Chương 8. Kiều Lộc: "... Tôi là bạn gái của bác sĩ Giang."

Gần tám giờ sáng, bệnh nhân lần lượt đến bệnh viện lấy số, nhân viên y tế trực ca sáng cũng vội vã xách đồ ăn sáng đến bệnh viện thay ca.

Bên trong sảnh, người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, nhưng dường như Kiều Lộc chỉ nhìn thấy người trước mặt.

Cô cho rằng mình nghe nhầm rồi, cô không xác định được mà hỏi lại, "Gì cơ?" Thanh âm có hơi khàn.

Giang Kỳ trông không hề sốt ruột, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sương mù của cô, đôi môi mỏng mấp máy, anh lặp lại: " Chờ anh đến tám -- "

"Được."

Đôi mắt hạnh đen láy của Kiều Lộc vừa sáng vừa kiên định, cô gật đầu rồi nói: "Được. Em đợi anh."

Nửa câu sau bị chặn lại không nói ra được, Giang Kỳ đè nén khóe miệng đang cong lên, anh điều chỉnh lại biểu cảm, "Ừ." Sau đó ánh mắt nhìn túi lớn túi nhỏ đồ ăn sáng trong tay y tá, anh hỏi Kiều Lộc, "Ăn gì chưa?"

Kiều Lộc lắc đầu.

Giang Kỳ nói đợi một chút, sau đó anh quay lại vẫy tay ra hiệu với thực tập sinh đứng phía sau, chàng trai chạy đến, nhe hàm răng trắng ra nhưng ánh mắt lại đầy vẻ kinh hoàng, như thể đang bị một tai họa nào đó nhắm đến vậy.

Kiều Lộc cũng thấy khá là thú vị, Giang Kỳ trong ấn tượng của cô, dường như chẳng liên quan gì đến mấy chữ tai họa...

Ừ... Đương nhiên, ngoại trừ lúc ở trên giường, trong sinh hoạt thường ngày, Giang Kỳ là "chính nhân quân tử" mà mọi người thường nói đến, mặc dù tính cách có hơi lạnh lùng chút, nhưng tính tình lại không tệ.

Nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè e sợ của chàng trai này, chẳng lẽ Giang Kỳ thực sự là một kẻ cuồng gắt gỏng? Thích nổi giận? Nếu không, tại sao mọi người lại sợ anh như vậy? Gặp anh như chuột thấy mèo vậy.

Đầu óc Kiều Lộc đã nghiêng vẹo đến nỗi chóng mặt không hiểu gì hết, cô nghĩ một lúc, sao đột nhiên Giang Kỳ lại muốn lĩnh chứng vậy? Một lúc sau lại nghĩ, lúc Giang Kỳ làm việc sẽ có dáng vẻ thế nào? Dương như cho đến tận bây giờ cô chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ của anh lúc đang làm việc, nghĩ như vậy, người bạn gái cũ như cô có vẻ không được chuyên nghiệp lắm. Haiz? Bây giờ có còn là bạn trai cũ không? Có cần phải đổi xưng hô không nhỉ?

Thật ra đầu óc Kiều Lộc đang rất loạn, nhưng cũng chỉ có đầu óc loạn lên thôi, trái tim sáng nay vốn dĩ còn đang lơ lửng kia, giờ đây cũng đã trở về vị trí vốn có của nó, lúc vừa đến thì luống cuống hốt hoảng, bây giờ cũng đã dần bình tĩnh trở lại.

Cô biết tất cả là do Giang Kỳ, rõ ràngcô chưa nói gì cả, nhưng anh dường như đã hiểu tất cả, anh luôn có thể dùng cách nhanh nhất hiệu quả nhất để ngăn không cho cô suy nghĩ lung tung...

Kiều Lộc đang thất thần, bỗng nhiên cô nghe được một tiếng "xùy" nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.

Hàng mi Kiều Lộc run lên, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Giang Kỳ nhìn cô nở một nụ cười như có như không, "Hay là cùng anh đi lên đi?"

