Chương 4: Chứng đạo

Chiêu Hoàng nàng ta trăm tính ngàn tính, lại không tính đến cuối cùng lại thực sự yêu Tần Khải Vũ.

Có lẽ, tình yêu này sinh ra bởi theo ý Sở Hoàng, nàng tỏ ra chuyên sủng

hắn. Cách hai đêm lại triệu vào tẩm cung. Đối với những nam sủng khác,

triệu hồi thị tẩm, nàng sẽ dùng xuân dược để bọn họ sinh ra ảo giác,

nhưng Tần Khải Vũ hắn lạnh lùng, âm trầm. Xuân dược hay Cực lạc đan hạ

trên người hắn sẽ chỉ khiến hắn ngủ say. Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại thâm trầm rời đi. Bóng lưng hắn thẳng tắp, môi mỏng mím lại lạnh lùng. Nàng

không rõ hắn có ảo giác gì không.

Ngày tháng thoi đưa, mùi phấn son nồng đậm, mùi xuân dược da^ʍ uế, mùi máu, mùi nước mắt đều nhẹ nhàng thoáng quá.

Năm nàng 17 tuổi, Sở Hoàng nghe lời xúi bẩy của quần thần, vu oan cho tướng quân Tần Doãn thông địch phản quốc, gϊếŧ chết hơn hai trăm mạng nhà họ

Tần,

thu lấy toàn bộ binh lực trong tay Tần tướng. Lại phái người

mang chiếu chỉ sang Thục, phán tử tại chỗ Tần Khải Vũ. Chiêu Hoàng tìm

người chết thay Tần Khải Vũ, lại bí mật đưa hắn rời khỏi kinh thành đến

một vùng biên cương giáp với nước Ngụy. Trước khi Tần Khải Vũ đi, hắn ép nàng vào tường hôn mãnh liệt. Hắn nói hắn yêu nàng, hắn nói sẽ chờ đợi.

Nàng hôn hắn, nụ hôn bởi những rung động đầu đời của một thiếu

nữ, không phải của một nữ đế phải gánh trên vai trách nhiệm quân vương.

Hai tháng sau đó, mũi tên nàng lên dây cũng bắn đi. Trong một đêm nàng

gϊếŧ chết toàn bộ phản thần và gian tế Sở trên đất Thục. Những tướng sĩ

quy hàng Sở cũng đều rơi đầu. Quân Sở tứ phía tràn vào đều bị đánh lui, Lý Nhan dẫn quân lấy lại 10 tòa thành mà trước kia bị Sở chiếm lấy. Sở

Vương giận dữ, liên kết với các nước cô lập kinh tế Thục, nhưng lạ thay, kinh tế ngũ quốc lại bị một bàn tay vô hình khuấy đảo lung loạn.

Chiêu Hoàng không có ý định tấn công nước Sở. Nàng chỉ muốn đòi lại những gì

đã mất, xây dựng nên một nước Thục hùng mạnh để kẻ khác phải kiêng dè.

Cuộc chiến giữa quân vương, bách tính luôn là người chịu khổ.

Thế nhưng hai ngày sau, Sở hoàng băng hà, Thái tử vừa lên ngôi lập tức gửi

bản hòa ước liên minh hai nước, coi như mọi chuyện chưa có gì xảy ra,

Thục không còn là nước chư hầu của Sở.

Đêm hôm ấy, toàn bộ hậu cung nước Thục đều giải tán.

Ba tháng sau, khi Thục đã ổn định,nàng giao lại ngọc ấn, truyền ngôi cho Hoàng Thúc của mình.

Bước chân ra khỏi cánh cửa hoàng cung, khép lại những năm tháng tranh đoạt tanh tưởi.

Nàng lên ngựa đến Hoàng lăng. Năm xưa, phụ hoàng, mẫu hậu được an táng tại đây. Trước khi đi cũng nên bái biệt họ một lần.

Chiêu Hoàng nhớ đến những năm tháng khi còn theo sư phụ vân du ngũ quốc.

Người luôn gọi nàng là Vệ Tước, lấy chữ Vệ ý chỉ trách nhiệm bảo vệ muôn dân của nàng, còn Tước là do trên vai trái của nàng có một vết bớt hình Chu Tước giang cánh.

Vệ Tước...Vệ Tước...nàng mỉm cười, phi

ngựa qua sa mạc đi về phía Bắc. Đó là biên giới nước Ngụy. Không biết

hắn có chờ nàng thật không nhưng nàng vẫn mỉm cười đi tìm lấy hạnh phúc

của mình.

Mười ngày sau một thiếu nữ mặc bộ y phục màu trắng,

chậm rãi đi vào thành Sài Dương. Nàng ta đội chiếc mũ rơm, khuôn mặt bị

che đi hơn phân nửa, mệt mỏi, mồ hôi, đau đớn trên cánh tay cầm roi ngựa cũng không át đi sự hồi hộp trong đáy mắt.

Cánh cổng gỗ mở ra,

nàng thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trong sân. Hắn quay người

lại, ánh mắt đen thẫm không rõ hỉ nộ ái ố, trên tay hắn đang cầm một

thanh trường kiếm. Nhìn thấy nàng, một tia do dự chợt xẹt qua rồi chìm

nghỉm.

Tần Khải Vũ nhìn nàng sâu xa rồi nói, ánh mắt hắn vô dục vô cầu, vô ưu vô nhã. Hắn có phải là Tần Khải Vũ không?

