"Phàm Nhi, Phàm Nhi, hơn nửa đêm mà mày còn đi đâu thế?" Lỗ Tiểu Xuyên thấp giọng nói: "Đứng lên cũng không bật đèn, mẹ nó làm tao giật nảy mình!"
"Như vậy mà cũng dọa được mày?" Chiêu Phàm tròng cái áo T-shirt lên đầu, "Mọi người đều đang ngủ, sao tao bật đèn được?"
"Xung quanh đều đen thui, chỉ có mày một thân trắng bóc còn không phải rất dọa người à?" Lỗ Tiểu Xuyên ngồi dậy, "Mày thay quần áo làm gì? Tính đi ra ngoài hả?"
"Ừm", Chiêu Phàm kéo góc áo hai cái, ngồi xổm xuống thắt dây giày: "Mày ngủ đi, mặc kệ tao."
"Tao là trưởng phòng, là cha của tụi mày!" Lỗ Tiểu Xuyên hăng hái nói: "Con trai nửa đêm không ngủ, lén lút ra ngoài, làm cha già tao có thể mặc kệ sao!"
"Chậc, lão cha già à ngài nhỏ giọng một chút đi" Chiêu Phàm ra dấu "xuỵt", "Đừng đánh thức những đứa con trai của ngài trong phòng này."
Mắt thấy Chiêu Phàm sắp ra khỏi cửa, Lỗ Tiểu Xuyên la lên: "Phàm Nhi, rốt cuộc mày muốn đi đâu?"
"Phòng máy." Chiêu Phàm lúc này đè thấp giọng nói hơn: "Ngủ không được, lên mạng."
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Lỗ Tiểu Xuyên vỗ vỗ gáy, lẩm bẩm: "Thì ra là nghiện net phát tác, trách không được..."
Từ ký túc xá lẻn ra, Chiêu Phàm đi thẳng tới phòng máy tính.
Kỳ nghỉ là tốt nhất, ký túc xá không ngắt diện cũng không kiểm tra, phòng máy tính mở cửa cả đêm, bất cứ lúc nào cũng có thể vào.
Rạng sáng, trong sân trường đã tràn ngập ánh nắng,gió thổi tới mang lại cảm giác mát lạnh, so với quạt điện trong ký túc xá còn thoải mái hơn nhiều. Chiêu Phàm chạy vài bước lại đi vài bước, một chút lạnh lẽo cũng không cảm nhận được.
Cũng không phải nóng, chính là tinh lực dồi dào, xao động..
Máy tính của tiệm thú cưng bị hỏng, hại cậu không xem được chương mới nhất của <>, buổi tối sau khi trở về ký túc xá trong lòng luôn nhớ đến nó.Lúc đầu định đến mười giờ sẽ đến phòng máy tính một chuyến, chuyện này liền giải quyết xong nhưng cậu hết lần này đến lần khác muốn thử thách nghị lực bản thân một chút, nhịn không đi.
Nhưng mà nhẫn nại cũng không hóa thành dục niệm mà ngược lại dục niệm càng thêm mài mòn người khác.
Nó giống như việc thèm một miếng gà rán dưới lầu trước khi ngủ, vì sức khỏe mà phải liều mạng nhẫn nhịn. Nhưng sau khi tắt đèn mới phát hiện căn bản không ngủ được, miếng gà rán cứ ở trong đầu không thể xua đi, trong không khí tựa tràn ngập mùi thơm của miếng gà rán lúc mới ra khỏi nồi. Nhịn được nhất thời, lại không nhịn cả đêm được, nhịn từ trước khi đi ngủ đến nửa đêm, cuối cùng phải vứt bỏ sức khỏe, xuống lầu mua gà rán.
Sớm biết như thế, cần gì phải nhẫn nại.
Ngồi trước máy tính trong phòng máy chờ đợi "máy lão gia" khởi động, Chiêu Phàm đưa tay xoa xoa tóc, muốn đem sự xao động tới chạy lui trong người đè xuống.
Đọc tiểu thuyết trong Thiết Hán Tình ban đầu chỉ là một hoạt động giải trí, thế nào cũng không tính là nghiện. Nhưng kể từ khi Cuồng Nhất Khiếu kết thúc, cậu không thể không quan tâm đến trình độ viết đáng lo ngại này, nhưng bạn học sinh tiểu học này lại rất siêng năng viết.
<> có hay không?
Không thể nói đến những nhân vật chính được gọi là Chiến Phi Hoa rất giống mình.
