Chương 2

5.

Tô thị ở Hà Tây đã trải qua ba triều, là một thế gia nổi tiếng với lịch sử hai trăm năm sừng sững không ngã.

Năm đó khi tiên hoàng nhập quan, gia đình hắn đã đóng quân ở vùng Hà Tây, giúp đỡ rất nhiều, tránh được không ít thương vong vô tội.

Khi bàn về công đức, gia đình hắn đứng hàng đầu, được phong là vị vua khác phái duy nhất trong triều.

Gia đình như vậy, hoàn cảnh như vậy, trên đời có rất ít người có thể so sánh được, thiếu lại càng thiếu.

Tần Dược Chương đặt đầu ngón tay lên bàn, nhẹ nhàng mỉm cười, không có chút vui mừng hay tức giận.

"Trước đây ta đã dạy muội rằng không nên trông mặt mà bắt hình dong, muội đã quên hết rồi sao? Chọn ai đó dựa trên vẻ ngoài của họ, không tránh khỏi thô tục."

Tưởng Oanh Ngọc đến từ Hà Tây.

Nàng ta suốt ngày lấy Tô Hạc Sơn ra làm đề tài nói chuyện, lại chưa bao giờ thấy Tần Dược Chương nói với nàng ta một câu khó nghe nào.

Chỉ có ta là người thô tục, xứng đáng bị hắn cao cao tại thượng răn dạy.

Không biết là ai ngắt lời, chậm rãi hỏi: "Thô tục sao?"

Trên ngọn núi giả trong thượng đình, không biết khi nào lại có thêm một người.

Hắn lười biếng tựa vào lan can, nghịch nghịch điểm tâm để trêu lũ chim sẻ.

Hôm nay nắng đẹp, chiếu lên tấm sa bào màu xanh xám của hắn, tạo thành vầng sáng khiến người ta khó mở mắt.

"Tô Hạc Sơn?!"

Tưởng Oanh Ngọc đầu tiên hô nhỏ, biết mình thất thố, liền vội vàng che đậy: "Thế tử gia...đã lâu không gặp."

Tô Hạc Sơn?

Hắn thoải mái gối cánh tay, nhìn ta một cách nhàn nhã, đôi mắt còn hơi ngái ngủ.

"Đã nhiều năm rồi ta chưa thấy đôi lông mày nào sạch sẽ như vậy, chúng thanh thoát, tinh xảo, rất đẹp."

Vì lời khen của hắn mà ánh mắt người khác gần như xuyên thủng ta.

Đó rõ ràng là một điều tốt đáng tự hào, nhưng ta lại đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy rùng mình.

...Làm sao người này có thể là Tô Hạc Sơn được?

Ở kiếp trước, cảnh tượng hắn tắm máu ngự sử phủ và những lần tàn sát điên cuồng vẫn còn hiện ở trước mắt.

Cái tên cường đạo khoác túi da đó sao có thể là Tô Hạc Sơn ưu nhã sáng ngời được?!

6.

Tô Hạc Sơn chỉ mới đến kinh được hai ngày, lặn lội đường xa, tinh thần sa sút.

Sau khi nói vài ba lời vô hại, hắn lại uể oải nghỉ ngơi.

Tưởng Oanh Ngọc lại bởi vì điều này mà hận ta.

Nàng ta ban đêm đến tìm ta, mỉm cười một cách cổ quái.

"Hôm nay xem như ngươi thông minh, không làm khó biểu ca của ngươi."

"Thấy ngươi cư xử ngoan ngoãn, di mẫu bảo ta tới báo cho ngươi biết, di mẫu đã giúp ngươi tìm được người tốt, bảo ngươi chuẩn bị một chút, hôm khác sẽ xem mắt."

Ta đã được nuôi dưỡng trong phủ di mẫu nhiều năm rồi, di mẫu chưa bao giờ quan tâm đến ta ngoại trừ việc cho ta ăn.

Trước đây, ta đã cố gắng hết sức để làm hài lòng bà ta, cố gắng khiến bản thân ngoan ngoãn hơn một chút, nghĩ rằng nếu như ta bớt gây rắc rối thì bà ta sẽ thích ta hơn một chút.