Kiều Lộc nhìn anh, rồi nhìn chàng trai thực tập sinh đang mang hộp y tế và mang thuốc vào thang máy, cô cho rằng Giang Kỳ bảo cô đi lên đợi, cô "Ồ ồ" rồi cất bước đi theo.

Giang Kỳ: "..."

Lúc Kiều Lộc đi ngang qua người anh, chóp mũi anh bị mái tóc bồng bềnh của cô cọ vào, Giang Kỳ nhìn bóng lưng vui vẻ của Kiều Lộc đang đuổi theo ai đó, đầu anh ong lên, bị chọc tức rồi.

Anh cười lạnh, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, "Đừng quên xin WeChat, hai mươi lăm tuổi, còn trẻ."

Đứng cách anh một khoảng, hai giây sau, Kiều Lộc lùi xuống một bước.

Chàng trai thực tập sinh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh phía sau, nghe thấy có gì đó không ổn, cậu bước về phía cửa thang máy, cậu sợ chạy chậm một giây nào sẽ bị bác sĩ Giang điều đến phòng khám ngoại trú.

Khóe mắt Giang Kỳ nhìn thấy cậu thực tập sinh chạy đi, trong lòng tức giận, "Thang máy đến rồi, không đi cùng à?"

Kiều Lộc: "..."

Trăm triệu điểm cạn lời.

Cái người này bị làm sao vậy, lúc nóng lúc lạnh, mới vừa rồi còn bảo cô chờ anh cùng đi đến Cục Dân Chính, bây giờ lại ở đây nói chuyện lạnh lùng... Ừ? Chờ đã? !

Kiều Lộc bỗng nhiên bước đến trước mặt Giang Kỳ, đầu cô hơi nghiêng sang một bên, cô mỉm cười, "Sao vậy, bác sĩ Giang ghen rồi à?"

Đôi mày kiếm của anh chau lại, Giang Kỳ phớt lờ cô, anh đi thẳng về phía nhà ăn của bệnh viện.

Kiều Lộc vội vàng đuổi theo, "Phải không?"

Bước chân Giang Kỳ chậm lại, đợi đến khi cô đuổi kịp, anh liếc nhìn cô, "Không khóc nữa à?"

Kiều Lộc: "..."

Hết chuyện nói rồi sao.

Cô mỉm cười, "Hai mươi lăm, còn trẻ, đừng quên xin WeChat."

Giang Kỳ: "..."

Thấy Giang Kỳ nhượng bộ rồi, Kiều Lộc không ngừng cố gắng, "Mặc dù bác sĩ Giang sắp sang đầu ba rồi, nhưng mà bác sĩ Giang cũng đừng quá tự ti, không phải có một câu nói rất hay sao --" cô cố ý kéo dài, " đàn ông đến chết đều là thiếu niên. Hơn nữa, không phải còn có một từ sao -- "

Nói được một nửa, cánh tay cô bị Giang Kỳ nắm lại, kéo gần khoảng cách.

Khi Kiều Lộc ở cùng với Giang Kỳ, có những lúc nói chuyện vui vẻ, cô thích đối mặt với Giang Kỳ, vui vẻ kể chuyện cho anh nghe, giống như là sợ Giang Kỳ không biết chuyện này thú vị cỡ nào vậy. Mà bây giờ cũng vậy, vừa đối mặt với Giang Kỳ, vừa đi lùi lại, suýt chút nữa đã đυ.ng vào cây cột phía sau, cũng may là Giang Kỳ đã kéo cô lại.

Giang Kỳ dường như cũng đã quen với một Kiều Lộc luôn cẩu thả như vậy, sau khi kéo cô lại, anh thả lỏng tay ra, tiếp tục nghe cô nói.

Đương nhiên anh cũng biết rằng cái miệng này của Kiều Lộc sẽ nói ra những lời mà đa số những người khác đều không thích nghe, nhưng anh cũng không ngăn cô lại, có những lời mà hai năm nay anh không nghe được, anh rất hoài niệm, có vài người, hai năm không ở bên cạnh mình, mỗi ngày đều nhớ nhung.