Mỗi ngày kiên trì đem cuộc sống cởi mở của Chiến Phi Hoa chải chuốt, theo thời gian - thật sự không có quá lâu - vậy mà lại hình thành thói quen, đột nhiên một ngày không động đến, làm gì cũng không hăng hái, ngay cả ngủ cũng không ngủ được.
"Không được nha Phàm ca", Cậu tựa lưng vào ghế, xung quanh phóng đã phóng đãng hô to đánh gϊếŧ lẩm bẩm: "Chút hấp dẫn này cũng không chịu nổi, tương lai làm sao làm đặc cảnh đây?"
"Máy lão gia" mất tận mười lăm phút đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành công tác khởi động, sau đó lại tốn mười phút mới thành công mở chương mới nhất của <>.
Chiêu Phàm thản nhiên ngồi, giữ thái độ: "Ta chỉ tùy tiện đọc, ta không động não", năm phút sau đã đọc xong cả chương.
"Nhàm chán". Cậu nhận xét sau khi đọc nó.
Sau đó do dự giữa tắt máy và không tắt máy, cuối cùng chọn không tắt máy lại mất mười phút để xem lại chương mới nhất.
Nhìn rất nghiêm túc.
Thế nên sau khi đọc xong mới phát hiện, số chữ của chương này hình như ít hơn mấy chương trước, sai chính tả cũng nhiều.
Nhóc đó đang vội làm bài tập hè ở nhà? Trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh nhóc mập đang nằm trên bàn viết bài lại cảm thấy buồn cười.
Nhưng cười xong vẫn phải đối mặt với sự thật cậu bị nhóc mập (tiểu thuyết) này hấp dẫn đến nửa đêm không ngủ được.
Chuyện này chẳng buồn cười chút nào.
Trên đường trở về ký túc xá, Chiêu Phàm lấy điện thoại ra, tìm Lâm Hạo Thành, do dự giây lát vẫn nhấn gọi.
Không có gì bất ngờ, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh máy móc lạnh lẽo - người dùng bạn gọi tạm thời không thể kết nối.
Cậu thở dài.
Đã rất lâu không trở về nhà, vốn định sẽ quay về một chuyến trước khai giảng, ở lại hai ba ngày. Thế mà kế hoạch này còn chưa kịp nói, Lâm Hạo Thành đã gọi điện thoại tới, nói có nhiệm vụ.
Cậu đành phải nuốt lại những lời đã đến bên miệng.
Lâm Hạo Thành làm nhiệm vụ hoàn toàn không xác định được thời gian, ngắn thì vài ngày, dài thì mấy tháng đến nửa năm. Cậu không biết Lâm Hạo Thành có thể hoàn thành nhiệm vụ về nhà trước khi kỳ nghỉ hè chấm dứt hay không.
Nếu như Lâm Hạo Thành không ở nhà, vậy cậu chạy tới chạy lui một chuyến cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Một trận gió thổi qua, lá cây bên đường rung động xào xạc, trên bầu trời hầu như không có mây, vầng trăng khuyết sáng lạ thường.
Cậu dừng bước, đột nhiên hai tay chắp lại, đầu ngón tay đặt ở mi tâm, nhẹ giọng nói: "Bình an trở về."
Trước khi đi ngủ Nghiêm Khiếu uống một lon bia ướp lạnh, lại uống rượu giả tự ủ, say đến mức ngủ thật sâu, ngủ một giấc tương đối ngọt ngào, căn bản không biết Chiêu Phàm vì không thấy cập nhật mà mất ngủ đến nửa đêm.
Sau khi rửa mặt, anh dọn dẹp một chút, bước nhanh về phía phòng máy.
Hôm qua chỉ tốn nửa ngày đã số lượng chữ bằng cả ngày, tuy đã kiểm tra qua một lần nhưng số lượng chữ sai chính tả vẫn vượt quá tiêu chuẩn. Đã thế nhìn qua dù là một chương nhưng trên thực tế ít hơn hai ngàn chữ so với lúc cập nhật bình thường.
Hôm nay anh phải sửa mấy lỗi sai đó trước rồi mới viết tiếp chương kế.
Nhưng không biết có phải do uống rượu nhiều quá hay không mà tâm trạng không tốt, khi viết đầu óc quay cuồng, cả buổi sáng trôi qua cũng không thể viết nổi một chương hoàn chỉnh.
Buổi trưa lại không thể viết, anh phải nhanh đến tiệm thú cưng cùng Chiêu Phàm ăn cơm.
Buổi chiều càng không cách nào viết tiếp, anh phải cùng Chiêu Phàm tắm chó.
Nghiêm Khiếu nhìn thời gian, tâm tư bây giờ đã sớm bay đến tiệm thú cưng, anh gõ tiêu đề của chương xong lập tức đăng lên.