Sau này ta mới biết rằng mặc dù di mẫu không thích ta nhưng điều di mẫu ghét hơn cả là khuôn mặt của ta rất giống mẫu thân ta.

Dù sao người vốn dĩ được gả vào Hầu phủ chính là mẫu thân.

Đây là một bí mật mà di mẫu đã chính miệng nói với ta trước khi ta qua đời.

Bà ta chán ghét mẫu thân nên đã lấy đi tất cả những gì thuộc về bà ấy.

Bà ta sẽ tìm cho ta một gia đình tốt sao? Đừng đùa nữa.

Ta lặng lẽ viết tâm kinh bên cửa sổ, phớt lờ Tưởng Oanh Ngọc.

Nàng ta giật mạnh chiếc bút lông sói của ta, ném nó về phía bình phong, vẽ ra những vết mực xấu xí.

"Giả vờ thanh cao cái gì hả! Nam Chiếu, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương không ai thèm muốn, ngươi lấy cái gì mà kiêu ngạo chứ?"

Nàng ta bóp lấy cằm ta, nhìn ta một cách mỉa mai.

“Quá vô vị sẽ trở nên chua chát.”

Ánh mắt nàng ta nhìn về chiếc trâm ngọc trên tóc ta, nàng ta đưa tay tháo nó ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ vì cây trâm gãy này mà ngươi sạch sẽ hơn bọn ta sao?”

Nàng ta giơ tay định ném đi nhưng ta bất ngờ nắm lấy cổ tay, ép nàng ta lên bức tường phía sau.

Cây trâm dí vào yết hầu Tưởng Oanh Ngọc, nàng ta hét lên: "Nam Chiếu, ngươi điên rồi à? Ta sẽ nói biểu ca đánh gãy chân ngươi!"

Ta tăng thêm hai phần sức lực, cây trâm đã tạo ra một vết lõm trên da nàng ta.

Có lẽ vẻ mặt của ta quá u ám và lạnh lùng nên nàng ta không dám cử động nữa, miệng trễ xuống, sắp khóc.

Ta đã chết một lần rồi, đến cả mạng sống cũng vứt đi rồi, còn sẽ quan tâm đến hai cái chân sao?

Giống như một cái xác không hồn, ta nói một cách bình tĩnh.

"Ngươi đã có tất cả rồi, tại sao lại luôn gây phiền phức với ta? Tục ngữ có câu, người đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nếu biểu tỷ chưa từng nghe nói qua, Chiếu Nhi sẽ dạy dỗ tỷ thật tốt."

"Trước khi chết, ta nhất định sẽ kéo ngươi xuống hoàng tuyền làm bạn đồng hành."

7.

Công tử của Lý gia Lý Trường Phong, hẹn ta xem mắt ở Tùng Trúc Lâu.

Người này bề ngoài ăn mặc chỉnh tề nhưng bên trong lại là một con quỷ đói háo sắc chuyên làm những việc xấu xa.

Chỉ là thứ hắn thích là vẻ đẹp dịu dàng quyến rũ như biểu tỷ chứ không phải người nhu nhược vâng vâng dạ dạ như ta.

Ở nơi Tần Dược Chương không nhìn thấy, Tưởng Oanh Ngọc Vũ lần nào cũng nể tình, dây dưa với Lý Trường Phong mãi không thôi.

Ta và nàng ta là biểu tỷ muội, mặt mày giống nhau.

Kiếp trước nàng ta luôn muốn đẩy ta ra để chặn lại cái tai họa này cho nàng ta.

Nhưng ta hầu như không ra khỏi cửa phủ nên không rơi vào bẫy của nàng ta.

Sau đó, nàng ta đâm chết hắn, nhưng lại nói với Tần Dược Chương rằng chính ta đã hại nàng ta bị Lý Trường Phong làm nhục.

Nàng ta chỉ gϊếŧ người để bảo vệ chính bản thân mình, yêu cầu Tần Dược Chương đưa ta lên đoạn đầu đài.

Đời này ta không định hôn ước với Tần Dược Chương, nghĩ đến thủ đoạn của nàng ta, chắc chắn sẽ càng hèn hạ hơn.

Ta thở ra một hơi đầy chán ghét.