Những chi tiết kiểu này có rất nhiều, nhiều đến nỗi Kiều Lộc cũng không cảm thấy rằng Giang Kỳ kéo cô như vậy cũng không có vấn đề gì. Ngược lại cô còn tươi cười híp mắt vỗ vỗ vai Giang Kỳ, giống như đang cười trên sự đau khổ của người khác, "Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, không phải còn có một từ nữa sao?" Kiều Lộc xoay người lại, đi ngang hàng với Giang Kỳ, cô hơi cúi đầu xuống, nhịn cười, "Gừng càng già càng cay. Bác sĩ Giang cũng đừng vì chuyện học trò của mình nhỏ hơn mình ba bốn tuổi mà đau lòng nhé, gừng càng già càng cay, gừng càng già càng cay đấy bác sĩ Giang."

Giang Kỳ: "..."

Anh biết ngay mà.

Anh không tức giận, ngược lại, anh học theo dáng vẻ của cô, hơi cúi đầu xuống, khóe miệng nhếch lên một vòng cung nhẹ, anh nhẹ giọng hỏi: "Ồ, cô Kiều còn biết rõ hơn cả tôi sao? Là cường tráng? Hay là đυ.ng phải em rồi?"

Kiều Lộc không phản ứng kịp, "Cái quỷ gì vậy?"

Giang Kỳ nhướng mày, nhưng không nói gì.

Một phút sau, Kiều Lộc mới nhận ra hai chữ "zhuang" mà Giang Kỳ vừa mới nói là đang nói gì: "..."

Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh mơ hồ của nhiều tháng trước, dáng vẻ mình bị ai đó "đυ.ng" cho tan tành...

Kiều Lộc: "........."

"Giang Kỳ! ! !"

Giang Kỳ đưa lưng về phía Kiều Lộc, vẻ ngoài bình tĩnh như không có chuyện gì vậy, nhưng bước chân anh lại đi nhanh hơn.

Hai người, một người đuổi theo, một người lặng lẽ bỏ chạy.

Nhà ăn nằm ở phía bên kia của bệnh viện, đi bộ chỉ mất năm phút.

Kiều Lộc đuổi theo anh đến nhà ăn, cô đạp một cái thật mạnh lên giày của Giang Kỳ, hừ một tiếng, rồi quay đầu tự đi mua đồ ăn.

Nhà ăn của bệnh viện thành phố rất phong phú, chỉ riêng bánh bao thôi đã có rất nhiều loại nhân, nhưng mà buổi sáng Kiều Lộc không ăn nổi cái này, nhưng bánh bao quá thơm, cô không nhịn được mà đi đến chỗ bán bánh bao, cô còn đang xem không biết nên ăn gì, đỉnh đầu chợt nặng xuống.

Kiều Lộc lập tức cảnh giác nhìn sang bên cạnh, kết quả là bàn tay to trên đầu đang giữ chặt cô, cô nhìn thấy là Giang Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, cô tức giận nói, "Làm gì vậy!"

Vì sáng nay vừa mới khóc, nên lúc này giọng cô vẫn là giọng mũi, thanh âm lại hơi khàn, mấy lời nói tức giận này lại giống như đang làm nũng.

Hai tai Kiều Lộc vẫn còn đang đỏ bừng vì hai chữ "zhuang" mà Giang Kỳ vừa nói, cô dứt khoát ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn anh.

Giang Kỳ nhìn vào đôi mắt cô, không hề né tránh.

Kiều Lộc biết rõ rằng mình không thể nhìn Giang Kỳ quá lâu được, đôi mắt đào hoa màu hổ phách kia tựa như vòng xoáy nước, càng nhìn lâu, càng đắm chìm vào trong đó, rồi rơi xuống vực sâu.

Lần này, cô vẫn thua trận. Cô sờ sờ mũi, lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Hô hấp của Giang Kỳ hơi nặng nề, sau khi Kiều Lộc nhìn đi chỗ khác, anh cũng vậy.

