Trong Chiếu Ngục, không gió không ánh sáng, ngay cả ánh nến cũng không nhảy lên, nhưng thiếu niên trước mặt này, như mang ánh trăng sáng tỏ cùng thông thấu, một đôi mắt trong vắt thanh triệt, hắc bạch phân minh, tựa hồ có thể chấn động linh đài, làm người quên đi nơi này là cõi u minh tối tăm không ánh sáng nơi nhân gian.
Thân Khương càng cảm thấy đến bước này mình đi không nhầm, không chừng một không cẩn thận, là có thể phá được vụ án, thăng quan phát tài! Nghiệm thi gì đó không quan trọng, người chết có hưng phấn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hung thủ là ai!
"Có phải là theo manh mối là sợi tơ đi tìm, tìm được chăn, là có thể tỏa định hung thủ?"
"Ta cảm thấy......có lẽ không có hung thủ nào sẽ mang theo chăn bên người," Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu, "Ngươi cần đi đến hiện trường khám tra, có thuận lợi hay không, tìm ra chăn là bước đầu tiên."
Thân Khương nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có khó khăn: "Cường đạo gϊếŧ người đều biết tàng đao, hung thủ rất có thể sẽ giấu chăn đi, tơ màu cam hồng này tuy quý, nhưng không tính là khan hiếm, nhà có chút tiền đều có, ở đâu cũng có, đồ giống nhau như đúc, dựa vào cái gì nói cái đó là hung khí? Hung thủ này giảo hoạt cỡ nào, hiện trường phạm tội còn có thể ngụy trang, lừa được ngỗ tác họ Bố nói thành tự làm tự chịu, không có hung thủ, chăn làm hung khí gϊếŧ người đương nhiên phải được xử lý đi?"
Diệp Bạch Đinh: "Cái này lại chưa chắc, quần áo gϊếŧ người dính máu dễ thiêu dễ bỏ, chăn so ra thì quá lớn, xử lý ra sao cũng quá lộ liễu, người chết bị ngạt chết, nhìn như không có dấu vết gì, chăn tự nhiên cũng an toàn rất nhiều."
"Vậy thì lão tử tìm làm sao?" Thân Khương có chút nóng nảy, "Làm sao xác định tìm được chính là cái dùng để hành hung kia?"
Diệp Bạch Đinh lông mày và lông mi hơi liễm: "Vết máu." Hắn chỉ vào vết rách rất nhạt nhòa ở khóe miệng người chết, "Chảy máu có ít đi nữa cũng có dấu vết, trên cái chăn kia, nhất định có một vết máu rất dễ dàng bị bỏ qua."
Thân Khương sờ sờ cằm: "Được rồi, lão tử liền đi tìm cái chăn này!"
Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Người chết ngày thường sống như thế nào, yêu thích cái gì, bên ngoài thanh danh ra sao?"
Thân Khương: "Người chết kêu Lương Duy, là một quan nhỏ hàng lục phẩm, làm đốc lương chuyển vận sứ, dưới danh nghĩa có sinh ý buôn bán vải, thời trẻ là cô nhi, không gia thế không bối cảnh, một đường bò đến vị trí này, tuyệt đối là năng lực siêu quần, chỉ riêng gia tài hiện tại, cũng đủ cho con cháu ăn chơi mấy đời, đáng tiếc hắn không có con cái, đừng nói là cháu, gia tài to như vậy, sợ là đều lợi cho đám vợ bé."
Diệp Bạch Đinh: "Đám vợ bé?"
Thân Khương: "Ngươi không phải hỏi yêu thích sao? Hắn thích có ba loại, một là vải vóc, hai là rượu, ba là vợ bé, làm đốc lương chuyển vận sứ, lại không làm sinh ý về lương thực, mà đối với vải dệt rất có nghiên cứu, chỉ riêng ở kinh thành thôi đã có cả chục cửa hàng, gia tài bạc triệu đều từ đó mà ra, không có việc gì liền thích nhắm rượu, mấy người buôn bán lương thực lớn nhỏ đó muốn tìm hắn đi cửa sau, đưa rượu ngon thì nhất định không trật được, đang là tuổi trẻ lực tráng huyết khí phương cương, lại có tiền, có chút quyền lực nhỏ, sắc đương nhiên cũng không tránh được, mấy năm nay, hàng năm đều phải nạp hai ba bà vợ bé, chơi chán rồi, thì hoặc là bán đi hoặc là đổi đi, riêng phương diện này, thì thanh danh không tốt lắm."
