- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác
- Chương 60: Đừng vội xem thường ta
Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác
Chương 60: Đừng vội xem thường ta
Thân Khương đánh giá Diệp Bạch Đinh từ trên xuống dưới vài lần, cảm giác không thích hợp, lại không nhìn ra thương tích gì, liền không hiểu.
"Thiếu gia làm sao vậy? Ai chọc ngươi?"
Bắc Trấn Phủ Tư vậy mà có người dám khi dễ người của Thân bách hộ hắn, không, của Chỉ Huy Sứ, có phải không muốn sống nữa hay không!
Diệp Bạch Đinh vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, nhắm mắt lại, thanh âm có chút nghẹn: "Không có gì, nghiệm thi trước đi."
Thấy đình thi đài hai bên đều đã nâng người thả lên, hắn nhíu mày: "Lần này là hai người chết?"
"Đúng vậy, không sai, một nam một nữ, bị ném ở đống rác, rất gần nhau, hẳn là một hung thủ làm?" Thân Khương cũng không hiểu nổi, "Hung thủ làm sao vậy, đột nhiên sửa kịch bản?"
"Sợ không phải là kịch bản gì, mà là xuất hiện việc ngoài ý muốn, hoặc là, hung thủ phạm sai lầm." Diệp Bạch Đinh lướt mắt qua xác chết, thuần thục mang bao tay lên, "Cừu Nghi Thanh đâu?"
Thân Khương: "Lúc đào lôi hỏa đạn bắt được một người Ngõa Thứ, chắc là đang bận hỏi cung?"
Diệp Bạch Đinh khựng lại: "Người ngoại tộc?"
"Đó cũng không phải là người ngoại tộc bình thường, lòng dạ hẹp hòi nhiều lắm đó," Thân Khương hiển nhiên rất không thích loại người này, thái độ đều lộ rõ, "Mấy năm trước Đát Tử* phía bắc không ngừng nghỉ, lòng dân Ngõa Thứ rất biết gây chuyện, qua lại khuyến khích đã ra vài lần đại chiến, nếu không phải biên quan chúng ta có An tướng quân chống, bách chiến bách thắng, công đến đều bị phá, bọn họ có thể ngoan như vậy sao? Từ năm trước biên quan đã không có đại chiến gì, đám Đát tử đều bị An tướng quân đánh sợ, người Ngõa Thứ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lúc này xuất hiện, biết đâu là rảnh quá, đang nghẹn cái trò xấu xa gì đó, cần phải hỏi một chút!"
*người tộc Thát Đát, tức Mông Cổ bây giờ
Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, liền bắt đầu, nghiệm nam thi trước, là nam tử trung niên, thoạt nhìn đã qua tuổi 30, quần áo trên người là quan bào, mức độ nhăn......thoạt nhìn như là đã mặc cả ngày.
"Người chết trên người không có ngoại thương, số lượng thi đốm không nhiều lắm, tụ thành nhóm, ấn ngón tay xuống thì hoàn toàn phai màu, thời gian người chết tử vong trong vòng mười hai canh giờ. Mặt mũi xanh tím, kết mô sung huyết, điểm xuất huyết lan rộng, dưới da chung quanh miệng mũi có hiện tượng xuất huyết rất nhỏ...... Chết do hít thở không thông, hắn là bị bịt miệng đến chết."
Diệp Bạch Đinh cúi người ngửi ngửi: "Có mùi rất đặc thù...... là mê hương?"
"Ta tới ngửi thử ——" cái này Thân Khương rất quen, thò lại gần ngửi ngửi, đôi mắt lập tức trừng lớn, "Không sai, là mùi mê hương!"
Cho nên có một vấn đề đã có đáp án rõ ràng, hung thủ làm cách nào thuận lợi bắt người bị hại đi? Bởi vì hắn dùng mê hương.
Vì sao Huyền Phong có thể theo mùi tìm ra Phương Tình Mai, bọn họ lại ngửi không ra, bởi vì thời gian tử vong của hai người chết trước đó hơi dài, mùi mê hương đã tan bớt, mùi hôi thối tăng lên, mũi nhân loại rất khó phân biệt, mũi cẩu loại thì không, chúng nó càng nhanh nhạy, càng có thể bắt giữ.