Lý Trường Phong nhìn ta, rõ ràng không có hứng thú, nhưng vẫn ra vẻ quân tử sĩ diện.

“Tính tình của ngươi và biểu tỷ của ngươi đúng thật là khác xa.”

Ta câu nệ rụt cổ lại, ấp a ấp úng nói: “Hôm nay là ta đến đây, Lý công tử… chắc chắn rất thất vọng phải không?”

Ta nâng tách trà lên, cụp mắt xuống để che đi vẻ khinh thường trong mắt.

"Hôm nay ta tới đây, biểu ca của ta cũng rất không vui, có lẽ trong lòng tỷ ấy rất nhớ thương công tử, không ngờ ta lại trở thành kẻ ác mất rồi."

"Tưởng cô nương nhớ thương ta sao?"

Lý Trường Phong không giấu được vẻ kích động, lại than thở: “Nàng ấy bình thường đều tránh xa ta ba thước, ta còn tưởng rằng nàng ấy chán ghét ta.”

"Lý công tử soái khí phong lưu như vậy, sao có thể có người không có mắt mà ghét bỏ ngươi được chứ?"

Ta mang theo chút ngượng ngùng, thổi phồng hắn thêm vài câu nữa, khiến hắn sung sướиɠ đến phổng cả mũi.

"Nếu công tử bằng lòng, có thể cho phép ta kết thân với ngươi được không? Ta sẽ vì biểu tỷ của ta mà to gan một chút, sắp xếp một địa điểm vào hôm khác để hai người có thể nói chuyện vui vẻ với nhau."

Hai mắt Lý Trường Phong sáng lên, hắn bằng lòng, hắn cực kỳ bằng lòng!

Hắn đến nằm mơ cũng mơ được âu yếm, vậy tại sao có thể từ chối cơ hội ở một mình với biểu tỷ chứ?

Chờ đến khi hắn thực sự gặp được nàng ta, ta tin rằng một con thú đội lốt người như vậy sẽ không làm ta thất vọng.

Lý Trường Phong vô cùng vui vẻ rời đi.

Ta phun ra một ngụm trà, ôm bụng cười lăn ra bàn.

Nghĩ đến Tưởng Oanh Ngọc kiêu ngạo sắp bị làm nhục, đời này không bao giờ nghĩ đến việc ngẩng đầu lên nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng vì đã báo thù được một trận lớn.

Tưởng Oanh Ngọc à Tưởng Oanh Ngọc, ta đã nói rõ ràng rồi, đừng chọc tức ta.

Đáng tiếc lời nói tốt đẹp không thuyết phục được quỷ, lòng thương xót lớn lao cũng không bao giờ cứu được người.

"Có chuyện gì buồn cười vậy, kể đi cho ta vui chung với."

Giọng nói của Tô Hạc Sơn vang lên trên đầu, hắn đặt tay lên mép bàn, bao bọc ta trong bóng tối.

Ta mải mê quá nên không để ý hắn bước vào khi nào.

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn hai lần, mang theo âm thanh bất động mạnh mẽ.

Ta im lặng hồi lâu, sau đó giả vờ ngơ ngác, lễ phép chào hỏi: “Tô công tử.”

"Ồ...ngươi nhìn lại một cái xem, ta là Tô công tử sao?"

Tô Hạc Sơn cười khúc khẽ bóp lấy cằm ta, nâng mặt ta lên một cách đầy ngang ngược, để ta đối mặt với hắn.

Môi ta kề sát môi hắn, hơi thở hòa vào nhau, mắt hắn nhìn quanh mặt ta một vòng.

Giọng ta run run, tỏ ra vẻ vô cùng vô tội.

"Công tử không phải Tô công tử, vậy thì là ai?"

Hắn nhếch khóe môi, nheo đôi mắt hoa đào trêu chọc ta: “Ngươi chính là thích giả làm con thỏ gạt người thôi phải không?

"Nam cô nương, việc chúng ta đã gặp nhau, ngươi nhất định sẽ không quên."

8.

Tô Hạc Sơn nói rằng hắn muốn ta giúp hắn lấy một thứ gì đó, thứ đó được đặt trong Hầu phủ, rất quan trọng.