Diệp Bạch Đinh: "Dựa theo kiểu nạp vợ này, sợ là không phải nữ nhân nhà lành đi?"
"Còn phải nói sao?" Thân Khương mang vẻ mặt "ngươi cũng đoán được", "Nhà ai có nghèo nữa, cũng không bán khuê nữ như vậy, hậu viện kia của hắn chướng khí mù mịt, cái gì thẻ đỏ diêu tỷ đều có, rõ ràng bộ dạng cũng được, cũng là viên chức, đến bây giờ, cũng không nhà nào môn đăng hộ đối nhìn trúng hắn, có thể đứng đứng đắn đắn cưới về một phòng thê thất."
Diệp Bạch Đinh hàng mi dài hơi rũ, trầm ngâm một lát: "Cho nên hắn là người bạc tình quả nghĩa, không có cảm tình gì với tiểu thϊếp? Hay là hoa hoa công tử, đối nữ tử chân tình thật cảm, chỉ là dễ dàng di tình biệt luyến?"
Thân Khương: "Cái này ta cũng không biết, dù sao trong mắt người ngoài, vợ bé đối với hắn, không bằng rượu ngon, rượu ngon đối với hắn, không bằng vải vóc và sinh ý."
Cho nên đây là một nam nhân có sự nghiệp tâm rất mạnh, yêu tiền ái rượu......
"Bên cạnh hắn liền không có ai đặc biệt thân cận, đặc biệt tin cậy có thể dựa dẫm?"
"Ước chừng......" Thân Khương suy nghĩ thật lâu, lắc đầu, "Thật đúng là không có."
Diệp Bạch Đinh lông mi khẽ nhúc nhích: "Không, hắn nhất định có."
"A?"
"Vất vả Thân tổng kỳ đi thăm dò hiện trường, hỏi thăm quan hệ xã hội của người chết, hung thủ, nhất định là người mà người chết cực kỳ thích."
"Gì?" Thân Khương không hiểu, sao đề tài đột nhiên nhảy thành như vậy, "Tại sao?"
Diệp Bạch Đinh chỉ vào quần áo trên người người chết: "Ăn mặc thành như vậy, nhất định là tỉ mỉ trang điểm qua, ban đêm nhắm rượu, ngươi cảm thấy hắn là muốn tự mình hưởng thụ?"
Thân Khương: "Chứ sao nữa? Đã nói hắn thích ở mái nhà thưởng cảnh đêm a."
Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Lúc khác, thì ta không nhiều lời, chỉ nói vào cái đêm người chết ngộ hại này, ta hỏi ngươi, Thân tổng kỳ, nếu ngươi ngày nào đó muốn một mình an an tĩnh tĩnh, hưởng thụ thích ý, không bị quấy rầy, có phải sẽ rất thả lỏng hay không?"
Thân Khương gật gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Diệp Bạch Đinh: "Ngươi ở thời điểm thả lỏng nhất, không muốn gặp bất kỳ ai, mang giày như vậy, mang đai lưng như vậy sao?"
Thân Khương vẫn cứ không hiểu: "Khá xinh đẹp a."
Diệp Bạch Đinh thở dài: "Đây là ban đêm, mọi âm thanh đều an tĩnh, không có việc gì quấy rầy, nếu muốn một mình uống rượu một mình say, ví dụ như ta, sẽ thay áo ngủ thoải mái nhất, nó có thể là vải bông có thể là vải len, nhưng nhất định phải mềm mại, ta không muốn bị bất cứ thứ gì trói buộc, mặc kệ là đai lưng gì đó, cả vớ đều lười mang, càng đừng nói là giày —— người chết ăn mặc hoa lệ trang trọng, đủ biểu lộ dáng người nhưng lại không thoải mái, tỉ mỉ sửa soạn, hắn đây là muốn cho người khác nhìn."
Cặp mắt chuông đồng của Thân Khương lập tức trợn tròn: "Ý của ngươi là......lúc đó có người thứ hai ở đó?"
Diệp Bạch Đinh:......
Ánh mắt hắn nhìn Thân Khương tựa như nhìn một tên ngốc tử: "Không phải đã nói, vụ án này có hung thủ?"
