Chương 19: Ngươi mặc váy rất đẹp!

Thân Khương cân nhắc, hôm nay tới tổng cộng năm người, vợ kế Trương thị của người chết, huynh trưởng thân cận Xương Hoằng Văn và vợ Lâu thị, đích phòng đường huynh Xương Diệu Tông không quá gần gũi, còn có một hộ viện, ngoại trừ Xương Hoằng Văn, bốn người còn lại trên người đều có thương tích......

"Trương thị kia ánh mắt né tránh, rõ ràng đang giấu giếm cái gì đó, có phải nàng không? Hộ viện nói ít nhất, ta cảm thấy cũng rất khả nghi."

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh nhìn về phía hắn giống như đang nhìn giống loài mới lạ nào đó: "Mặc kệ Trương thị có tiểu tâm tư gì, ở trong mắt người chết, tình cảm của bọn họ là rất hài hòa, bận rộn cả ngày, lại mệt lại mỏi, muốn trò chuyện với thê tử, sao phải bỏ gần tìm xa, đi thư phòng? Giữa tiểu phu thê với nhau, có chuyện gì là không thể đóng cửa lại nói trong phòng ngủ?"

Thân Khương:......

"Vậy ngươi hỏi nàng nhiều như vậy làm gì!"

"Không thể sao?" Diệp Bạch Đinh nhìn đại ngốc tử hết thuốc chữa, hỏi còn không phải là dùng để loại trừ?

Được thôi, ngươi nói cái gì đều đúng.

Thân Khương lại nói: "Đó là hộ viện ——"

Diệp Bạch Đinh: "Hắn đối với thư phòng người chết không quen."

"Cũng đúng, một cái hộ viện, có thể đến thư phòng các chủ tử được mấy lần?" đôi mắt chuông đồng của Thân Khương trừng Diệp Bạch Đinh, "Vậy ngươi biết, còn không phải hỏi nhiều như vậy!"

Diệp Bạch Đinh thương hại mà nhìn hắn.

Thân Khương:......

Được thôi, đều là dùng để loại trừ, vì phá án, lão tử nhịn ngươi!

"Xương Hoằng Văn làm gia chủ thế hệ này, thật ra nơi nào đều có thể đi, chính hắn cũng nói đối với người chết không tồi, thường có lui tới, đối với thư phòng hẳn là rất quen thuộc, trong nhà quy củ đối với hắn không có tác dụng, hắn đi đâu đều sẽ không có người hỏi, nhưng trên người hắn không có thương tích...... Cho nên hung thủ không phải hắn, là Lâu thị? Hoặc là đại phòng đường huynh Xương Diệu Tông?"

"Không nhất định," Diệp Bạch Đinh lắc đầu, "Hung thủ sẽ nói dối, thương tích không rõ ràng như vết cào lại dễ che lấp, đã nhiều ngày trôi qua, có lẽ chỉ còn vảy da, hoặc đã khỏi hẳn, không thể đơn giản thô bạo mà loại trừ, ta kiến nghị vẫn cứ là tìm được vật chứng. Đã biết hung thủ chưa xử lý quần áo người chết ——"

Thân Khương giơ tay: "Từ từ! Sao ngươi biết là chưa xử lý?"

Diệp Bạch Đinh mang vẻ mặt "cái này còn phải hỏi": "Bởi vì không có thời gian."

Thân Khương:......

Thấy hắn còn chưa nghĩ ra, Diệp Bạch Đinh dùng biểu tình nghiền ngẫm: "Cẩm Y Vệ các ngươi, không có ngạch cửa như vậy sao?"

Lại bị mắng không đầu óc! Thân Khương nhắc nhở bản thân phải khống chế, không thể đánh, thân thể yếu đuối như đèn mỹ nhân này của Kiều thiếu gia, chịu không được mấy quyền...... Tâm nói tiểu vương bát đản này sao lớn như vậy còn không bị đánh chết? Bởi vì cái công phu chế huyệt huyền học gì kia mà hắn chưa được kiến thức qua hay sao?

Diệp Bạch Đinh: "Hộ viện nói cái gì?"

Thân Khương: "Chưa nói cái gì a, còn không phải là gia chủ quy củ nghiêm, trong chức trách cần phải cần mẫn, không triệu kiến thì không thể đi thư phòng?"

