Chương 8-2
Hắn lập tức lại xông tới Hà viện bên cạnh, cũng không thấy Đàm Chiêu Quân cùng tỳ nữ của nàng.
Hắn nổi giận thuận tay chộp một người hầu ở Hà viện. "Người đâu?!"
"Tam thiếu gia là chỉ... Đàm cô nương sao?" Tỳ nữ xác nhận.
"Vô nghĩa! Nàng đâu? Có phải Trang chủ cùng nàng ở một chỗ hay không?"
"Đúng vậy, mới vừa rồi Giang Dung phụ đẩy ghế có bánh xe cho trang chủ, Thu Phong cũng đi theo, Đàm cô nương thì ở bên cạnh trang chủ, hai người nắm tay nhau thật chặt!" Tỳ nữ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nhịn không được che miệng cười, đã quên tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm."Đàm cô nương nói Hoa vương Mẫu đơn ở Mai trang rốt cục nở hoa rồi, cho nên vừa rồi bốn người bọn họ từ cửa sau ra ngoài, muốn tới Mai trang ngắm mẫu đơn."
Doãn Thức Kiêu nhất thời ngẩn ra. Đến Mai trang ngắm hoa?
Cho nên, đại ca ngồi trên ghế có bánh xe kia... ra cửa?!
Đàm Chiêu Quân à Đàm Chiêu Quân! Coi như ngươi giỏi!
"Tốt! Doãn Thức Kiêu ta thật sự phục ngươi rồi!"
Cho dù mùa mẫu đơn sắp kết thúc, nhưng khắp nơi hoa mẫu đơn vẫn còn nở rộ như cũ, trên đường các mỹ nhân người người đều cài hoa, ganh đua sắc đẹp, cử chỉ đấu hoa này thật là thú vị.
Kết quả, bọn họ không đến Mai trang ngắm mẫu đơn mà lại đi dạo trên đường.
Trong dự đoán, vô số ánh mắt có tò mò có kinh ngạc phóng lại hướng bọn họ, tất cả đều hướng về phía Doãn Thức Câu đi lại mà xem, đây là là lần đầu tiên bọn họ thấy thứ này, hơn nữa có người nhận ra Doãn Thức Câu, vì thế bắt đầu có người xì xào bàn tán, chỉ trỏ.
Doãn Thức Câu vẻ mặt kiên cường không chút thay đổi, Đàm Chiêu Quân cố tình như là không thấy gì hết, một tay lôi kéo tay hắn, thật vui vẻ thăm từng quầy hàng, thỉnh thoảng hơi gập người hỏi ý kiến của hắn, nàng cười tươi xinh đẹp, bộ dáng cùng đôi mắt đẹp đầy trông đợi dần dần hấp dẫn những ánh mắt hiếu kỳ rời khỏi người Doãn Thức Câu, tình huống này làm cho hắn rốt cục thoáng buông lỏng một chút.
"Ai nha! Đây không phải Thức Câu hiền chất sao?" Đột nhiên, một thanh âm vang dội truyền đến, ngay sau đó một người đàn ông trung niên gạt đám người hai bên đi đến trước mặt bọn họ. "Hiền chất, đúng là ngươi!"
Vẻ mặt Doãn Thức Câu vừa mới buông lỏng lập tức lại trở nên cứng ngắc.
Thanh âm căng thẳng, hắn khách khí chắp tay làm lễ. "Tư Mã tiền bối."
Tư Mã? Đàm Chiêu Quân chau mày, nghe có vẻ quen tai.
"Đã lâu không gặp ngươi, từ..." Tư Mã Thịnh mang vẻ mặt nhớ lại.
"Thức Câu, vị này là?" Đàm Chiêu Quân không nhanh không chậm ngắt lời người mới tới đang chuẩn bị bắt đầu nói "Nhớ năm đó".
"A? Cô nương này..." Tư Mã Thịnh lúc này mới chú ý tới nữ nhân đứng ở bên cạnh, vốn khi bị ngắt lời đang rất không cao hứng nhưng khi chăm chú nhìn lên, thật giật nảy mình! Làm sao lại có cô nương đẹp như vậy, dù cho kiến thức hắn rộng rãi, mỹ mạo giống như vậy vẫn hiếm thấy nha.
