Chương 7: Nam Nhân Là Con Ma

Giang Ý ném pháp khí đi, ngẩng đầu lên lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người tại chỗ.

Hắn trừng lớn hai mắt, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, bởi vì quá kinh ngạc miệng đều mở ra thành hình chữ O, toàn thân run rẩy không ngừng.

Giang Ý sinh ra và lớn lên ở Hồng Kỳ, từ nhỏ đã được giáo dục đã đánh ngã tất cả lý luận Ngưu Ma và Xà Thần.

Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày có thê gặp quỷ, hay là gặp quỷ dưới ánh sáng mặt trời.

Nam nhân bị đại trận nhân duyên vây khốn căn bản chính là con quỷ, ngươi muốn nói Giang Ý phân biệt như thế nào, còn phải đợi hắn ngẩng đầu lên mới nói.

Giang Ý ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông rời khỏi, lại phát hiện có chút không đúng, hai chân người đàn ông lơ lửng giữa không trung, hơn nữa bóng dáng hắn mờ ảo, không giống với thực thể đang phiêu hốt.

Mặc dù Giang Ý chưa từng gặp ma, nhưng từ trong tiểu thuyết, hắn vẫn hiểu rõ không có ma quỷ thực thể, giống như người đàn ông trước mắt này.

Hiện giờ, Giang Ý đã bị kinh hãi quá nhiều, chuyện bình thường gặp phải không sợ hãi đã bị hai chuyện ba chuyện bình thường làm cho chấn động không còn tăm hơi.

Toàn thân Giang Ý run rẩy không ngừng, tuy đại não luôn không ngừng phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, nhưng hai chân run rẩy không thể bước ra một bước.

Thì ra là người ở dưới tình huống cực độ sợ hãi sẽ phản ứng như vậy.

Giang Ý kêu khổ không ngừng, trong lòng lặng lẽ nhắc tới Nam Mô A Di Đà Phật, cầu nguyện nam nhân, à không, là nam quỷ nhanh chóng rời khỏi.

Giang Ý trừng mắt nhìn nam quỷ trôi về phía cửa chính, trái tim đang đập loạn xạ dần dần trở về với tiết tấu vốn có.

Nhưng tình hình tiếp theo đã làm cho Giang Ý suýt nữa ngất xỉu, không gian vốn tĩnh mịch đột nhiên tuôn ra hồng quang mãnh liệt, ngăn cản không cho nam quỷ tiếp tục phát động bộ pháp.



Nam quỷ chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Giang Ý đang đờ đẫn sau lưng, âm trầm nói:

- Đến tột cùng ngươi muốn làm gì?

Giang Ý khoanh tay ngồi xuống đất, run rẩy nói:

- Oan có đầu nợ có chủ, ai hại chết ngài, ngài tìm ai đi! Thật sự không liên quan đến ta!

Nam quỷ hai chân lơ lửng trước mắt, Giang Ý vẫn chưa ổn định lại ngồi bệt trên mặt đất, bởi vì quá sợ hãi mà trừng to hai mắt như chuông đồng theo quần dài một đường nhìn lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nam quỷ.

Nam quỷ trước mặt không phải là mặt xanh răng nanh, dữ tợn kinh khủng, mang theo mấy phần mê mang và không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Giang Ý, chậm rãi mở miệng nói:

- Tiên sinh, ta không biết ngươi đang nói lung tung gì! Ta hy vọng ngài mau chóng cởi trận pháp ra, ta muốn về nhà!

Vậy tình huống gì? Hắn cố ý giả ngu để thả lỏng tính cảnh giác của ta, hay là thật sự không biết hắn dùng cách này để biến thành quỷ.

Chẳng lẽ đây chính là câu chuyện thần bí khi quỷ hồn còn chưa xuất hiện trong tiểu thuyết.

Giang Ý dần dần hiểu ra, hắn quyết định ổn định con quỷ này trước, tìm cơ hội để hắn rời khỏi.

Giang Ý suy nghĩ đối sách quay người lại, nam quỷ thấy hắn cúi đầu chậm chạp chưa trả lời, cho rằng hắn không nghe thấy, muốn dùng tay đẩy hắn một cái để nhắc nhở hắn một câu.

Giang Ý đứng lên khỏi mặt đất, đúng lúc nam quỷ duỗi tay ra, khi Giang Ý còn chưa phản ứng thì thân thể của hắn đã xuyên qua cánh tay kia.

Hắn lại bị quỷ đυ.ng phải!



Giang Ý quái khiếu một tiếng, sau đó nhanh chóng lùi lại N bước, sau khi kéo giãn khoảng cách với nam quỷ ra rất xa, ở một chỗ tương đối an toàn, âm thầm dò xét nam quỷ trước mặt với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Nam quỷ chậm rãi giơ tay lên, kinh ngạc nhìn bàn tay trắng nõn trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn cảnh giác Giang Ý ở phía xa, hiển nhiên là không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tay của hắn không thể chạm vào thân thể của Giang Ý.

- Sao lại biết chuyện này? Ta... Ngươi...

Nam quỷ quá kinh ngạc, giọng nói có chút phát run, không còn vẻ bình tĩnh và thong dong như vừa rồi. Trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ luống cuống nhìn Giang Ý, giống như châm một chút đâm vào trái tim, có chút đau như vậy.

Giang Ý đang không đành lòng, hình chiếu đồ thị an ủi hắn, lúng túng hồi lâu mới nói:

- Cái kia... Ngươi không biết nói à?

Nam quỷ lắc đầu:

- Ta này...

Giang Ý thấy hắn tỉnh tỉnh mê mê hiển nhiên còn chưa biết dùng cách này để biến thành quỷ, sinh mệnh trẻ tuổi hoạt bát như thế lại tàn lụi vẫn lạc, đáy lòng không nổi tiếc hận. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cũng không phải là dữ tợn kinh khủng như trong truyền thuyết, nàng cảm thấy hắn không phải đang muốn tổn thương mình.

- Ngươi nhìn thấy rồi, thì ra là ngươi đã chết, hiện tại là con quỷ!

- Không... không biết... Tối hôm qua ta còn rất tốt, sao lại, sao lại như vậy chứ?

Nam tử mặt quỷ vặn vẹo ra thống khổ và luống cuống, Giang Ý thở dài:

- Hai chân của ngươi lơ lửng trên không trung, thân thể mờ ảo không thực thể, nếu như ngươi không tin tưởng, bên kia có gương, ngươi có thể theo một người!