Nữ thi nhìn rất thảm, giống với hai người nữ chết trước đó, cũng là bị vải mềm siết chết, lúc còn sống đã bị đánh đập ngược đãi, vài chỗ trên người đã không còn nguyên vẹn, tướng mạo rất rõ ràng, mày liễu môi anh đào, bộ dáng thật xinh đẹp, chắc cũng là người biết trang điểm, lớp trang điểm tuy đã bị phá hư, vẫn nhìn ra là đã tốn rất nhiều tâm tư, quần áo phối hợp cũng xinh đẹp, màu lựu hồng, tay áo bó, gấm điệp hoa, bộ dạng người chết lúc sinh thời, nhất định rất là linh động tươi tắn.
"Dựa theo logic gϊếŧ người của hung thủ, người chết này chắc cũng có "khuyết điểm" rõ ràng, hung thủ cảm thấy trừng phạt các nàng là chuyện nên làm."
"Chậc, thật cuồng vọng," Thân Khương bĩu môi, "Lão tử một cái bách hộ, cũng không cảm thấy trừng phạt ai là nên làm đâu, hắn cho rằng hắn là Thiên Vương lão tử sao!"
"Uông ——"
Trong lúc nói chuyện, Huyền Phong vọt vào tới, Cừu Nghi Thanh cũng vào phòng, đè cẩu tử lại: "Đừng nháo."
Huyền Phong nghiêng nghiên đầu, cũng nhìn ra được, Kiều thiếu gia đang làm việc, hình như là không thể quấy rầy? Nó kêu một tiếng, chạy tới cọ cọ chân Diệp Bạch Đinh, rồi an tĩnh chạy đi.
Diệp Bạch Đinh nhìn qua: "Chỉ Huy Sứ xong việc rồi?"
Cừu Nghi Thanh nhìn khóe mắt ửng đỏ của thiếu niên, đáy mắt như có tia sáng ẩn động: "Vất vả cho ngươi."
"Vất vả?" Thân Khương không hiểu, chẳng lẽ vất vả không phải là bách hộ đại nhân bận rộn trong ngoài sao! Thiếu gia ở trong tư, có thể vất vả cái gì?
Diệp Bạch Đinh lại liếc mắt một cái liền hiểu ẩn ý trong lời của Cừu Nghi Thanh.
Chuyện phát sinh trước đó...... Cừu Nghi Thanh đều đã biết.
"Không có gì."
"Bổn sứ suy xét không chu toàn, đã xử lý."
"Cũng là bản thân ta không nghĩ tới......" Diệp Bạch Đinh nhớ tới chuyện mình làm, cũng không quang minh gì, "Sau đó ta cũng có vài lời...... cần phải hội báo cho Chỉ Huy Sứ."
"Được."
Thân Khương nhìn nhìn Chỉ Huy Sứ, nhìn nhìn Kiều thiếu gia, lại nhìn nhìn Chỉ Huy Sứ, lại nhìn nhìn Kiều thiếu gia, vì sao đột nhiên không hiểu gì hết? Bọn họ đang nói cái gì? Nói tiếng người sao? Hay là hắn đột nhiên biến thành cẩu tử, nghe không hiểu tiếng người?
Rõ ràng đều có thời gian không gặp mặt như nhau, vì sao hai người kia lại có thể có bí mật nhỏ!
Còn nữa, mặt Kiều thiếu gia có phải hơi hồng hay không? Vì sao đột nhiên mặt lại đỏ? Chỉ Huy Sứ là nói cái gì cợt nhả khó lường sao? Hình như cũng không có a.
Thân bách hộ không nghĩ ra, Kiều thiếu gia cũng chưa cho hắn thời gian nghĩ ra, đã tiếp tục cúi đầu nghiệm thi.
Hắn cầm cái nhíp đầu dẹp, từ trong miệng nữ thi kẹp ra một mảnh giấy ——
Tuyết lạc chi thời.
Vẫn là bốn chữ này.
Thân Khương nhìn thấy đầu liền lớn: "Thảo —— lúc tuyết rơi, lại là lúc tuyết rơi, hắn sao lại chấp nhất với chuyện tuyết rơi như vậy, là 800 năm chưa thấy qua tuyết sao? Sao ngươi không tới cái lúc tuyết ngừng?"
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đồng thời nhìn qua.