"Tư Mã tiền bối, vị này là hôn thê của vãn bối; Chiêu Quân, vị này là Tư Mã tiền bối, Tư Mã phủ là võ lâm danh môn thế gia, đối với giang hồ võ lâm có cống hiến rất nhiều." Doãn Thức Câu giới thiệu hai người với nhau, vẻ mặt khẩn trương có chút hòa hoãn trở nên tương đối tự nhiên.
"Vị hôn thê" ba chữ rơi vào trong tai mọi người, tiếng bàn luận xôn xao kia càng thêm vang dội.
"Vậy cũng thật là, không nghĩ tới hiền chất có thể có giai nhân này, thật sự đáng mừng." Tư Mã Thịnh cứng mặt nhưng lập tức lại khôi phục khuôn mặt tươi cười. "Đúng rồi, buổi trưa ta ở Thụy Thăng tửu lâu bày biện mấy bàn tiệc rượu, mời hiền chất nhất định phải đến, rất hân hạnh được đón tiếp." Tư Mã mở to miệng mời, từ trong ngực rút ra thiệp mời đưa cho hắn.
Doãn Thức Câu nhìn thoáng sơ qua nội dung thiệp mời. "Thì ra là tiệc mừng Tư Mã tiền bối có thêm kim tôn (cháu trai), chúc mừng tiền bối."
"Ha ha, đứa con chẳng ra gì kia cuối cùng cũng làm được một chuyện cống hiến cho Tư Mã gia!" Tư Mã Thịnh ha ha cười không ngừng, theo vẻ mặt đó có thể nhìn ra được đây chỉ là lời nói khách sáo, người con "không ra gì" kia luôn làm cho hắn vô cùng hài lòng, vẫn rất lấy làm kiêu ngạo.
"Tư Mã tiền bối khách khí, theo phẩm chất bất phàm của Ấn huynh, Tư Mã tiền bối nên lấy làm kiêu ngạo mới đúng." Doãn Thức Câu cười nhạt đáp lời.
"Đâu phải, nếu không có sự cố kia, nhất định hiền chất so với Ấn nhi cũng có thành tựu, Ấn nhi cũng sẽ không có cơ hội cưới được Thủy Lăng..." Nói đến đây, biểu tình Tư Mã Thịnh đột nhiên có vẻ có chút xấu hổ, còn liếc Đàm Chiêu Quân một cái. "Không nói chuyện này, hiền chất nhất định phải tới biết không?"
"Đa tạ tiền bối, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, hiền chất không đến chính là xem thường ta!" Tư Mã Thịnh cường ngạnh ngắt lời của hắn.
"Việc này..." Doãn Thức Câu có chút khó xử, giương mắt nhìn vị hôn thê bên cạnh. Hắn thì không sao cả nhưng nếu nàng không bằng lòng, hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng. "Chiêu Quân?"
"Chàng làm chủ là được." Đàm Chiêu Quân lộ ra một cái mỉm cười xinh đẹp, nếu hắn sẵn lòng trước mặt mọi người tôn trọng nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ cho hắn mười phần mặt mũi, hơn nữa...
Họ "Tư Mã", tên "Ấn", gợi lên trong trí của nàng, không phải là người cặp song sinh kia tức giận đến nghiến răng, nói chính xác là đối thủ một mất một còn của Doãn Thức Câu – Tư Mã Ấn đó sao?
Nếu nàng nhớ không lầm, vị tiền hôn thê của hắn gả cho người khác chính là Tư Mã Ấn.
Doãn Thức Câu chăm chú nhìn nàng, sau khi xác định nàng không có một chút miễn cưỡng mới gật đầu.
"Vậy vãn bối liền cung kính không bằng tuân mệnh." Hắn hướng Tư Mã Thịnh chắp tay, nhận lời mời của hắn.