Ta bưng tách trà nóng lên, thong thả nhấp vài ngụm.

Nếu đã bị hắn nhìn thấu rồi, ta đơn giản cũng không thèm giả vờ nữa.

“Việc của Tô công tử ta có thể giúp, nhưng việc của ta, Tô công tử chưa chắc có thể giúp được.”

“Chuyện thỏa thuận này không có lời, ta không có hứng thú.”

Ta tự cho mình là tiêu sái, ai ngờ Tô Hạc Sơn lại nằm trên bàn, bật cười thành tiếng.

Hắn có nụ cười rất đẹp, người cũng rất đẹp, ta xấu hổ buồn bực khẽ cắn môi, đỏ mặt.

"Có chuyện gì buồn cười vậy, kể đi cho ta vui chung với."

Nghe thấy ta vừa nghe đã học theo, hắn càng cười to hơn.

“Rõ ràng là một tiểu cô nương, mặt mày nghiêm túc mà lại xị ra thế, sao vậy, ta nợ tiền ngươi à?”

Tô Hạc Sơn đưa tay nhéo nhéo chiếc má mập mạp trẻ con của ta.

Hắn chống cằm không hứng thú, khẽ ngáp một cái, lúc nào cũng là bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.

"Chỉ một việc đơn giản như trở bàn tay cũng không làm được? Ngươi đang coi thường ai vậy?"

Hắn lẩm bẩm, đưa tay nắm lấy cổ áo ta, kéo ta đến trước mặt hắn, trên môi nở một nụ cười xấu xa đầy xảo quyệt.

Không đợi ta lên tiếng thì cánh cửa đã bị đá văng ra.

Tần Dược Chương đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng gọi ta: “Nam Chiếu, về nhà.”

9.

Tần Dược Chương gần như là ném ta vào xe ngựa.

Khi mở miệng, hắn không thể nói được điều gì tốt đẹp ngoài việc mắng chửi ta.

"Ngươi là một cô nương, Lý Trường Phong cũng đã rời đi, ta còn tưởng ngươi ở trong trà sương sẽ xảy ra chuyện gì."

Hắn vẻ mặt khó chịu chế nhạo ta: "Thì ra là bận tình tứ với người khác, thậm chí còn không cần chút thể diện nào cả!"

Ta lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn nói xong rồi mỉm cười.

"Biểu ca của ta cũng biết Lý Trường Phong không phải là người tốt sao? Ngươi đã chính nghĩa như vậy, sao không giúp ta ngăn cản “ý tốt” của di mẫu đi?"

Lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau mới thốt ra: “Lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối.”

"Phụ mẫu ta đã mất từ lâu rồi, họ không thể làm chủ cho ta được."

Ta quấn chiếc khăn tay quanh tờ giấy, chẳng quan tâm thái độ của mình đã chọc cho Tần Dược Chương nổi trận lôi đình.

"Nam Chiếu, Hầu gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, mẫu thân ta vì ngươi mà làm lụng vất vả như vậy, cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng..."

Hắn còn chưa dứt lời, ta đã bật cười khanh khách.

“Hầu phủ của các ngươi mười năm sạch sẽ không tì vết, nhưng ta lại không xứng.”

“Biểu ca gọi ta là sói mắt trắng, ta cũng không thể gánh cái thanh danh này một cách vô ích được.”

"Không bằng như vậy đi, mời ngươi hồi phủ nói với di mẫu, nếu như bà ta dám gả ta cho một tên cầm thú như Lý Trường Phong, ta sẽ đập đầu vào cửa lớn của Hầu phủ mà chết, ta không được sống tốt, các ngươi cũng đừng hòng được sống yên ổn.”

Tần Dược Chương ngơ ngác nhìn ta nói xong một đống lời lẽ tàn nhẫn, nhưng hồi lâu cũng không có phản ứng.

Có lẽ hắn đã quá sốc rồi, trước đây Nam Chiếu hiểu chuyện đến hèn mọn, khi nói chuyện vẫn luôn nhìn vào sắc mặt của người khác.

Tại sao bây giờ lại trở thành một người đàn bà đanh đá như vậy?

Nhưng có nên nói không, đôi khi làm một người đàn bà đanh đá cũng thật tuyệt.