"Hắn lúc cuối cùng còn nói ra một cái tin tức rất mấu chốt —— lúc đêm khuya, hắn giống như thấy được bóng người, ở ngay gần thư phòng, đi qua nhìn thì lại không có, như là bị hắn làm sợ mà chạy mất."

Diệp Bạch Đinh đuôi mắt híp lại: "Người chết bị phát hiện rất nhanh, trong nhà trên dưới nháy mắt khẩn trương, quan phủ tới cũng rất nhanh, người nhiều mắt tạp, hung thủ mất tiên cơ, liền không cơ hội đi xử lý mấy thứ này nữa, có xử lý cũng không có biện pháp xử lý sạch sẽ, với ngươi mà nói, khó khăn lúc tìm kiếm liền ít đi nhiều —— đồ vật ở ngay trong Xương gia, mà còn cách thư phòng không xa, lục tìm một tấc một tấc, cũng không mất bao lâu. Nếu như chất độc gϊếŧ người cũng cùng được tìm ra, liền càng tốt, Thân tổng kỳ lập tức có thể tập hung quy án."

Buổi nói chuyện làm hai mắt Thân Khương sáng lên, xoa tay hầm hè: "Thoạt nhìn lão tử là sắp lập công!"

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Khi tìm kiếm nhớ chú ý vật liệu quần áo......"

Thân Khương: "Ngài còn nhớ rõ việc này sao? Thiếu gia, không phải toàn bộ các vụ án đều có quan hệ, vụ án này người chết Xương Hoằng Võ và Lương Duy không có giao thoa, không thể không có bằng chứng mà tùy tiện hoài nghi, biết chưa?"

Diệp Bạch Đinh trừng hắn một cái: "Đầu óc không dùng thì không dùng, đừng có đoán mò đương nhiên, vụ án này người chết quản lý việc vặt trong nhà, có tiền mua mua mua cho lão bà, vải vóc trên người mình sao có thể kém cỏi? Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, khi tìm kiếm tập trung lực chú ý, nhớ là đừng có bị mấy thứ thật thật giả giả quấy nhiễu."

Thân Khương: "Quấy nhiễu?"

Diệp Bạch Đinh ý vị thâm trường: "Nếu hung thủ cũng đủ thông minh, quần áo không có biện pháp thiêu đi, không thể xử lý sạch sẽ, liền sẽ nghĩ cách lừa lọc. Nếu lập tức tìm được bảy tám bộ quần áo bị vứt bỏ, ngươi làm sao mà xác định quần áo người chết có ở đó hay không? Là bộ nào?"

Thân Khương lúc này hoàn toàn minh bạch: "Được, ta nhớ kỹ, bây giờ liền đi chạy chân —— không đích thân đưa ngươi quay về?"

Diệp Bạch Đinh nhìn ra khe cửa một cái, có chút luyến tiếc.

Phòng là sắp xếp để hỏi cung, hắc ám còn áp lực, chỉ riêng ngoài khe cửa có le lói chút ánh sáng mặt trời, không nhiều lắm, cũng chỉ có thể ngay lúc người khác đẩy cửa ra vào mới có, chỉ một tia đó, cũng đủ rồi.

Lâu lắm rồi, không cảm thụ qua độ ấm của ánh nắng mặt trời... chỉ liếc mắt một cái như vậy, cũng xa xỉ đến cực điểm.

Không sao.

Diệp Bạch Đinh nhắm hai mắt, có cơ hội, rồi sẽ có ngày này.

"Được." Hắn xoay người đi về phía cửa nhỏ đã dẫn hắn đến đây.

......

Trong viện Bắc Trấn Phủ Tư, Lâu thị vừa muốn lên xe, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết, tay vịn trượng phu run lên.

Xương Hoằng Văn ôn thanh trấn an: "Phu nhân chớ sợ, nơi này rất gần Chiếu Ngục, sẽ có chút thanh âm, không quan trọng, cùng chúng ta không quan hệ, chúng ta chỉ là tới phối hợp công tác, sẽ không vào Chiếu Ngục, càng sẽ không ra không được."

Sắc mặt Lâu thị tái nhợt, nắm mép tay áo: "Vụ án của Võ đệ......"