Sau vài nhịp thở, bàn tay Giang Kỳ đặt trên đầu Kiều Lộc trên cưỡng ép xoay cô đến một hướng khác.

Kiều Lộc nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn vào chữ "cháo" được dán trên đó, cô lập tức cau mày, "Em muốn ăn bánh bao."

Giang Kỳ: "Không, em đừng có nghĩ đến nữa." Nói xong, anh lấy thẻ ăn ra đặt lên trên đầu cô, "Hai phút. Anh phải về thay ca."

Kiều Lộc sờ thẻ ăn trên đầu, cô trợn mắt nhìn anh, cô đến chỗ bán cháo, đi được nửa đường cô quay lại quyến luyến nhìn những chiếc bánh bao.

Rất thơm. . .

Bên kia.

Lão Ngô ngậm một miếng bánh mì chạy một mạch đến khoa phẫu thuật l*иg ngực, nhìn thấy đồng hồ điện tử trên trạm y tá hiển thị 7:56, Lão Ngô thở hổn hển, anh vỗ ngực nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, anh nói: "Suýt chút nữa, suýt chút nữa."

May là không đến muộn, bằng không lại bị trưởng khoa cằn nhằn cả tháng!

Quay đầu lại, Lão Ngô nhìn thấy Tiểu Dương nằm bất lực ở trạm y tá, giống như vừa gặp chuyện khó nhằn.

Lão Ngô bóc một chai Yakult đặt trước mặt Tiểu Dương, anh thở hổn hển nói, "Sao vậy?" Anh liếc mắt nhìn thấy Tiểu Dương đang ôm sổ giao ca, Lão Ngô hiểu ra, "Thầy Giang của cậu hôm nay bảo cậu giao ca à? Sợ gì chứ, cũng đâu phải là cậu chưa nộp bao giờ?"

Tiểu Dương chính là cậu thực tập sinh vừa rồi theo Giang Kỳ xuống nhà thuốc.

Nghe vậy, Tiểu Dương ôm sổ giao ca đập vào đầu, " Anh, em xong đời rồi!"

Lão Ngô thích xã giao, ai ở trong khoa anh cũng có thể thân được, anh hơn Giang Kỳ bốn tuổi, nhưng tính cách lại không chững chạc bằng Giang Kỳ, so với Giang Kỳ, Lão Ngô càng giống chàng trai hai mươi tám tuổi hơn. Đừng nói là khoa phẫu thuật tim - l*иg ngực, các y tá và thực tập sinh ở các khoa khác khi nhìn thấy Lão Ngô cũng đều gọi một tiếng anh, về phần Giang Kỳ, mọi người đều gọi anh là bác sĩ Giang, thầy Giang, không ai dám cười hi hi ha ha trước mặt Giang Kỳ.

Thấy vậy, Lão Ngô lải nhải vài câu với Tiểu Dương, "Như này là sao, nói anh nghe chút đi?"

Tiểu Dương lập tức bò dậy, nhìn dáng vẻ vô cùng muốn bày tỏ, nhưng lời vừa nói tới miệng, cậu lại ủ rũ nằm xuống, "Anh không hiểu đâu, nỗi khổ của trai đẹp, anh không hiểu được đâu."

Lão Ngô: "...?"

Lão Ngô vươn tay ra, "Này! Thằng nhóc này cậu nói cho đàng hoàng!"

Tiểu Dương nhảy sang một bên, đang định nói về chuyện buổi sáng, khi cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Giang Kỳ ra khỏi thang máy, còn có người phụ nữ sau lưng Giang Kỳ.

Tiểu Dương ngay lập tức cầm sổ giao ca chạy mất.

Lão Ngô bối rối, anh xoay người lại cầm túi đựng laptop, sau đó nhìn thấy Giang Kỳ trở lại, theo sau là một người phụ nữ...

Lão Ngô: ?

Vẻ mặt Lão Ngô hoang mang, anh vẫy tay một cách máy móc, "Chào buổi sáng."

Giang Kỳ đứng cách đó không xa gật đầu, "Chào buổi sáng."