Thân Khương sờ sờ mũi, nhớ tới sắc trời trước khi tiến vào, tuyết đã sớm ngừng: "Cũng phải, đầu mùa đông tuyết không xác định, bình thường đều không quá lớn, không chừng vừa rơi liền ngừng, chút công phu này cũng không đủ để gϊếŧ một người......chậc, hung thủ này không được a, lá gan còn nhỏ hơn trứng trứng*."
*noãn đản - trứng trứng là hai trứng, giống cái ko có nha, giống cái là có cả đống trứng, bách hộ pậy pạ quá
Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Còn nói lung tung, liền đi ra ngoài."
Thân Khương lật đật che miệng.
Đại lão gia, nói câu thô tục thì đã sao......ồ đúng rồi, Kiều thiếu gia còn nhỏ, không thể nghe cái này.
Diệp Bạch Đinh kỳ thật không cần nghiệm kỹ, khối thi thể này tình huống mọi người đều nhìn ra, sinh thời đã bị ngược đãi, thảm không nỡ nhìn, so với hai người bị hại trước đó, người chết này có tướng mạo xuất chúng, dáng người cũng là nhìn một cái sẽ tán thưởng, làn da tinh tế, trang điểm quần áo đều phối hợp rất ăn ý, váy trên người không chỉ chất liệu, màu sắc hình thức đều rất đặc sắc, là loại thời thượng nhất ở kinh thành lúc này.
"Người chết Vương Thải Liên, phần mặt bị đập nát, người chết Phương Tình Mai, phần bụng đùi bị chủy thủ rạch ra nhiều vết thương hở, cả hai hành vi đều biểu đạt thái độ của hung thủ, hắn không thích bớt trên mặt của Vương Thải Liên, cũng không thích dáng người béo hơn người thường của Phương Tình Mai, nhưng thi thể này, hình như không có nhiều......"
Diệp Bạch Đinh nghiêm túc tìm tòi, đặc biệt là trên mặt người chết, bên tai, chân tóc, cái gì cũng không có, hai người trước đều có mễ thanh ban, lần này không có.
Cừu Nghi Thanh: "Hung thủ sửa lại thủ pháp gây án?"
Thân Khương vẫn không phản ứng lại: "Sửa lại? Sửa cái gì?" Sao hắn không nhìn ra?
Diệp Bạch Đinh đã kéo quần áo người chết ra: "Ngươi nhìn kỹ vết siết trên cổ nàng ——"
Thân Khương nhìn kỹ, vẻ mặt mờ mịt.
Diệp Bạch Đinh: "Còn chưa nhìn ra?"
Thân Khương thành thành thật thật lắc đầu: "Cũng......không có gì không giống nhau a."
"Ngươi đứng đó."
Diệp Bạch Đinh kêu Thân Khương đứng yên, tùy tay cầm một dải vải hơi dài đến, vắt qua cổ Thân Khương, đứng sau lưng hắn, siết nhẹ một cái ——
Thân Khương rốt cuộc hiểu ra: "Là vết siết đúng hay không? Lần này không giống hai lần trước!"
Diệp Bạch Đinh buông dải vải: "Quá trình gϊếŧ người ở hai lần trước, chỗ hung thủ đứng đều sau lưng người chết, dùng sức kéo lên phía trên, có lẽ quá trình người chết giãy giụa làm hắn cảm thấy hưng phấn, mới ở lúc người vừa chết, hắn gấp không chờ nổi liền thủ da^ʍ —— mễ thanh ban sở dĩ ở trên mặt, một là để làm nhục, hai cũng là vì cách gần nhất nên tiện nhất. Nhưng lần này vết siết trên cổ người chết, hắn lại dùng dây vải vòng hai vòng qua cổ nàng ta, sau đó kéo xuống, đứng phía trước dùng sức —— quá trình gϊếŧ người càng lâu dài, người chết cũng sẽ càng thống khổ."
Hắn chỉ vào tay chân người chết: "Nhìn thấy mấy vết trói này không? Hai lần trước cũng không có, lần này lại xuất hiện, thuyết minh cái gì?"
Thân Khương: "Nữ nhân này......tương đối đặc thù?"
Cừu Nghi Thanh quét mắt nhìn thủ hạ không biết cố gắng của mình: "Hai lần trước hung thủ gϊếŧ người cũng không có trói chặt người chết, chứng tỏ sau khi hắn khống chế được người ta, căn bản đã không lo các nàng sẽ chạy trốn."