"Thật tốt quá, như vậy vào buổi trưa, tại Thụy Thăng tửu lâu, nhất định phải tới, ngươi cùng Ấn nhi cũng đã rất lâu không gặp rồi, hôm nay liền uống vài chén." Tư Mã Thịnh ha ha cười, sau vỗ vỗ vai hắn mới cười lớn rồi đi.
Nhìn bóng lưng Tư Mã Thịnh, đáy mắt Đàm Chiêu Quân hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
Ý trong lời nói của lão già kia làm nàng nghe xong rất không sảng khoái, cái gì gọi là "Nếu không có sự cố kia, nhất định hiền chất so với Ấn nhi cũng có thành tựu"? Này không phải muốn nói, nhi tử nhà hắn so với Doãn Thức Câu là thành công sao?
Hừ! Đúng là một con cáo già!
Còn có, cái "Thủy Lăng" kia là vị tiền hôn thê của Doãn Thức Câu đúng không?
Bằng lời nói nửa chừng vừa rồi của con cáo kia mà nói..., nàng liền tin tưởng con cáo đó biết con của hắn cưới vị hôn thê của "hiền chất" hắn, như vậy cũng còn mặt mũi mời "hiền chất" đi uống rượu trăng tròn gì đó sao, rốt cuộc không biết hắn đang tính làm gì nữa?
"Chiêu Quân, làm sao vậy?" Phát hiện nàng mặc dù vẫn duy trì mỉm cười, nhưng đáy mắt tựa hồ có chút không vui, Doãn Thức Câu săn sóc nói: "Nếu nàng không muốn đi, ta sẽ kêu Thức Hoa làm một cái lễ đi qua bồi tội, nàng không cần miễn cưỡng chính mình."
"Còn chàng?" Nàng hỏi lại, cúi đầu xem xét hắn.
"Ta không sao cả, Tư Mã tiền bối là hảo hữu trước kia của cha ta, ta cùng Tư Mã Ấn cũng là bằng hữu từ nhỏ đến lớn, nếu ra trang lại biết việc vui này, đi chúc một tiếng cũng là lễ nghi cần thiết." Hắn nói tự nhiên không có một tia miễn cưỡng.
Đàm Chiêu Quân nhíu mày nhìn hắn, không nói.
"Làm sao vậy?" Hắn rốt cục phát hiện có gì không đúng.
"Chàng cùng Tư Mã Ấn..." Nói một chút, phát hiện quanh mình tầm mắt tò mò dò hỏi, tất cả mọi người đều kéo dài lỗ tai muốn nghe bát quái mới nhất, mày nàng nhíu thành một đường chỉ nói: "Ta mệt mỏi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút."
"Vậy đến Phẩm Hương phường uống trà đi."
Một hàng bốn người tới cửa Phẩm Hương phường làm ăn thịnh vượng, nhìn thấy cầu thang ở cửa vào cao, Giang Dung lập tức tính đem cả người và ghế nâng lên.
"Khoan đã!" Đàm Chiêu Quân ngăn lại hắn."Ngươi vào mời quản sự ra."
"Chiêu Quân?" Doãn Thức Câu cũng không hiểu.
"Lần này nghe ta." Nàng mỉm cười với hắn.
Giang Dung lập tức đi vào Phẩm Hương phường. Chỉ trong chốc lát, quản sự Phẩm Hương phường liền vội vàng vọt ra, phía sau còn đi theo vài người giúp việc, tất cả đều mang vẻ mặt kích động, vừa nhìn thấy người bên ngoài quả thật là trang chủ bọn họ, đôi mắt của người quản sự già lập tức hiện hồng.
"Trang chủ, thật là người. Tiểu nhân... tiểu nhân đã lâu không gặp người, người xem... tốt lắm, tốt lắm..." Thích quản sự kích động nói cũng nói không được đầy đủ.
"Thích lão, Thức Câu rất nhớ trà Mao Tiêm của người đó!" Doãn Thức Câu mỉm cười vuốt cằm.