"Nhưng ai biết hung thủ còn có thể cùng người chết uống rượu đâu?" Thân Khương ngẫm lại hồ sơ về thi thể, "Lúc ấy hiện trường chỉ có một chung rượu!"
Diệp Bạch Đinh: "Cho nên tổng kỳ đại nhân, đi thăm dò hiện trường tỉ mỉ một lần nữa, tìm điểm hung án phát sinh, hỏi cung xung quanh một chút, người chết nhất định có một người hắn đặt ở trong lòng, phi thường để ý......"
Thân Khương nghe nghe, thực sự có chút phục, Kiều thiếu gia này thật là không bình thường, tùy tiện nghiệm cái thi thể, liền xách ra nhiều manh mối như vậy, bên nào cũng đều là phương hướng, hắn sợ không chừng là muốn lập công!
"Chắc là......không tới một chén trà nhỏ?"
Diệp Bạch Đinh nên nói đều đã nói, có thể nghiệm cũng đã nghiệm, rũ mắt, tỉ mỉ đem vải đậy thi thể phủ lên, che lại thân thể người chết, đi hai bước đến kệ để chậu nước, thong thả rửa tay.
Trong nháy mắt, Kiều thiếu gia nghiệm xong thi lại giống thư sinh yếu đuối vừa bị yêu tinh hút khô tinh khí, cái gì mà đôi mắt trong trẻo, ánh sáng trong mắt, khí chất cơ trí linh thông, đều mất sạch, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, lại không còn vẻ sắc bén đề thần tỉnh não trước đó nữa, eo nhỏ chân nhỏ tay nhỏ non mịn, đi một bước run rẩy, đi hai bước phải đỡ tường, bộ dạng như một trận gió là có thể thổi gãy đôi, giống như giây tiếp theo liền chết.
Thân Khương:......
"Phía trước đã nói tốt......" Kiều thiếu gia đỡ tường đi vài bước, nhớ tới một chuyện vô cùng to tát, đột nhiên dừng lại.
"Cháo đúng không? Mỗi ngày cho ngươi hai bữa, một bữa hai chén —— thế nào, lão tử có phải rất hào phóng hay không?" Thân Khương vuốt cằm, cười ác liệt lại tà khí, "Bất quá tổng cộng có mấy ngày mà, phải xem thiếu gia hỗ trợ được bao nhiêu."
Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, an an tĩnh tĩnh, đi về nhà tù của mình.
Thân Khương khóa cửa nhà tù của hắn, chân trước mới vừa đi, nhà tù sau lưng truyền đến từng trận từng trận tiếng huýt sáo, toàn bộ hướng về phía Diệp Bạch Đinh, "hàng xóm" đều rất hưng phấn, có người đối với hắn cảm thấy hứng thú, có thuần túy ồn ào, có mang theo ác ý, có dơ bẩn tầm mắt......đều quét về hướng hắn.
"U, tiểu đệ đệ rất có khả năng nha, tổng kỳ tự mình cho ngươi mở cửa đóng cửa đó!"
"Hôm nay có khả năng, ngày mai liền "có khả năng", không nghĩ tới tổng kỳ thích như vậy......có điều hơi ô uế, không hạ miệng được a."
"Hắc hắc...... Hôm nay không hạ miệng được, ngày mai lại nói không chừng, eo nhỏ này bộ dáng rất được ......."
Chỗ sạch sẽ duy nhất trên người Diệp Bạch Đinh, là đôi tay đã dùng nước trong rửa qua, giờ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trắng nõn, mảnh khảnh, mềm mại, ấm áp làn da, ở đây đã bao lâu chưa thấy qua?
Hơn nữa người này giống bọn họ, đều là phạm nhân, ra không được.
Ngẫm lại thôi đã khiến cho người phấn khởi!
Nhà tù đối diện có một gã cao tám thước, râu quai nón, trên mặt có sẹo, mãn nhãn hung quang, cách mấy ngày đều sẽ bị kéo ra ngoài hành hình một lần, hơn ba tháng còn chưa chết, vừa thấy liền biết rất không dễ chọc, trong đám người, ánh mắt hắn nhìn qua càn rỡ nhất, lộ liễu nhất.