Giống như mèo đã bắt được chuột, lúc không muốn ăn, thả lại bắt, thả lại bắt, sinh sôi đùa giỡn con chuột đến chết, hung thủ rất hưởng thụ quá trình này.
Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Còn có thương tích do chống cự. Người bình thường bị tập kích, sẽ tránh né, đôi tay sẽ theo bản năng sẽ che ở trước người, cánh tay sẽ có có vết bầm, Vương Thải Liên và Phương Tình Mai đều có, người chết này không có, mà là tay chân có thêm vết trói, nhìn qua càng giống như bị trói trên cái gì cùng loại với giường, chỗ cố định một chút, mặc kệ hung thủ đánh đập ngược đãi hay là có động tác khác, nàng cũng phản kháng không được."
Cừu Nghi Thanh: "Nhưng hung thủ gây án còn kèm đặc thù hưng phấn, là chuyện không thể thiếu."
Diệp Bạch Đinh như suy tư gì đó: "Cho nên nhất định là có......"
Hắn cẩn thận kiểm tra, cuối cùng ở gần gốc đùi người chết, phát hiện mễ thanh ban.
Phía dưới của người chết bị tổn thương rất nghiêm trọng, hung thủ vẫn cứ tiến hành t.ính.x.âm.
Thân Khương co chặt nắm tay: "Tên này là súc sinh đi!"
Diệp Bạch Đinh cũng không hiểu thay đổi này, vì cái gì? Chỉ là bởi vì người chết này xinh đẹp hơn?
"Không đúng," Thân Khương lại nhớ tới, "Vương Thải Liên cùng Phương Tình Mai kia nếu không bị trói chặt, sẽ có dấu vết phản kháng, vậy không phải sẽ cào hung thủ bị thương? Hung thủ có lợi hại đi nữa, cũng không có khả năng một chút thương tích đều không có, chúng ta nên bài tra theo hướng này hay không?"
Diệp Bạch Đinh: "Đừng quên mê hương."
Cừu Nghi Thanh trầm ngâm: "Còn có thời gian."
Hung thủ không có thói quen cầm tù người chết, dùng mê hương làm người mê choáng, bắt đi, trở về lập tức bạo hành, nếu người còn chưa tỉnh đã bị ngược đánh, đến khi đau tỉnh, trên người còn có bao nhiêu sức lực? Ước chừng cũng chỉ có thể theo bản năng giơ cánh tay lên, cuộn người lại, chống đỡ gậy gỗ và nắm tay đánh vào.
Các nàng phản kháng, rất có thể là không mảy may gây thương tổn đến hung thủ.
"Nói như vậy, cách hung thủ hình thức sẽ không thay đổi, ta vẫn cứ có khuynh hướng ——theo hai chữ "khuyết điểm" này."
Giọng nói của Diệp Bạch Đinh bình thản, rõ ràng không có biểu tình gì, vẫn lộ ra nhàn nhạt châm chọc: "Trên đời luôn có những kẻ tự đại tự phụ, cho rằng mình tồn tại mới có giá trị tối cao, cho rằng giới tính của mình là cao quý nhất, toàn bộ nữ nhân đều phải tôn thờ hắn, người không hợp tâm ý hắn chính là ngỗ nghịch, nên biến mất. Hắn không thích mặt mũi không đẹp, không thích béo, hắn cảm thấy quanh năm uống thuốc là lãng phí, không có giá trị không bằng đi tìm chết, nữ nhân không thể sinh dục tồn tại cũng vô dụng, còn liên lụy nam nhân, nữ nhân béo là do ăn quá nhiều, lãng phí lương thực, những người này không biết điều, thế nhưng không nhanh đi tự sát đi để thế gian thanh tĩnh, hắn tự mình xử lý. Hắn thích cô nương bộ dạng xinh đẹp, nhưng nhìn nhìn mặt rồi, lại trang điểm rêu rao, quần áo mặc thành như vậy, cũng không xứng để tồn tại —— hắn đối với nữ tính bắt bẻ, đã tới mức bệnh hoạn."
"Ta đoán, người chết này cũng có điểm hắn không thích, nhìn khí chất đặc điểm này, có thể theo phương hướng trước đó mà tìm, xem nàng có vấn đề đạo đức cá nhân, cùng với vấn đề sinh dục hay không, đó vẫn là trọng điểm."
