thế mà.

Đây là một nguyên lý rất đơn giản, ở bên ngoài không mở được không có nghĩa là từ bên trong cũng không mở được, càng không có nghĩa là người trong phòng đã khóa nó lại. Dù là ai cũng có thể khoá trái cửa sổ lại sau khi ra khỏi, đây là chuyện hiển nhiên. Thực ra ban đầu tôi không hề có ý định biến nó thành gϊếŧ người trong phòng kín gì cả, người cả nghĩ là Lộ Hiểu Nguyệt thì có.Lộ Hiểu Nguyệt nói tiếp: “Nếu người ở đó có sở thích nhìn trộm qua gương thì lại càng thú vị hơn. Cùng là nguyên lý quang học, không thể chỉ sử dụng 1 chiều được, đúng không? Haizz, mấu chốt của cơ quan là thời gian phải chính xác, nếu là một cái bẫy đơn giản như thòng lọng thì chủ yếu sẽ dựa vào thời gian thu dây lại.”

Mục đích duy nhất của tôi chỉ là khiến tất cả bọn chúng chết hết mà thôi. Còn chuyện tôi có bị bắt hay không, lúc đầu tôi căn bản không thèm để ý.“Tôi đâu phải thám tử giỏi, thám tử giỏi sẽ không giúp người khác phá huỷ bằng chứng trong lúc hỏa hoạn đâu.” Lộ Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nói, “Chất lượng xăng dầu mấy năm nay kém thật, tôi phải đá vài cái vào chỗ không bị cháy đấy.”

“Tôi biết tôi rất ngốc, nhưng anh cũng đâu cần dùng vẻ mặt chế giễu như thế chứ!” Lộ Hiểu Nguyệt phàn nàn, “Tôi không biết cả câu chuyện, cũng chẳng biết gút mắc ân oán gì, tôi hoàn toàn là người ngoài cuộc, tất nhiên là không hiểu rõ rồi.”

“Chuyện này không quan trọng, trừ cô ra hình như cũng chỉ có Lê Nhật Huân đoán được mà thôi. Mà hình như cô ta chỉ dựa vào trực giác.” Tôi nói.“Tính ra anh cũng là tinh anh xã hội nhỉ? Sao không đến giúp cô ấy đi?” Cô ấy hỏi tôi.

“Những lời cuối cùng của Lê Nhật Huân không phải nói dối, ý tôi là… Những chuyện mà cô ta đã làm trên tàu khi ấy. Hẳn là lúc đó cô ta cũng không ngờ sẽ gây ra vụ đắm tàu lớn thế nhỉ? Bởi vậy cô ta luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, cuối cùng thì… Tự sát.” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Đồng thời gánh hết mọi trách nhiệm lên người mình. Tôi nghĩ cô ta cũng yêu Cảnh Nhật Tịch, vì thế cô ta tình nguyện giúp bạn trai Cảnh Nhật Tịch thoát tội.”

“Cô ta thiêu huỷ hết thi thể và biệt thự, đúng là giấu đầu lòi đuôi.” Tôi khẽ cười.“Thực ra tôi cũng là đàn anh của cô.” Tôi nói, “Nhưng các người không biết mà thôi.”

“Không hẳn, trước khi cô ta phóng hoả thì tôi đã hiểu rồi. Hơn nữa trên đảo chỉ có bấy nhiêu người, kẻ tình nghi đâu có nhiều.” Lộ Hiểu Nguyệt nhìn tôi, “Về bạn trai, cuối cùng tôi lại còn đi nghi ngờ Phương Toàn nữa đấy? Tên đó cũng là đàn anh của tôi!”“Chuyện này không quan trọng, trừ cô ra hình như cũng chỉ có Lê Nhật Huân đoán được mà thôi. Mà hình như cô ta chỉ dựa vào trực giác.” Tôi nói.