Ban đêm Chiêu Phàm ngủ không ngon, sáng nay vừa tắm chó vừa ngáp, làm cho con chó Husky cũng ngáp theo liên tục. Một người một chó thi nhau ngáp trong phòng tắm, khiến cho cả nhóm khách và các thợ "cắt, gội, sấy" khác tỉnh hẳn lên.
"Bộ dáng Phàm ca nhìn không giống như người thiếu ngủ nhỉ?" Tiểu Từ vừa quan sát vừa nói.
"Vậy mà không giống?" Lý Giác sờ cánh tay bó bột của mình, "Mày nhìn thằng đó xem, ngáp đến chảy nước mắt, tao nghi là nếu mà nó ngáp nữa có khi tí nữa ôm con Husky ngủ luôn."
"Phàm ca không có quầng thâm, cũng không có bọng mắt mà." Tiểu Từ chỉ vào mặt mình, "Một ngày nào đó nếu em không ngủ ngon, sáng hôm sau thức dậy, chắc chắn sẽ có hai mắt gấu trúc. Vừa rồi khi em đi lấy sữa tắm cho Phàm ca còn đặc biệt quan sát qua, anh ấy không có một chút quầng thâm nào, mắt còn có thần hơn bình thường!"
"Đừng có chỉ vào mặt mình nữa. So với Phàm ca cái gì không so, nhất định phải so mặt? Mày có bệnh sao?" Trương Tịch chế nhạo nói
"Biết tại sao có thần hơn không? " Lý Giác thần thần bí bí, giơ tay lên múa một đnờng dưới mắt "Bởi vì cậu ta... Kẻ mắt đó. "
"Lại nói xấu tao?" Triệu Phàm từ phòng tắm đi ra, chỉ đi vài bước đã ngáp hai cái, khóe mắt ửng đỏ vì hơi nước.
Tiểu Từ và Trương Tịch vội vàng chạy qua, quan sát trái phải, tặc lưỡi khen ngợi, dùng giọng điệu, "Chúng ta không giống nhau" gào thét: "Phàm ca không giống!"
Chiêu Phàm vô cùng phối hợp lại nói: "Có cái gì không giống nhau?"
"Phàm ca, anh thật sự kẻ mắt? " Tiểu Từ cực kỳ kinh ngạc
"Chậc——" Chiêu Phàm đẩy hai người ra, dùng tay ướt nhẹp dụi mạnh vào mắt, xòe ngón tay ra, "Lại đây, nhìn xem xem đây có phải kẻ mắt không?"
Ngón tay thon dài của cậu sạch sẽ, không dính một chút mực nào. Vùng da quanh mắt cũng không khác gì trước khi lau, hai bên mí mắt dưới vẫn có một đường viền mỏng manh ẩn hiện.
Nhìn như được vẽ bởi một cô gái có bàn tay khéo léo nhất, cầm cọ vẽ cẩn thận tô điểm.
"Nhìn cho rõ, đây không phải kẻ mắt." Chiêu Phàm kéo mí mắt dưới của mình,lực tay mạnh đến mức khiến khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, "Mẹ nó đây là quầng thâm của bố mày! Quầng thâm có hiểu không?"
"Ông trời thật không công bằng. " Tiểu Từ tức giận than thở: "Tao thức khuya, càng thức càng xấu, hói đầu, da đầu, thâm mắt. Phàm ca thì càng trở nên đẹp trai! Dựa vào cái gì mà quầng thâm đến trên mặt cậu ta liền trở thành kẻ mắt? Tao không phục!"
"Tin tao đi, ông trời vẫn đối xử tử tế với mày lắm." Lý Giác lấy ra một tấm gương, "Mày soi gương rồi ngẫm lại xem trên mặt mày vẽ kẻ thêm một đường kẻ mắt đẹp hơn hay có một đôi mắt gấu trúc đẹp hơn?"
Tiểu Từ: "...."
"Tao cảm thấy mắt gấu trúc rất đẹp, ít nhất là bình thường. Kẻ mắt đó thì ai cũng có thể vẽ lên được, cũng chỉ ở trên mặt cậu ta nhìn giống như vậy. Đổi qua người khác. Thôi quên đi, nghĩa đến tao liền thấy đau mắt. Tao đã mắt một cái tay, tao không thể để cho đôi mắt của tao bị hỏng." Lý Giác nói:" À, đúng rồi, máy tính trên lầu hai đã sửa xong, đừng có xem phim sẹc nữa đấy. Mày, mày và cả mày nữa, trong thời gian này không được phép đi lên lầu hai!"