Khối nam thi còn lại......thì có chút vi diệu.
Diệp Bạch Đinh cởi bỏ quần áo người chết, cẩn thận nghiệm, vẫn không có bất luận ngoại thương gì: "Hắn cũng trúng mê hương, thời gian tử vong cùng lúc với nữ thi. Hai người một mặc quan phục, một mặc váy đỏ, đều rất nổi bật, trừ phi là người nhà, nếu không cho dù là người quen, cũng sẽ không hẹn gặp ở ngoài như vậy. Nhưng nếu là người nhà, căn bản không cần phải hẹn gặp ở ngoài, về nhà thay thường phục ra, thoải mái dễ chịu không phải sao?"
"Không chừng là ngoài ý muốn?" Thân Khương làm cái thủ thế gϊếŧ người, "Hung thủ đang gϊếŧ người, nam nhân này đột nhiên đi ngang qua, thuận tiện liền diệt khẩu!"
"Có khả năng này," Diệp Bạch Đinh quay đầu nhìn hắn, "Đối với hung thủ trọng điểm bài tra, có thể tức khắc triển khai!"
"Lúc trước tìm kiểu gì cũng tìm không ra, người này cũng rất biết trốn!" Thân Khương nháy mắt hưng phấn, cầm lấy cuốn sổ nhỏ: "Thiếu gia ngươi nói, ta đều nhớ kỹ!"
Diệp Bạch Đinh: "Người chết có hành vi biểu lộ mục đích của hắn, mà mục đích, có cất giấu động cơ, từ ba người chết nữ mà xem thì hung thủ tính cách cố chấp, thời kỳ trưởng thành có khả năng gặp ba loại nữ nhân: Một, trưởng bối hắn không thích. Khác biệt tuổi tác hẳn sẽ không kéo đến quá xa, như tổ mẫu gì đó, mà rất có thể là mẹ kế thím bà bác, hoặc là mẹ ruột mà sinh mệnh thiếu hụt, lại đột nhiên xuất hiện, người này cũng không yêu thương hắn, không để tâm đến hắn, rất có thể đã đối với hắn tạo thành thương tổn gì đó, mặc dù có tiền, cũng sẽ không cho hắn tiêu xài quá nhiều. Hai, tỷ muội hắn không thích. Người này có khả năng sinh bệnh, có thể có khuyết điểm khó nói với người ngoài, bản thân lại không có giá trị mang đến tiền tài gì, trong nhà vẫn muốn nuôi dưỡng, hắn cho rằng người này chiếm không gian sinh tồn của hắn, tiêu hao tài nguyên vốn nên thuộc về hắn, nội tâm hắn tràn ngập oán hận. Ba, hắn có khả năng có cô nương mình ái mộ, nhưng người ta chướng mắt hắn......"
"Hắn phi thường vừa lòng thân phận nam nhân của mình, lại bất mãn khi người ta không coi trọng hắn, có bất luận sai sót gì, hoặc là gặp phải cái gì xui xẻo, hắn đều sẽ không cảm thấy là mình sai, sẽ cảm thấy là nữ nhân bên người sai, đều là do những người này kéo chân, hắn mới không thành công, cho nên mấy nữ nhân này không nên tồn tại, nữ nhân đối với hắn hờ hững, xem thường cũng vậy, đều đáng chết."
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát: "Tính dục phóng thích càng giống như là một sản phẩm cộng sinh trong quá trình hắn gϊếŧ người, mục đích hắn gϊếŧ người không phải vì tính dục, nhưng quá trình này làm hắn cảm nhận được kí©h thí©ɧ, lúc này chỗ đó rất được*, lúc khác có thể phi thường không được, hắn rất có thể không giống như nam nhân bình thường, hắn không giơ*, không phải là một kẻ có mị lực."
*chỗ nào được nghĩa là chỗ đó "giơ" được nha, động từ nguyên gốc là "cử" aka nâng lên, kiểu như cầm cờ giơ lên đó, hàm súc một chút, chúng ta đều là người có văn hóa
Thân Khương: "Không phải?" Phía trước không phải nói là...?
Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Không sai, hung thủ rất có khả năng vô cùng tự ti, không thích nói chuyện, là loại mà ném ở trong đám người tìm không ra đó."
Thân Khương chẹp chẹp
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác
- Chương 60: Đừng vội xem thường ta