“Thực ra tôi cũng là đàn anh của cô.” Tôi nói, “Nhưng các người không biết mà thôi.”“Tôi nói là tôi chẳng biết gì cả, chỉ nghe Lê Nhật Huân thú nhận ở vụ cháy rằng cô ta là hung thủ gϊếŧ người, chỉ có thế thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt nhún vai, “Con nữa, tôi mong anh nhanh nhanh kết hôn đi, nếu sinh con ra thì nhớ cho tôi làm mẹ nuôi nhé.”

“Tôi có hỏi thăm rồi.” Lộ Hiểu Nguyệt cười rất đắc ý, “Tôi nghĩ mình rất giỏi thu thập thông tin đấy~”“Tôi biết rồi.” Tôi khẽ mỉm cười.

Cô ấy lấy thứ gì đó ra từ trong túi rồi đưa tới trước mặt tôi. Tôi nhìn tới, là một tấm ảnh, tôi và Nhật Tịch ôm nhau, Nhật Tịch cười rất hạnh phúc. Bối cảnh là Đại học Hoa Hối, lúc hoàng hôn, mặt trời đang lặn dần, chân trời chỉ còn lại một mảng chiều tà.Những giọt nước mắt trong 2 năm qua bỗng trào lên, ánh mắt tôi cũng nhoè đi.

Những giọt nước mắt trong 2 năm qua bỗng trào lên, ánh mắt tôi cũng nhoè đi.

Lộ Hiểu Nguyệt đưa bức ảnh cho tôi: “Tôi giữ thứ này cũng chẳng làm gì, anh lấy đi. Nhưng nhớ chú ý một chút, đừng để U Đàm nhìn thấy — Dù thực ra tôi vẫn luôn nghi ngờ U Đàm có khi đã biết rồi.”“Người đàn ông kia cực kỳ yêu bạn gái mình, sau khi biết chuyện bèn quyết định sẽ báo thù. Nhưng làm sao để báo thù đây? Sao có thể chắc chắn không kẻ nào thoát được? Đây là một bài toán khó, thế là người đàn ông nghĩ ra một cách. Bạn gái anh ta có một hòn hoang đảo, anh ta biết người gϊếŧ cô ấy hàng năm đều đến đó để tìm đồ, thế là nghĩ cách tiếp cận người hầu gái trên đảo đó — Ngày thường cô ấy đi học ngoài đảo, chỉ có ngày nghỉ mới về.”

Tôi cười, để mặc cho nước mắt chảy dài: “Hiểu Nguyệt, cô là một thám tử rất giỏi.”

“Tôi đâu phải thám tử giỏi, thám tử giỏi sẽ không giúp người khác phá huỷ bằng chứng trong lúc hỏa hoạn đâu.” Lộ Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nói, “Chất lượng xăng dầu mấy năm nay kém thật, tôi phải đá vài cái vào chỗ không bị cháy đấy.”

Hả?Hả?Mục đích duy nhất của tôi chỉ là khiến tất cả bọn chúng chết hết mà thôi. Còn chuyện tôi có bị bắt hay không, lúc đầu tôi căn bản không thèm để ý.

“Thám tử chỉ làm việc với bằng chứng và tòa án, tôi lại thích thiên vị những người mình muốn giúp thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Dù sao người cũng đã chết rồi, người còn sống vẫn phải sống tốt chứ!”“Chà, tôi cứ tưởng là anh phát hiện ra thứ gì ở đó nên mới từ chức chứ.” Cô ấy nói.

Tôi nhìn cô ấy: “Cô đang nói…”

“Tôi nói là tôi chẳng biết gì cả, chỉ nghe Lê Nhật Huân thú nhận ở vụ cháy rằng cô ta là hung thủ gϊếŧ người, chỉ có thế thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt nhún vai, “Con nữa, tôi mong anh nhanh nhanh kết hôn đi, nếu sinh con ra thì nhớ cho tôi làm mẹ nuôi nhé.”

