Ý thức rơi vào hỗn độn, những gì ta nhớ những thứ ta quên đều hiện lên trong đầu ta một cách chi tiết, đầu rất đau, trước mắt đều là hình ảnh giữa ta và Lý Hoài Ngọc.
Hắn là vương gia không được sủng ái.
Ta là một đứa con gái riêng không được công nhận.
Kiếp trước, mẹ bị phu nhân tướng quân phát hiện, thừa dịp tướng quân ra ngoài, phu nhân tướng quân đuổi cùng gϊếŧ tận bọn ta.
Cổ họng mẹ ta bị cắt, ta trốn vào một con hẻm không ai chú ý, trong đêm mưa lớn, cuộn tròn trong một góc tối, không dám di chuyển, không dám lên tiếng, bị đông lạnh đến ngất xỉu.
Lý Hoài Ngọc cứu ta, hắn để ta an tâm dưỡng bệnh ở phủ, cẩn thận tỉ mỉ với ta.
Ta có thể nhìn thấy sự cô độc của hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi đau mất mẹ của ta, hắn từ từ kéo ta ra khỏi đêm lạnh ấy.
Tướng quân đón ta về nhà, là Lý Hoài Ngọc tay dạy ta cách trả thù phu nhân tướng quân, cách để tướng quân xa cách với bà ta.
Lúc bà ta chết tướng quân còn chẳng thèm liếc nhìn một cái .
Hắn đã dạy ta cách đè tất cả con cái của tướng quân dưới chân mình, khiến tướng quân chú ý đến việc nuôi dưỡng ta.
Ta vì hắn mà gϊếŧ người, lần đầu tiên thay hắn gϊếŧ người, tay ta run rẩy không chịu nổi, dường như phải chém nhiều lần thì người đó mới chết, sau đó bối rối đẩy hắn xuống sông.
Đêm đó tuyết rất lớn, hôm sau dòng sông đã đóng băng.
Ta nôn rất lâu, sốt suốt hai ngày, Lý Hoài Ngọc đến phủ tướng quân tìm ta, ôm ta vào trong ngực, nghẹn ngào nói với ta: "A Ninh, nàng đừng đối xử tốt với ta như vậy. ”
Ta nắm chặt quần áo hắn, mặt bị thiêu đến nóng bỏng, chóp mũi là hương thơm trên người Lý Hoài Ngọc, nhưng ta lại giống như ngửi thấy mùi máu tươi của người bị ta gϊếŧ chết.
Nồng đậm đến mức khiến người ta nôn mửa.
Tiếng khóc của ta khàn khàn, Lý Hoài Ngọc ôm ta rất chặt, giống như muốn hòa làm một thể với ta.
Kể từ đó, ta không thể tách rời khỏi hắn nữa.
Lý Hoài Ngọc không có người để dùng, ta sẽ trở thành kiếm của hắn, cờ của hắn, đao phủ bí mật của hắn, trở thành gió đưa hắn lên địa vị cao.
Đêm trước khi ngồi trên long ỷ hắn vẫn còn nắm tay ta, thâm tình chân thành nói với ta: "A Ninh, ta sẽ không bao giờ phụ nàng."
Nhưng đại hôn đế hậu, hoàng hậu là con gái thừa tướng.
"A Ninh, hiện tại ta ngồi chưa vững, cần trợ lực, nàng có thể hiểu mà, đúng không?"
Không biết từ khi nào hắn đã há mồm dùng từ "Trẫm", ngậm miệng vẫn là "Trẫm" ở trước mặt ta .
Ánh mắt hắn nhìn ta cũng không còn ôn hòa gần gũi như trước, giống như có một khoảng cách nhỏ xuất hiện giữa ta và hắn.
Khi Lý Hoài Ngọc bị hành thích, ta vẫn theo bản năng xông về phía hắn, nhưng tốc độ của ta không nhanh bằng hắn, ta không kịp bắn hạ mũi tên, cánh tay đã bị hắn kiềm chế.
Một mũi tên từ phía sau bay xuyên qua ngực ta.