”Chiêu Hoàng, đã lâu không gặp”

Nửa năm là bao lâu? Quá xa hay quá gần? Là yêu hay chỉ là rung động? Là nhớ hay hơn cả chờ mong! Nàng đã là một nữ tử bình thường. Vậy có nên thổ

lộ với hắn?

Nàng vẫn mong một cuộc sống bình yên, theo sư phụ ẩn cư như hồi nhỏ, hoặc an an ổn ổn qua ngày.

” Đúng vậy đã lâu không gặp”

Nàng cất lời có vẻ gượng gạo. Rũ bỏ gánh nặng, trách nhiệm về giang sơn xã

tắc, cởi ra long bào, đặt xuống kim khôi, nàng trở về là thiếu nữ nhỏ

bé.

Hắn mỉm cười đến gần, giơ tay cởi chiếc mũ rơm lộ ra một

gương mặt hao gầy. nàng vẫn xinh đẹp, vẫn diễm lệ. Còn hắn, dường như đã không còn là hắn của ngày xưa.

Tiếng lão nhân đó lại vang lên bên tai:

”Phàm nhân chỉ như một kiếp phù du ngắn ngủi sáng sinh chiều chết, chỉ như

hạt cát chìm vào luân đạo vô thường bao la. Sao không bước trên con

đường tiên đạo, nắm giữ số mệnh của chính mình. Đạo là nguồn gốc của vũ

trụ, là bản nguyên của Trời Đất và vạn vật, có nguồn gốc tự nhiên nhưng

không biết nơi xuất phát cũng không có nơi kết thúc. Nó sinh ra cả trời

đất, lặng lẽ, trống không, đứng riêng biệt không đổi thay, tuần hoàn

không biết mệt mỏi. Ngươi có duyên nhưng lại không có tâm cầu đạo. Duyên trần chưa dứt, tình vẫn chưa buông, làm sao có thể toàn tâm mà cầu

đạo?”

”Duyên trần chưa dứt, tình vẫn chưa buông, làm sao có thể toàn tâm mà cầu đạo”

Hắn nhỏ giọng:

”Chiêu Hoàng, nàng là người duy nhất ta còn lưu luyến trên thế gian này”

Chiêu Hoàng không hiểu câu nói của hắn, nàng âm thầm quyết định tìm đến hạnh

phúc của mình, miệng nở ra một nụ cười rực rỡ. Tần Khải Vũ thấy nụ cười

này thật đẹp, thật chói mắt. Chưa bao giờ hắn thấy nàng đẹp như bây giờ. Có lẽ nàng nên giữ mãi khoảnh khắc này, giữ mãi vẻ rực rỡ như giây phút này.

Hắn nâng kiếm. Chiêu Hoàng mỉm cười bước một bước tiến tới

với hạnh phúc mà nàng lựa chọn nhưng chợt khựng lại. Nụ cười đứng đờ

trên môi. Lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua tim nàng, máu chảy ra nở rộ

trên bộ ý phục màu trắng. Nàng ngã khụy dưới chân Tần Khải Vũ, đầu mũi

kiếm hắn đang cầm trên tay, từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất. Nàng nhìn

thấy chữ Băng Tiên trên thân kiếm. Từng chữ nhạt nhòa theo dòng lệ tuôn

ra nơi khóe mắt. Tại sao? Tại sao?

Nàng nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, giọng nói mang theo biển cả nương dâu vang lên:

”Tốt lắm, ngươi đã cắt dứt trần duyên của mình. Tâm đã vững. Giờ đây con

đường tầm tiên vấn đạo đã mở ra với ngươi rồi. Đi thôi, mọi chuyện ở đây cứ để Linh nhi lo”

Lại có tiếng bước chân đến gần. Mỗi tiếng

chuông đồng leng keng lại vang lên theo mỗi bước đi. Một thiếu nữ mặc tử y bước đến, nàng ta nhặt thanh kiếm trên đất mà Tần Khải Vũ để lại, đưa ánh mắt trêu chọc nhìn nữ từ nằm cuộn dưới đất, thoi thóp thở.

Một nụ cười độc ác nhếch trên môi:

” Hóa ra ngươi là kẻ mà chàng vẫn luôn chờ đợi suốt mấy tháng qua. Dựa

vào cái gì? Cái gì mà trong lòng chàng lại có ngươi. Ta và sư phụ đến

đây đã nửa năm. Ta chăm sóc, hầu hạ chàng mà đến cả một cái liếc mắt

cũng không có. Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì?”

Mỗi lời nàng

ta nói ra là một nhát kiếm chém xuống. Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng trắng

nhè nhẹ vờn quanh, hơi lạnh của băng cực ngàn năm chém vào da thịt, đau

đớn xông lên át đi chút lí trí còn xót lại của Chiêu Hoàng. Đau đớn này

còn hơn cả khi nàng tự dùng chủy thủ khoét vào tận xương hủy đi chu sa

trên cổ tay để che lại tai mắt Sở Hoàng, hơn cả một kiếm xuyên tâm của

Tần Khải Vũ.

Một kiếm cuối cùng, chặt đứt sinh mệnh của nàng.

Tứ chi trên thân thể Chiêu hoàng đều bị chặt đứt lìa, xương cốt bị hàn

băng chém nát vụn. Nhưng vẫn chưa thỏa mãn sự đố kị, tử ý nữ tử lật tay, một vòng xoáy dịch chuyển tức thời hiện ra. Nàng ta phẩy tay, toàn bộ

xương cốt thịt vụn trên mặt đất bị vòng xoáy hút lấy, thấp thoáng xa xa

trong ảo cảnh, là một phiến đá to đen sì, phía trên khắc ba chữ “ Vụ Ma

Đài”