Lúc trưa Nghiêm Khiếu chạy đến, chưa vào phòng đã nghe bên trong ầm ĩ gì mà thâm mắt.
Thanh âm Chiêu Phàm rất lớn, như thể không khí bị cắt ra - "Đây là quầng thâm của bố mày!"
Quầng thâm? Chiêu Phàm có quầng thâm?
Là do không ngủ ngon?
Sao lại ngủ không ngon?
Nghiêm Tiếu vén rèm cửa che bụi trước cửa tiệm, vừa bước vào đã thấy Chiêu Phàm đang dụi mắt.
"Làm sao vậy?" Anh tiến lên vài bước, "Mắt khó chịu sao?"
Khi ngủ không đủ giấc, đôi mắt đôi khi sẽ bị đau và trở nên khó chịu, nhiều người có thói quen dùng tay để dụi mắt.
"Anh tới rồi à." Chiêu Phàm thả tay xuống, chớp mắt mạnh hai cái, "Không có gì, bọn họ vừa nói tôi kẻ mắt, tôi chà mí mắt ra cho bọn họ kiểm tra "
Ngay trong nháy mắt Chiêu Phàm thả tay, nâng mắt lên nhìn, Nghiêm Khiếu đột nhiên lâm vào kinh ngạc ngắn ngủi, tim đập càng lúc càng nhanh.
Hôm nay Chiêu Phàm rất khác so với lúc bình thường!
Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc, lại vì những thay đổi nhỏ trong mắt mà như có một con sóng lớn ập đến.
Nghiêm Khiếu khẽ hé miệng, ánh mắt cực trầm.
"Đây không phải kẻ mắt, nhìn này." Thấy anh không phản ứng trong chốc lát, Chiêu Phàm lại bắt đầu chà mí mắt mình, "Không xóa được. Đường kẻ này là quầng thâm của tôi, nếu nó thật sự muốn chui ra, tôi thật sự không thể cản được. Đừng nghe bọn bọ nói bậy, đều là quá rảnh hơi!"
Đương nhiên Nghiêm Khiếu nhìn ra được, đó không phải là đường kẻ do kẻ mắt vẽ lên.
Bởi vì một nghệ sĩ trang điểm giỏi chăng nữa cũng không thể vẽ ra eyelining hoàn hảo như vậy.
Ngoại hình của Chiêu Phàm rất đẹp không phải nghi ngờ, nếu không anh cũng không vừa gặp đã yêu, sau đó lại "tự cam chịu sa đọa", ngày càng lún sâu.
Nhưng vẻ đẹp của Chiêu Phàm có phô trương, có anh khí, có tính xâm lược, nhưng lại thiếu một chút "quyến rũ ".
Mặc cho ai lần đầu tiên nhìn thấy Chiêu Phàm, cũng sẽ không nghĩ đến từ "quyến rũ."
Nhưng bây giờ, sự đẹp trai của Chiêu Phàm đột nhiên có thêm vẻ kinh tâm động phách.
Nghiêm Khiếu hít sâu một hơi.
"Qua một lát đường kẻ này sẽ biến mất thôi, giải tán hết đi, tới giờ tắm chó rồi, nên sấy lông chó thôi, đừng để con chó chờ lâu, có còn chút tố chất hầu hạ Thượng đế nào hay không?" Chiêu Phàm vung tay, sau khi đuổi đám người đi, còn cố ý giải thích với Nghiêm Khiếu: "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, có quầng thâm mắt, bị đám người này cười nhạo."
Nghiêm Khiếu thoáng nhìn quầng thâm vẽ một vòng cung tinh xảo ở đuôi mắt cậu, rung động trong lòng không nhịn được, chỉ đành khó khăn thu lại tầm mắt.
Đến buổi chiều, hai sợi chỉ nhỏ dưới mí mắt Chiêu Phàm dần dần biến mất, cửa tiệm bận rộn không ngừng, không ai còn lấy chuyện "kẻ mắt" ra đùa giỡn.
Nghiêm Khiếu lại lơ đễnh, tay đang tắm cho chó, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh Chiêu Phàm rũ mắt cười.
"Tan làm rồi." Chạng vạng, Chiêu Phàm thay quần áo xong, "Máy tính trên lầu sửa xong, tôi lướt mạng một chút. Hôm nay hai ta vẫn cùng về nhỉ? Tôi sẽ xong ngay thôi, anh cứ đợi tôi ở tầng dưới."
Nghiêm Khiếu bỗng bắt lấy cổ tay cậu, trong mắt lóe lên tia khó hiểu: "Tôi chỉ có thể ở dưới tầng đợi cậu sao?"