Lão Ngô trơ mắt nhìn Giang Kỳ đưa người phụ nữ kia vào phòng làm việc.

Lão Ngô: Chết tiệt! ! !

Giờ này, các y ta đã thay ca, xung quanh là một đám người, nhưng Giang Kỳ đi từ thang máy bên kia đi lên, không hề đi ngang qua trạm y tá, hay nói cách khác, trừ Lão Ngô và Tiểu Dương ra, tạm thời không ai nhìn thấy Giang Kỳ dẫn người vào phòng làm việc.

Lão Ngô ngẩn người, anh ngẩn ra vài giây thì cầm đồ chạy đến cửa phòng làm việc, đang định mở cửa đi vào thì hơi do dự một chút, anh gõ cửa trước...

Bên trong rất im lặng, im lặng được một lúc lâu mới nói "Vào đi", nhưng Lão Ngô lại hiểu lầm, anh cho rằng Giang Kỳ đang làm chuyện gì đó đáng xấu hổ.

Sau đó anh đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên sofa trong phòng làm việc của bọn họ ăn cháo.

Phản ứng đầu tiên của Lão Ngô là: Chỉ như vậy?

Phản ứng thứ hai là: Lão Giang không được à.

Phản ứng thứ ba là: Đm! Đẹp quá!

Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa mặc một chiếc áo len rộng màu be và quần jean, bên cạnh là một chiếc áo khoác măng tô, mái tóc dài lượn sóng cột sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp mộc mạc trông không giống người thật chút nào.

Lão Ngô không nghĩ ra được nhiều lời hoa mỹ như vậy, anh là học sinh ban tự nhiên, nhìn thấy Kiều Lộc nhìn thẳng vào mình, trong đầu anh đều là -- Bố nó, đây là tiên nữ hạ phàm! Mấy người trong giới giải trí động một cái là tình đầu quốc dân, giá trị nhan sắc top đầu, so với cô gái này thì chẳng hơn gì!!

So với những người khác, Kiều Lộc giống như là thêm filter vậy, trắng sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét thanh tú.

Lão Ngô không nhịn được mà khϊếp sợ, tên chó Giang Kỳ, rốt cuộc là cậu lừa đâu ra được một em gái xinh đẹp như vậy! Cô gái nhỏ người ta nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, tên chó họ Giang này lại tìm sinh viên đại học? ? Đm! Đẹp trai tốt thật đấy, đã hai mươi tám tuổi rồi, còn có thể yêu đương với sinh viên đại học!

Giang Kỳ vẫn chưa biết, nhưng Lão Ngô đã nghĩ xong kịch bản anh "dụ dỗ" sinh viên đại học đơn thuần rồi.

Giờ giao ca sắp đến, Giang Kỳ thu xếp ổn thỏa cho Kiều Lộc xong, anh định ra ngoài, nhìn thấy Lão Ngô vẫn còn ngây ngốc đứng đó, anh cau mày, "Không đi à?"

Lão Ngô hoàn hồn lại, "Đi đi đi , chờ tôi thay quần áo đã." Nói xong rồi anh chạy đến chỗ của mình mặc áo blouse trắng lên, chẳng qua là ánh mắt anh vẫn dán vào Kiều Lộc bên này, anh tò mò muốn chết, "Không phải chứ, Lão Giang cậu không giới thiệu một chút à?"

Giang Kỳ nhìn anh, sau đó lại nhìn Kiều Lộc, anh bình tĩnh nói: "Bạn gái."

Kiều Lộc đang ăn cháo, động tác hơi dừng lại, cô cong mắt cười, đứng dậy chào hỏi với Lão Ngô, "Chào anh, em là Kiều Lộc, là bạn gái của bác sĩ Giang."

Lão Ngô cảm thấy cái tên này rất quen tai, hơn nữa em gái này nhìn rất quen mắt, chỉ là lúc này phải thay ca, anh cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ liếc mắt nhìn cô em gái đang ăn cháo, huých khuỷu tay vào Giang Kỳ, giáo huấn anh, "Không phải chứ, món bánh bao nổi tiếng ở nhà ăn chúng ta, cậu không để em gái nếm thử một chút, mới sáng sớm đã cho em ấy ăn cháo trắng?"