“Tôi…”

“Dù sao người còn sót lại trên đảo cũng có bao nhiêu đâu, mặc kệ tên Phương Toàn chết tiệt kia biết gì, anh ấy sẽ không nói ra đâu, U Đàm cũng sẽ không, bác Hà cũng không. Vụ án này đã kết thúc rồi, còn lo gì nữa.” Cô ấy lại lấy từ túi ra thứ gì đó rồi đưa cho tôi, “Quà cưới nhé~”Tôi bất lực cười, sống chung không phải ý định của tôi, nhưng giờ thật sự không đủ thời gian và sức lực mà đi làm thủ tục kết hôn nữa… Hơn nữa, tôi thấy mình vẫn còn hơi lo lắng…

Máy nghe trộm. Tôi nhận lấy.“Nếu anh cứ cuống cuồng như thế thì tôi không chơi nữa.” Lộ Hiểu Nguyệt bĩu môi, “Chẳng qua tôi chỉ muốn kể chuyện thôi, anh đâu cần phải tỏ ra như thế chứ!”“Tôi á?” Cô ấy cười rồi tự chỉ bản thân, lúc cô ấy cười lên thật sự rất giống Nhật Tịch, “Tôi chẳng muốn nói gì cả, nhưng anh cũng biết tôi là người mê trinh thám, dù hơi ngớ ngẩn nhưng ít nhiều gì cũng có mong muốn phá án và suy luận. Vì thế, hôm nay tôi định nói cho anh nghe vài ba suy luận ngớ ngẩn ấy mà.”

“Nhớ tiêu huỷ đấy, ha ha, kết hôn tôi không đi tiền đâu nhé.” Lộ Hiểu Nguyệt cười rất vui vẻ.

“Tôi biết rồi.” Tôi khẽ mỉm cười.“Tôi…”

“Còn nữa, tôi nghĩ U Đàm là kiểu “Vợ chồng sống chết có nhau” đấy, vì thế… Xin anh đừng dùng lý do “Vì tốt cho cô ấy” mà làm tổn thương cô ấy nữa.” Lộ Hiểu Nguyệt nói.

Tôi gật đầu.“Tôi biết tôi rất ngốc, nhưng anh cũng đâu cần dùng vẻ mặt chế giễu như thế chứ!” Lộ Hiểu Nguyệt phàn nàn, “Tôi không biết cả câu chuyện, cũng chẳng biết gút mắc ân oán gì, tôi hoàn toàn là người ngoài cuộc, tất nhiên là không hiểu rõ rồi.”

Lộ Hiểu Nguyệt thoả mãn cười một tiếng sau đó xoay người đi: “Vậy tôi đi trước nhé.”Đây là một nguyên lý rất đơn giản, ở bên ngoài không mở được không có nghĩa là từ bên trong cũng không mở được, càng không có nghĩa là người trong phòng đã khóa nó lại. Dù là ai cũng có thể khoá trái cửa sổ lại sau khi ra khỏi, đây là chuyện hiển nhiên. Thực ra ban đầu tôi không hề có ý định biến nó thành gϊếŧ người trong phòng kín gì cả, người cả nghĩ là Lộ Hiểu Nguyệt thì có.

“Hiểu Nguyệt, thực ra cô cũng không hoàn toàn giống Nhật Tịch, nhưng có đôi lúc cô lại giống y đúc cô ấy.” Tôi nói.Tôi cười: “Trên đời này làm gì có bí mật, người thông minh đến đâu cũng không thể giữ bí mật mãi được.”

Cô ấy quay đầu lại: “Thế cũng tốt mà, nghe nói đàn chị Cảnh là người vừa đẹp vừa giỏi mà~ Ha ha~”“Tôi có hỏi thăm rồi.” Lộ Hiểu Nguyệt cười rất đắc ý, “Tôi nghĩ mình rất giỏi thu thập thông tin đấy~”

“Vậy thì, tạm biệt, Nhật Tịch.”

Lộ Hiểu Nguyệt quay đầu lại, ranh mãnh vẫy tay: “Tạm biệt nhé, Phàm.”

Bên ngoài cửa sổ có một mảnh ráng chiều, đỏ đến chói lọi.
« Chương Trước