Lời của hắn lập tức làm nước mắt Thích quản sự tuôn đầy mặt, một bên lau nước mắt, một bên vừa khóc vừa cười nói: "Hôm nay tiểu nhân sẽ vì trang chủ tự tay phao một bình Mao Tiêm, trà xuân năm nay vừa chế xong, vừa vặn mời trang chủ đánh giá."
"Thích quản sự." Đàm Chiêu Quân rốt cục mở miệng.
Thích quản sự nghe tiếng, lúc này mới chú ý tới cô nương bên cạnh, này vừa thấy liền kinh ngạc nghĩ. "Này... vị này chính là phu nhân trang chủ tương lai?!"
"Đúng vậy, Thích lão, nàng chính là vị hôn thê của Thức Câu. Chiêu Quân, Thích lão là người chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn, hắn phao trà là số một, lần khác mang chút Trà Vân Đỉnh lại đây mời Thích lão phao một bình, nàng sẽ phát hiện so với trà mà nàng hiện nay đang uống ngon hơn gấp đôi."
"Ta rất chờ mong." Nàng ôn nhu cười yếu ớt, nhìn ra được Thích quản sự này đối với Doãn Thức Câu là thật tâm yêu thương tôn kính.
Nàng cúi đầu nhìn người bên cạnh, nhìn thấy hắn cũng vừa ngửa đầu cười với nàng, nàng hơi hơi đỏ mặt, vội vàng ngẩng đầu, nhìn tầm mắt hai người qua lại, Thích quản sự lộ ra tươi cười vui mừng.
"Thích quản sự, làm phiền ngươi tìm hai tấm ván gỗ dài tựa vào trên cầu thang, để trang chủ thuận tiện ra vào."
"Sao?" Thích quản sự hồ nghi, lúc này mới thấy chủ tử nhà mình ngồi trên một cái ghế kỳ quái. "Thật là một cái ghế kỳ lạ, như vậy quả thật rất thuận tiện!" Thích quản sự một bên khen, một bên phân phó người giúp việc tìm tấm ván gỗ.
"Đây là phu nhân thiết kế cho trang chủ." Giang Dung đặc biệt nói.
"Sao? Là do phu nhân thiết kế?! Phu nhân, ngài thật sự quá lợi hại, quá thông minh!" Thích quản sự dốc sức tán thưởng, cũng theo sửa miệng xưng phu nhân.
Thu Phong nhịn không được cũng bùng nổ."Tiểu thư là không ngủ không nghỉ mệt mỏi mấy ngày đêm, vẽ vài trăm bức vẽ, rốt cục cuối cùng mới hoàn thành đấy." Những ngày kia làm nàng đau lòng muốn chết, nhưng tiểu thư cố tình không cho nàng nói.
"Thu Phong!" Đàm Chiêu Quân trừng mắt nhìn tỳ nữ liếc một cái.
Doãn Thức Câu nắm chặt tay nàng, nàng lập tức cúi đầu nhìn hắn trấn an."Mới không như Thu Phong nói khoa trương như vậy, đừng nghe lời nàng."
"Người ta mới không nói bậy đâu..."
"Ngươi muốn ta đuổi ngươi trở về sao?" Nàng nhẹ giọng uy hϊếp.
Thu Phong mím môi, không dám nói nữa.
"Đến đây đến đây, tấm ván gỗ đến đây!" Nhóm người giúp việc mang hai tấm ván gỗ chạy trở về.
Đàm Chiêu Quân chỉ huy bọn họ đem tấm ván gỗ y theo độ rộng ghế dựa để cho ổn thỏa, lúc này mới bảo Giang Dung đem người đẩy mạnh lên.
Giang Dung dễ dàng đem ghế có bánh xe đẩy lên cầu thang, quả nhiên so với vận khí di chuyển cái ghế thoải mái hơn rất nhiều, tin tưởng trang chủ ngồi trên cũng có vẻ thoải mái.