Giang Kỳ vừa đi ra ngoài vừa xem qua bệnh án, anh nghe thấy vậy thì thuận miệng nói: "Dạ dày của cô ấy không tốt, bữa sáng không ăn được đồ dầu mỡ."

Lão Ngô ồ một tiếng, thấy Giang Kỳ rời đi, anh mau chóng đuổi theo, trước khi ra cửa lại ló đầu vào, Kiều Lộc vừa mới ngồi xuống ăn cháo, bị cái đầu đột nhiên ló ra dọa cho hết hồn.

Lão Ngô hỏi, "Xin mạn phép hỏi, em gái năm nay học năm mấy rồi?"

Giang Kỳ ở ngoài cửa: "?"

Kiều Lộc ở bên trong, "Năm nhất đại học."

Giang Kỳ: "..."

Sau khi Lão Ngô chắc chắn, anh đóng cửa lại, hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Kỳ, cuối cùng mắng một câu: "Tên chó họ Giang này cậu làm người đi!"

Giang Kỳ: "......"

Trong lòng Lão Ngô không hề tán thành với tên chó họ Giang này, em gái người ta vừa mới trưởng thành! ! Tuổi vẫn còn trẻ, vừa mới lên đại học, vừa thoát khỏi sự bảo bọc của cha mẹ, đã gặp phải một người tâm cơ sâu như Giang Kỳ! !

Giang Kỳ bị Lão Ngô đi một bước quay đầu nhìn một cái, anh cũng biết chắc chắn rằng trong lòng anh ta đang chửi mình, anh chậc một tiếng, Lão Ngô lại quay đầu lại nhìn, anh hờ hững liếc nhìn Lão Ngô, "Cô ấy nói thì cậu tin à?"

Lão Ngô hơi ngẩn người, "Gì chứ?"

Giang Kỳ đi ngang qua vỗ vỗ vai anh, "Không có gì, từng tuổi này rồi còn ngây thơ như vậy, cũng không dễ dàng gì, rất tốt."

Lão Ngô: "... Hả? Gì chứ?"

Giang Kỳ đã để ý đến anh.

Về cơ bản mà nói, Giang Kỳ độc mồm độc miệng, cũng là do ảnh hưởng từ Kiều Lộc.

Bên này, Kiều Lộc vừa ăn cháo, vừa kể cho Diệp Tử nghe chuyện vừa rồi Lão Ngô đã hiểu lầm mình là sinh viên, Diệp Tử có lẽ chưa ngủ dậy, tin nhắn gửi đi một lúc lâu vẫn không thấy trả lời.

Kiều Lộc nghĩ một chút, cuối cùng nói với Diệp Tử: 【Giang Kỳ đồng ý rồi.】

Sau khi gửi xong, Kiều Lộc tắt điện thoại, cô từ từ ăn cháo, nhưng cô vẫn còn bàng hoàng, những chuyện này không hề chân thật.

Giang Kỳ ngay lập tức muốn đăng ký kết hôn với cô, không chân thật...

Giang Kỳ trêu đùa cô, không chân thật...

Giang Kỳ nói cô là bạn gái anh...

Tất cả những chuyện này khiến Kiều Lộc choáng váng.

Vừa rồi cô còn nói luyên thuyên với Giang Kỳ, bây giờ xung quanh yên tĩnh trở lại, lại một lần nữa chỉ còn lại một mình cô, cô cảm thấy tất cả những chuyện vừa rồi giống như một giấc mơ vậy.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trên bàn kêu lên đã làm Kiều Lộc tỉnh lại, kéo cô ra khỏi thế giới bất an kia.

Là tin nhắn WeChat Giang Kỳ gửi đến --

Zero: 【Em gái nhỏ mang hộ khẩu theo chưa?】

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Lộc: Ôi! Đổi tên WeChat rồi à?