Phu nhân tướng quân, mẹ ta và những nữ nhân khác ở hậu viện đối với ông ta mà nói hoàn toàn không khác gì nhau, tất cả đều là những chiếc bình để ông ta thụ thai người thừa kế.
Người được ưu ái và người không được ưu ái, tất cả đều giống nhau.
Có xuất chúng nổi bật hay không đối với ông ta mà nói cũng không khác gì nhau.
Bọn họ đều là những kẻ nhàn rỗi được nuôi dưỡng một cách tùy tiện, chỉ là cỏ dại mang họ Khương.
Kiếp trước ta đã lãng phí rất nhiều sức lực để đến trước mắt ông ta, khiến ông ta phải nhìn ta bằng con mắt khác.
Lần này chỉ cần gϊếŧ một người sạch sẽ đã để ông ta nhìn thấy khả năng của ta.
Khi ta đến trước linh cữu, hành vi hung bạo của Khương Hành Viễn đã bị Khương Hành Tri chặn lại, giọng nói khàn khàn: "Đừng gây chuyện".
Có người đến chia buồn, Khương Hành Viễn tức giận nhìn ta thật lâu, nhưng nó cũng không có động tác thái quá nào nữa.
Khương Hành Tri rút cánh tay trước mặt Khương Hành Viễn ra, hai mắt đỏ ngầu.
Ta thì thầm với hắn: "Huynh trưởng bớt đau buồn”.
Hắn mím môi nhìn ta, sau đó thu hồi ánh mắt.
Có lẽ lời nói của Khương Hành Viễn có ảnh hưởng đến hắn, Khương Hành Tri sẽ không phán xét, nhưng hắn có thể cũng sẽ chán g.hé.t ta.
Hắn là một người thông minh, nhận ra bản chất máu lạnh của Khương Vãn Trạch sớm hơn bất kỳ ai khác.
Hắn không hận một đứa con gái riêng như ta, thậm chí còn cảm thấy có lỗi với ta, thương tiếc cho tất cả nữ nhân vì Khương Vãn Trạch mà bị vây khốn tại Khương Gia.
Hắn chỉ càng ngày càng thất vọng với Khương Vãn Trạch.
Khương Vãn Trạch từ bỏ hắn, hắn cũng từ bỏ Khương Vãn Trạch.
Đời trước sau khi tướng quân phu nhân chết, Khương Hành Tri rời khỏi phủ của tướng quân vào một buổi sáng sớm, không bao giờ trở lại, không ai biết hắn đã đi đâu.
Lần này, Khương Hành Viễn không có chết trước mẹ hắn, vì lo lắng, Khương Hành Tri có thể sẽ không rời đi.
Hắn là người duy nhất ta cảm thấy có lỗi trong số tất cả những người trong gia đình họ Khương.
Nhưng ta không hối hận vì đã gϊếŧ mẹ hắn.
Nếu có thể, hắn cũng có thể kề dao vào cổ ta và gϊếŧ ta.
Mọi người chia buồn đến rồi đi, ta cúi đầu thờ ơ và quỳ xuống.
Đột nhiên, ta cảm thấy một ánh mắt đang dán chặt vào cơ thể mình.
Lạnh lẽo như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Ta ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt đen láy trong đám đông.