"Xốc quần áo người chết, nhìn gà người chết, chỉ vì chén cháo, mất mặt không?" Hắn thô lỗ bước tới trước ưỡn ưỡn hông hai lần, cười quái dị, "Không bằng đi theo ca ca, ca ca cho ngươi ăn thịt, muốn ăn bao nhiêu ăn bất nhiêu, muốn ăn bao lâu ăn bấy lâu nha."
"Ha ha ha y ——"
Tiếng cười lẫn tiếng huýt sáo, "đám láng giềng" cùng nhau ồn ào, đều cho rằng nhất định có thể đem tiểu hài tử chọc khóc, không ngờ người ta mở miệng.
"Ta dùng bản lĩnh của mình mưu sinh, có cái gì mà mất mặt?" Diệp Bạch Đinh thong thả ung dung liếc qua đối diện một cái, "Nhưng mẹ ngươi, ở nhà nhất định thường xuyên khóc."
Gã mặt sẹo híp mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Diệp Bạch Đinh: "Lương thực rất trân quý, thật sự không nên lãng phí."
Không khí nháy mắt trầm mặc, mọi người có chút không hiểu lắm ý nghĩa của những lời này, là đang nói lão nương người ta đáng thương, lãng phí lương thực dưỡng ra cái của nợ như vậy giờ không ai dưỡng lão tống chung sao? Nhưng lại cảm thấy không khí không đúng lắm......
"Phốc ——"
Trong không gian yên ắng, tiếng cười của hàng xóm bên phải của Diệp Bạch Đinh đặc biệt rõ ràng, "xoát" một tiếng giũ ra cái quạt bẩn thỉu: "Người xấu thì bớt ra vẻ, đỡ cho người khác nhìn đến gương mặt này liền ăn không ngon, ăn xong nhìn đến gương mặt này lập tức nhổ ra...... Vị nhân huynh này tướng mạo đích xác điêu luyện sắc sảo, không quá ngon miệng a."
Quần chúng:......
Cho nên tiểu hài tử này là đang mắng người kia xấu sao! Chẳng những không bị chọc khóc, không nói sang chuyện khác, còn trực tiếp công kích —— bớt nói mấy lời cợt nhả này đi, gia không sợ, trách chỉ trách ngươi quá xấu, gia không muốn chơi.
Này mẹ nó về sau còn đùa giỡn kiểu gì!
"Đều bị nhốt vào Chiếu Ngục, còn so mất mặt hay không —— ngươi mất mặt không?"
Hàng xóm bên phải ưu nhã phe phẩy cây quạt, công kích xong người khác, lại nhìn Diệp Bạch Đinh: "Bất quá tiểu huynh đệ, ngươi không phúc hậu a, trả hàng xóm nhân tình? Cháo nóng kia, có phải nên chia chút ít cho ta hay không?"
Diệp Bạch Đinh:......
Hàng xóm bên trái cũng nhớ tới vụ "bị hố hỗ trợ" này: "Đúng vậy, cháo này cũng có một phần của ta!"
Sợ Diệp Bạch Đinh không đáp ứng, hắn lập tức giương giọng rống qua phía gã mặt sẹo đối diện: "Ngươi! Đúng, chính là ngươi! Quay mặt chỗ khác đi! Bao lâu không uống qua cháo nóng, lão tử không muốn phun!"
Gã mặt sẹo trừng mắt, mắt thấy muốn đứng bật dậy, bên này cổ tay vừa động, cũng không biết làm cách nào, một viên bi đất nhỏ "veo" một cái bắn qua, vừa vặn cọ qua mặt hắn, đánh vào mặt tường đằng sau, đập ra một chỗ lõm mờ mờ!
Gã mặt sẹo không dám thả rắm, nghẹn khuất ngồi xuống, quay người đi.
Người kia động tác quá nhanh, ánh sáng cũng quá mờ, mọi người trong nhà lao không rõ ràng, không hiểu sao gã mặt liền chịu thua, lập tức ồn ào lên.
Hàng xóm bên trái hất hất đầu tóc lệch qua, nhìn Diệp Bạch Đinh: "Cháo, có một phần của ta."
Diệp Bạch Đinh:......
Không nghĩ tới cái Chiếu Ngục này, giá trị con người hai chén cháo của hắn, thế nhưng cũng có thể kiêm tế thiên hạ.