Khương Vãn Trạch lẳng lặng nhìn hết mọi chuyện, thì thầm với ta: "Con cũng trở về suy ngẫm lại đi."
Ta rời đi trước họ, ta cảm nhận được hai tầm mắt phía sau lưng ta, mãi đến khi ta rẽ vào chỗ ngoặc thì cảm giác bị nhìn chằm chằm mới biến mất.
Ta đã làm Khương Hành Viễn bị thương, nhưng Khương Vãn Trạch lại không trừng phạt ta.
Người trong phủ tướng quân chỉ nói bầu trời sắp thay đổi, tiểu thư được nghênh đón nửa đường trở về giẫm lên đầu hai vị thiếu gia, trở thành người thừa kế của Khương Vãn Trạch.
Sau một thời gian, ta nhận được rất nhiều lời mời từ nữ quyến của nhà khác, ta đã thấy một cái tên quen thuộc trong thiệp mời.
Trong bữa tiệc này, ta gặp được hoàng hậu kiếp trước của Lý Hoài Ngọc, con gái của thừa tướng - Diệp Phỉ Nhiên.
Bây giờ nàng ta không phải là vị chủ nhân đoan trang của hậu cung, mà chỉ là một cô nương kiêu ngạo.
Lúc những người khác nói về những nỗi niềm tương tư hoài xuân, nàng ta nhẹ nhàng chế giễu: "Cẩn thận một chút, các ngươi đều là con gái của các đại thần trong triều, có rất nhiều người muốn uống m.á.u ă.n thịt các ngươi để đi lên, đừng tùy tiện bị dụ."
Một tiểu thư thở dài: “Bọn ta cũng chỉ nói chuyện thôi, hôn nhân của bọn ta vẫn phải nghe theo lời cha mẹ....... Nhưng cũng không phải không có cha mẹ gửi con gái vào hang sói. "
Những tiểu thư còn lại cũng thở dài.
Một tiểu thư khác nói: "Những chuyện mà cô nói, ai mà chẳng biết chứ, nhưng chúng ta có thể làm khác sao? Ta chỉ có thể xin Bồ Tát ban phước, để cha mẹ ta thích một người rể hiền. "
"...... Chúng ta ra ngoài thành dâng hương đi. "
Ta đang uống trà thì có ai đó quay sang ta.
"Chiêu Ninh, Khương tướng quân vẫn chưa sắp xếp hôn sự cho cô, cô có muốn đi xin bồ tát với bọn ta không?"
Ta mỉm cười với nàng ấy: "Cha ta sắp rất nhiều khóa học cho ta, ta sợ là mình không có thời gian đi với các cô rồi."
Các nàng lộ ra vẻ tiếc nuối rồi đi nói chuyện khác, Diệp Phỉ Nhiên bị những người còn lại phản bác, sắc mặt không đẹp lắm, sau đó cũng không nói nhiều.
Ta đưa một đĩa bánh ngọt nhỏ cho nàng ta, nàng ta mím môi rồi nhận lấy.
Ta hỏi nàng ta: "Thế cô muốn gả cho ai?"
Sắc mặt nàng ta lập tức trở nên hồng hào, nàng ta thì thầm: "Nhân cách tốt là nền tảng, tuyệt đối không được là kẻ mặt người dạ thú, tiểu nhân dối trá."
Không hiểu sao ta lại thấy khổ sở, e rằng nàng ta sẽ không thể trở thành hoàng hậu như mong muốn.
Nàng nhìn ta: "Cô thì sao? Cô thích kiểu người như thế nào? Hiện giờ phủ tướng quân không có chủ mẫu, vì vậy không thể xử lý hôn sự cho cô, có khả năng sẽ bị trì hoãn đấy”.
"...... Không nghĩ tới. "
Nàng nghiêm túc: "Làm sao lại không vì mình mà suy nghĩ chứ?”.
Nàng bắt tay ta: "Cô không được chủ mẫu dạy dỗ, nên có thể cô không hiểu nam nhân, tâm tư bọn họ rất nặng, xấu xa cực kỳ, mẹ ta nói với ta, có người chỉ cho cô một ân huệ nhỏ đã dụ cô đến không biết Bắc Nam, cô đã hận không thể trả ơn bằng mạng sống của mình, đây là không biết nhìn người".
Chỉ một ân huệ nhỏ đã phải khiến ta trả lại nó bằng cả sinh mệnh của mình.
Như thể tiếng chuông trong tim đang vang lên.