Chương 31: Rơi Dây Giang Ý

Hàn Uyên Thành nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Giang Ý, trong lòng lộp bộp một cái, người này chắc chắn có liên hệ với Thu Duệ, không biết hắn muốn thay Thu Duệ truyền đạt tin tức gì, nếu không sẽ là tin tức bất lợi?

Hàn Uyên Thành nghĩ đến đây lại không dám làm nhiều phân vân, mở cửa nhìn thấy sơn đạo:

- Không biết ngài có suy nghĩ gì về dự án DL2014 này không?

Giang Ý hồi thần lại, nhìn qua thành Hàn Uyên không biết nói tiếp như thế nào.

Hàn Uyên Thành tra hỏi đồng thời nhắc nhở Thu Duệ, hắn hồi thần thấp giọng nói với Giang Ý:

- bút đàm với hắn!

Mặc dù Giang Ý không rõ nguyên nhân nhưng vẫn gọi là Alyter phải giấy bút.

Ánh mắt Giang Ý hơi nhếch nhìn về phía Thu Duệ bên cạnh, chờ đợi chỉ thị của hắn.

Thu Duệ nói:

- Nói xong rồi, ta đi cùng ngươi!

Giang Ý run lên, trong lòng biết rõ Thu Duệ hoàn toàn tín nhiệm Hàn Uyên Thành, chỉ là không biết Hàn Uyên Thành có thê tiếp nhận loại chuyện phỉ di đăm chiêu này hay không.

Giang Ý vừa nghĩ vừa viết: Thu Duệ đi cùng ta.



Thành Hàn Uyên vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào hành động có chút quỷ dị của Giang Ý, sau khi nhìn thấy chữ trên giấy, Hàn Uyên Thành trừng lớn hai mắt, bờ môi có chút run rẩy, rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua Giang Ý.

Giang Ý nhún nhún vai về phía bên cạnh, ánh mắt có chút thở dài mang theo vẻ thương cảm nồng đậm.

Từ khi tiến vào khách sạn nhìn thấy thành Hàn Uyên, ánh mắt của Thu Duệ chưa rời khỏi người hắn. Thậm chí ngay cả khi nói chuyện với Giang Ý cũng nhìn qua thành Hàn Uyên, trong lòng Giang Ý có bao nhiêu ghen ghét. Toàn bộ nội tạng cũng giống như ngâm mình ở trong vạc dấm, tư vị chua chua, thật lòng không tốt được! Giang Ý quyết định không ăn dấm nữa!

Giang Ý cố nén chua xót trên mặt giấy, viết: Thu Duệ đang ở bên cạnh ta, chỉ là ngươi không xem được hắn!

Giang Ý viết xong ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt xem quái vật nhìn hắn.

Giang Ý nhíu mày cười cười, nói:

- Ta biết ngươi không tin tưởng, nếu như mấy ngày trước ta cũng không tin tưởng thì nếu như có thê thì vẫn để hắn tự mình nói cho ngươi, đáng tiếc ngươi không xem được hắn, cũng không nghe được hắn nói chuyện!

Giang Ý nói lời này lúc nào cũng có ý tứ khác, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười, ánh mắt kia giống như đang nói chỉ có ta mới có thê nhìn thấy duệ, ngươi và hắn hôn nhau cũng vô dụng, hiện tại hắn là của ta!

Hàn Uyên Thành đương nhiên không hiểu âm thanh bên ngoài dây cung của Giang Ý, nhưng ánh mắt của hắn đã bắt đầu trở nên vội vàng, đảo quanh bốn phía xung quanh Giang Ý.

Giang Ý vẫn còn đang đắc ý, nhưng sau đó hắn lại không cười ra tiếng! Đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, không tự giác rùng mình một cái, tiếp theo giây trước mắt hắn đã là một mảnh u ám. Bốn phía một mảnh đen kịt, Giang Ý chớp chớp mắt, vô số nghi vấn trong lòng đang chuyển động.

Mẹ nó, tình huống gì vậy? Giang Ý nói thầm trong lòng.



Tiên sinh, không biết ta đang nói cái gì? Nếu như ngài nhắc tới chút nhàm chán thì ta sẽ không phụng bồi nữa!

A a!

Có tiếng nói chuyện truyền vào trong tai Giang Ý, mơ hồ như là treo ở Vân Đoan, nghe âm thanh có lẽ là người của thành Hàn Uyên.

Giang Ý càng thêm mê mang, nghi vấn sắp phun ra thì một âm thanh lại vang lên trong đầu hắn.

Giang Ý, mượn thân thể của ngươi dùng một cái!

Lần này người nói chuyện chính là Thu Duệ, lúc này Giang Ý mới hiểu ra thì ra là hắn đã bị Thu Duệ chiếm thân thể.

Suy nghĩ một hồi, hắn vui vẻ nói, hiện tại bọn họ không phải là hợp hai là một, mà là một thể thật sự.

Vậy thật sự là ngươi trung có ta, ta trung có ngươi à!

Trăm nhàm chán lại bắt đầu rồi! Giang Ý!

Lại nói sau khi nhìn thấy toàn thân của Giang Ý run rẩy một cái thì hắn liền đứng đờ ra không động đậy, hỏi hắn cũng không trả lời, Hàn Uyên Thành cảm thấy người này có lẽ là thần kinh có vấn đề. Hiện tại, Thu Duệ không có chút ý thức nào nằm ở đại trạch Thu gia, sao hắn có thể nói Thu Duệ đi cùng hắn được chứ?

Nhất định là đang làm trò, hắn lại gửi gắm toàn bộ hi vọng vào tên điên này. Hàn Uyên Thành chán ghét trừng mắt nhìn Giang Ý một chút, đứng dậy định rời khỏi thì nghe Giang Ý đột nhiên mở miệng nói:

- Chờ đã!