Xương Hoằng Văn vỗ nhẹ lưng thê tử: "Không có việc gì, nàng lẫn ta đều không phải hung thủ, không có làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, thực sự có chuyện gì ảnh hưởng, vi phu sẽ bảo hộ nàng .....chuyện của nàng, vi phu có khi nào không để bụng? Hôm nay sắc trời đẹp, trên đường về đi ngang qua Nhất Mộng Lâu, đóng gói cho nàng một phần lỗ ngỗng nàng thích nhất đi, hửm?"

*lỗ là một loại phong cách nấu ăn

Lâu thị dần dần bình ổn cảm xúc, khóe môi tràn ra nụ cười mỉm: "Ừm."

Khi màn xe ngựa sắp sửa xuống, một bóng hình từ hành lang trước lung lay đi vào, cao dài, ngang tàng.

Lâu thị ngơ ngẩn: "Đó là Chỉ Huy Sứ?"

"Là Cừu Nghi Thanh," Xương Hoằng Văn trầm sắc mặt, duỗi tay che mắt thê tử, "Nếu là sợ hãi, thì không cần nhìn."

Kỳ cục, thời gian này, y không nên ở đây a...... Là vừa trở về hay là muốn đi ra ngoài? Hay là...... vẫn luôn ở đây?

Lâu thị túm chặt góc áo trượng phu.

Xương Hoằng Văn buông màn xe, nắm lấy tay Lâu thị: "Đừng sợ, Chỉ Huy Sứ có hung nữa, cũng sẽ không tùy tiện tổn thương người vô tội không phải sao? Cừu Nghi Thanh kế nhiệm cho tới nay, chưa bao giờ làm chuyện lạm sát vô lý nào, phu nhân an tâm đi."

Trên hành lang, Cừu Nghi Thanh lướt qua ánh nắng loang lổ, xuyên qua cửa, từng bước một, từ cực sáng đến cực tối, bước chân kiên định lại thong dong.

Tiểu binh đang dọn dẹp một cái bình phong hàn mai ánh tuyết, muốn chạy nhanh, vẫn luôn khiêng ngang mà đi, ánh đuốc lập lòe, soi trong bóng tối, lờ mờ, soi lên bóng dáng đi phía trước, vai thực gầy, eo cực nhỏ, tóc dùng một đoạn vải mịn cột lại rũ ở sau thắt lưng, đường cong phần cổ bóng loáng nhu uyển, ẩn hiện phong lưu.

Cừu Nghi Thanh càng lúc càng gần, tiếng bước chân rõ ràng.

Tiểu binh vội vã nhường đường, một trước một sau dựng đứng bình phong lên, đứng yên cúi đầu, mời Chỉ Huy Sứ đi trước.

Diệp Bạch Đinh đang bước đi, đột nhiên cảm giác phía sau vô cùng an tĩnh, nhíu mày xoay người, vừa lúc cùng Cừu Nghi Thanh đang đến gần đối mặt nhau.

Diệp Bạch Đinh:......

Đại não chớp mắt trống rỗng, hắn vội vàng học bộ dạng Thân Khương, quỳ một gối xuống đất hành lễ: "Tham kiến Chỉ Huy Sứ ——"

Xuyên qua tới mấy ngày này, tính ra, hắn gặp qua vị chủ nhân này hai lần, đều là lúc hắn ở trong lao, vị này ở ngoài lao, tù phạm căn bản không cần có lễ tiết đặc thù gì, ngoan ngoãn không nói lời nào không nháo sự là được, có làm lễ, người khác căn bản không nhìn, cũng sẽ không so đo, không học qua luyện qua, hắn có thể thuần thục mới là lạ!

Động tác làm chẳng ra cái gì cả, lại thêm thân thể vốn dĩ đã suy yếu, vừa rồi còn động một phen não, tinh thần suy kiệt, quyết định "hành lễ" này không sai, hắn hiện tại mặc chính là quần áo tiểu binh của Cẩm Y Vệ, nhưng sức lực của hắn không đủ, vốn dĩ quỳ một gối xuống đất, cẳng chân lại mềm nhũn, biến thành hai đầu gối rơi xuống đất, "bộp" một tiếng, quỳ cái vững chắc!

Diệp Bạch Đinh hai mắt dại ra...... cái này liền xấu hổ.

Ai có thể nghĩ đến đâu chứ, một đầu gối càng cần thân thể thăng bằng, càng lao lực hơn so với hai đầu gối!

