Chương 26: Bí Kíp Theo Đuổi Phu

Giang Ý bị ánh mắt mẹ áp bách làm cho bát lên, trong lòng thầm nghĩ, hắn còn chưa ăn cơm thừa ai đâu.

Nhưng mà gia duệ của hắn mà thừa, hắn không chê bỏ.

Giang Ý gắp một quả rau cần, trong mắt lóe lên một tia sáng, đây chính là đồ ăn mà gia hỏa hắn đã từng thân mật ăn!

Dính dáng vẻ của gia tộc hắn, không biết đạo hữu có dính nước miếng gì hay không?

Ríu rít anh, đây coi như là không tính là hôn gián tiếp!

Giang Ý hoàn toàn đắm chìm trong Y Y.

Con trai này làm sao vậy? Ăn đồ ăn cũng có thể hạnh phúc thành như vậy?

Sao lão ca lại cười như vậy, không phải là đang muốn nam nhân đó chứ?

Tiêu Văn Nhã và Hà trà Huyên nhìn nam nhân đang nở nụ cười đối diện, hai mặt nhìn nhau.

Tiêu Văn Nhã thật sự không nhịn được lên tiếng cắt ngang:

- Ta nói nhi tử, ngươi cười cái gì, sao lại không ăn cơm?

Giang Ý hồi thần, cúi đầu ăn cơm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Đồ ăn vào miệng nhạt mà vô vị, không phối với ngũ vị, cũng không có mùi vị rau dưa, giống như một bát nước sôi trắng, không có chút cảm giác nào.

Giang Ý ăn đến nhíu mày, hóa ra đã hấp thu hết tinh hoa, để lại cho hắn một đống rác rưởi.

Ai bảo là gia hương nhà hắn từng ăn, cho dù là chồng rác rưởi thì cũng là đặc sản của sơn dã hải vị.



Giang Ý nước mắt giàn giụa, phải mất nửa ngày mới ăn xong cơm.

Giang Ý hắn không phải là không thể cứu được người ăn phải đồ bỏ đi mà còn có lòng như vậy!

Trên đường về nhà, Giang Ý nhận được điện thoại hẹn ngày ở thành Hàn Uyên, sáng mai sẽ gặp mặt ở sảnh cà phê dưới lầu của quán Công Mậu.

Sau khi xong, Thu Duệ đang đứng sát bên cửa sổ sát đất suy nghĩ gì đó.

Nếu như Hàn Uyên Thành gọi điện thoại hẹn Giang Ý gặp mặt, ý là đang hàm xúc với việc Thu Thần còn chưa táng tâm bệnh cuồng đến mức ra tay với hắn. Đồng thời cũng chứng minh rằng rất có thể Giang Ý cũng không cảm kích, nếu Giang Ý là đồng mưu của Thu Thần thì nhất định sẽ ngăn cản hai người gặp mặt.

Lần này, hiềm nghi của Giang Ý đã được thanh lý, Thu Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thu Duệ cảm thấy bản chất của Giang Ý cũng không tệ, chỉ là người ác, không đáng tin cậy, thích phạm hoa si với hắn, kể một ít chuyện kỳ diệu không hiểu.

Ánh mắt nóng rực của Giang Ý hiện lên trong đầu, chấn động làm cho trái tim Thu Duệ hơi run lên, nụ cười hiện lên vài tia ửng hồng. Lắc đầu, hắn hung hăng gạt bóng dáng của người đàn ông này ra khỏi đầu, không nhịn được khẽ gắt nói:

- Ngu ngốc, thấp kém!

Ánh mắt của Giang Ý vẫn luôn không rời khỏi Thu Duệ, thấy vẻ mặt vốn nghiêm túc của hắn lại trở nên có chút xấu hổ và giận dữ. Đôi môi khẽ nhúc nhích, bởi vì khoảng cách quá xa nên không nghe rõ đang nói chút gì.

- Duệ, ngươi nói cái gì?

Trong bụng Thu Duệ đang đầy lửa, thấy Giang Ý đυ.ng vào họng súng, không nhịn được đã bốc cháy ba trượng:

- Nói bao nhiêu lần, gọi tên ta. Duệ mà là ngươi gọi sao? Chúng ta có quen như vậy sao?

Thu Duệ vốn bình thường lạnh nhạt không tiếng động, Giang Ý hiếm khi thấy hắn tức giận.



Trong lòng thầm nghĩ: Hôm nay sắc bén đáng sợ, nhưng ta thích!

Vậy theo đuổi người chồng như hắn thì phải một không sợ khổ, hai không sợ chết, ba không mặt mũi.

Nếu Giang Ý đã nhận định Thu Duệ thì nhất định phải lấy được hắn, mặc kệ đối với hắn như thế nào thì hắn cũng phải nghênh đón khó khăn.

Nam nhân muốn độc ác với mình một chút.

Giang Ý nghĩ xong, lên tiếng mỉm cười nhiệt liệt với Thu Duệ:

- Duệ, hiện tại chúng ta không quen thì sau này sẽ quen!

Sau này? Không sau này! Chờ sau khi chuyện này qua đi thì đời này ta đều không muốn nhìn thấy ngươi nữa!

Chỉ sợ trong khoảng thời gian này ngươi cũng phải ở cùng với ta. Lão thiên là người lớn nhất, hắn an bài ta cũng không thể làm gì được!

Giang Ý nhún nhún vai, tuy là không thể làm gì nhưng lại cười đến một mặt vô sỉ.

Thu Duệ nghiến răng:

- Nếu không phải ngươi bày ra trận pháp này thì ta có thê bị vây ở đây sao? Ngươi đúng là tên tinh quái hại người, ngươi còn sống chính là lãng phí không khí!

Duệ, không mang theo thân phu bị ngươi nguyền rủa như thế!

Có ngon thì ngươi nói lại lần nữa đi!

Vẻ mặt của Thu Duệ chấn động lòng người. Giang Ý ngượng ngùng không nói gì, chu miệng vô hạn tủi thân:

- Ngươi dám hại ta!