"Thích quản sự." Đàm Chiêu Quân chưa cùng đi vào, ngược lại lại gọi Thích quản sự. "Làm phiền Thích quản sự y theo độ rộng như vậy, dùng đá tạo một cái sườn dốc, độ dốc cố gắng làm nhỏ một chút, nếu không gian không đủ, có thể làm thành hình cung, hướng bên cạnh kéo dài..." Thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, giống như càng nghe càng không hiểu nàng đang nói cái gì, trong lòng nàng khe khẽ thở dài, tuy nhiên vẫn là cười nói: "Thôi như vầy, sau khi ta trở về sơn trang sẽ vẽ một bức thiết kế sai người đưa lại đây, đến lúc đó làm phiền Thích quản sự mời người làm theo, nếu ra vào dễ dàng, sau này trang chủ sẽ thường xuyên lui tới." Cuối cùng, nàng bỏ ra mồi câu.
"Vâng, tiểu nhân nhất định lập tức mời người sửa lại!" Thích quản sự lập tức kích độngđáp ứng.
Lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, nàng lúc này mới theo quản sự đi vào. "Vào đi thôi, trang chủ chờ Thích quản sự phao trà ngon đó."
Đợi vào trà phường, bọn họ chọn một góc yên lặng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, Thích quản sự lập tức đi xuống chuẩn bị, nhóm người giúp việc lập tức đưa đến một cái bình phong, vì bọn họ làm một cái phân cách với bên ngoài, làm cho không gian bọn họ trở nên riêng tư.
"Cảm ơn chàng." Đàm Chiêu Quân đột nhiên nói.
Doãn Thức Câu vẻ mặt nghi hoặc. "Vì sao cảm ơn ta?"
"Cám ơn chàng vừa mới ở ngoài cửa buông tay để cho ta xử lý." Hành vi của hắn cho mọi người thấy ý tứ rõ ràng, lời nói của nàng rất có trọng lượng, khẳng định thân phận trang chủ phu nhân của nàng.
Doãn Thức Câu ngượng ngùng nghiêng mặt, không tự giác lại thay đổi giọng điệu.
"Ta chỉ là không hiểu nàng muốn làm cái gì, mới không nói chuyện."
Nàng buột miệng cười. "Doãn trang chủ, chàng lại như vậy nữa, tự nhiên nhận lòng biết ơn thật khó khăn sao?"
Hắn thẹn thùng, "Muốn nói cảm ơn, cũng là ta nên cảm ơn nàng, nàng làm cho ta rất nhiều..."
"Được rồi." Đàm Chiêu Quân ngắt lời hắn, cố ý làm bộ không được tự nhiên gãi gãi đầu."Ta biết cảm giác của chàng rồi, như vậy thật sự làm cho người ta ngượng ngùng."
Doãn Thức Câu không khỏi bật cười, không hề kiêng dè những ánh mắt thăm dò xa cách nữa, buông lỏng xuống.
Thích quản sự chuẩn bị tốt trà cụ, tự mình pha trà cho bọn họ, chăm chú xem công phu thật đẹp, pha ra tới trà quả thực ngon hơn hẳn, sau đó hắn lại cùng Doãn Thức Câu nói chuyện phiếm trong chốc lát, bởi vì trong điếm bận rộn lại đi xuống làm việc.
"Thu Phong, ta biết ngươi không thích uống trà, không cần ở nơi này với ta, tự mình đi dạo một chút đi." Đàm Chiêu Quân nói, hướng Doãn Thức Câu vươn tay. "Đưa túi tiền cho ta"
Hắn cũng không hỏi nhiều, cởi xuống túi tiền giao cho nàng.
Đàm Chiêu Quân cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, mới mở túi tiền ra, móc mấy khối bạc vụn đưa cho Thu Phong.
"Cầm, muốn mua gì không cần khách khí, đây là Doãn trang chủ thưởng cho ngươi."
"A? Nhưng là... nô tì lại không quen nơi này sợ sẽ lạc đường..." Tiếp nhận bạc vụn, Thu Phong còn đang do dự.
"Giang Dung, ngươi cùng Thu Phong cô nương đi đi." Doãn Thức Câu lập tức nói.
"Dạ, trang chủ." Giang Dung lĩnh mệnh, biết ở chỗ này trang chủ không cần hầu hạ.
"Đi thôi!" Đàm Chiêu Quân đẩy tỳ nữ nhà mình.