Vốn dĩ loại phương thức chào hỏi cực kỳ đơn giản, mỗi ngày nhìn thấy không biết mấy lần này, Cừu Nghi Thanh căn bản không cần ứng đối, đi luôn là được, nhưng hắn quỳ vang dội đoan chính như vậy, chẳng phải là đang làm mặt quỷ kiêm vẫy tay với đối phương —— Hello, mau nhìn ta!

Chân đối phương quả nhiên dừng lại.

Một lát sau, Diệp Bạch Đinh nghe được tiếng Cừu Nghi Thanh: "Nói đi, muốn xin cái gì?"

Diệp Bạch Đinh gian nan đứng lên: "Thuộc hạ thất nghi, thuộc hạ cũng không ——"

Thân thể này khí huyết không đủ, hắn khẩn trương như vậy, trước mắt tối sầm, giải thích không giải thích đàng hoàng, lại ngả ngửa ra sau.

Cái này cũng không có gì, chỉ té ngã một chút sao, ai chưa té ngã bao giờ, nhưng thân thể hắn không chịu khống chế, lúc ngã xuống hai chân quẹo ra ngoài, đầu gối hướng vào trong, chân cũng cứng đờ, trực tiếp bày ra cái tư thế thiếu nữ Nhật ngồi kinh điển...... Hắn còn mặc váy vàng, viền hoa thêu màu tím!!!

Đừng hỏi, hỏi chính là muốn chết cho rồi.

"Mặc chiến củng không tồi," Cừu Nghi Thanh có vẻ hiểu ra, "Hai ngày nữa trang phục mùa đông mới chế sẽ tới, ngươi muốn mặc thử trước tiên sao? Bổn sứ cho phép."

Diệp Bạch Đinh hai mắt đăm đăm: "......vẫn là củng...chiến củng sao?"

Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Chứ sao nữa?"

"Đa...tạ...Chỉ Huy Sứ đại nhân." Diệp Bạch Đinh cắn răng đứng lên, trong lòng rưng rưng, "Chiến củng thực tốt, uyển chuyển nhẹ nhàng giữ ấm, thuộc hạ rất thích."

Phi phi phi, nam nhân này là cái biếи ŧɦái gì vậy, thích người khác mặc váy!

Cừu Nghi Thanh nhìn hắn vài cái, trầm ngâm một lát: "Ngươi còn chưa ăn cơm?"

Bộ dạng gầy như vậy, thật là quá xin lỗi ngươi a!

Diệp Bạch Đinh cười gượng: "Thuộc hạ chỉ là không thích có da thịt."

Cừu Nghi Thanh càng ghét bỏ: "Kén ăn?"

Diệp Bạch Đinh:......

Thiếu gia ta thật ra muốn kén đó, Chiếu Ngục các ngươi quản sao!

Cừu Nghi Thanh chỉ vào Diệp Bạch Đinh, hỏi người bên cạnh: "Người này là thủ hạ của ai?"

Người nọ đã bị dọa choáng váng, lòng bàn tay đều là mồ hôi, thanh âm phát run: "Hồi Chỉ Huy Sứ, là người của Thân...... Thân Khương tổng kỳ."

"Thủ hạ của mình còn dưỡng không tốt, nói cho Thân Khương, đi hình phòng lãnh phạt," Cừu Nghi Thanh lãnh khốc lên tiếng, đôi mắt như sương lạnh lẽo quét qua Diệp Bạch Đinh, rất là nguy hiểm, "Bổn sứ mặc kệ ngươi là do vị "quý nhân" nào đưa vào, Bắc Trấn Phủ Tư không dưỡng phế vật, cuối tháng diễn luyện không qua được, lập tức cút, không có tình lý gì hết, hiểu chưa?"

Diệp Bạch Đinh:......

Được, đây là coi hắn thành người đi cửa sau tiến vào.

Lời editor: lại đèn mỹ nhân?! ...Ngày xưa có lão Ôn mặt dày nọ từng trêu ghẹo laopo của mình có vẻ đẹp đèn l*иg, gió thổi một cái là phơ phất, dù laopo tốt xấu gì cũng từng đứng đầu tổ chức sát thủ hoàng gia,coi bộ vẻ đẹp đèn mỹ nhân này được dùng cho các bé chỗ nào cũng mạnh ngoại trừ trước sau hai bên laogong của mình, hmmmm....tui cũng muốn sắm một cái đèn mỹ nhân về trừ tà

Mà Cừu Cừu xấu xa quá!