Lật đến trang cuối cùng của quyển nhật ký màu hồng, ở đó kẹp một tấm ảnh.
Trong ảnh, cô gái mặc một chiếc váy len kẻ sọc, trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu kem, đang nhìn vào camera, ánh mắt ngạc nhiên chưa tản, nụ cười trên môi chưa phai.
Cô đang ôm bó hoa baby màu xanh, ngồi trước chàng trai.
Chàng trai trong khung hình mặc bộ vest đuôi én màu đen, gương mặt tuấn tú, khoảnh khắc bức ảnh được chụp lại, anh không nhìn vào camera mà nhìn xuống.
Ánh sáng chiếu trên người anh, trong khoảnh khắc đó, có thể rõ ràng thấy, chàng trai đang nhìn vào cô gái đứng trước mặt anh, không phải nhìn bó hoa mà cô đang ôm.
Giống như, dù thế giới có ồn ào thế nào đi nữa, anh sẽ chỉ nghe thấy thanh âm của em, trong thế giới trăm hoa đua nở, anh chỉ nhìn thấy mỗi em.
Đây là tấm ảnh ngày hôm đó.
An Tĩnh rửa ảnh ra, chỉ chia cho mỗi người một tấm, khi đó, An Tĩnh đã nói thế này ——
"Nếu hai cậu muốn xem tấm khác thì đi hỏi người còn lại nhé."
Vô hình trung, An Tĩnh đã tạo cơ hội để họ gặp nhau lần nữa.
Khi đó, với tư cách là một fan CP của Giang Kỳ và Kiều Lộc, An Tĩnh nói đây là điều mà fan CP như cô nên làm!
Chớp mắt, đã gần mười năm trôi qua.
Lúc hai người quen nhau, họ mới chỉ mười chín tuổi.
Bức ảnh được cất giữ rất cẩn thận, bây giờ xem lại, giống như ảnh mới chụp hôm qua vậy.
Có lẽ là tức cảnh sinh tình, Diệp Tử vô cùng kích động, cô cầm tấm ảnh lên để bên cạnh mặt Kiều Lộc so sánh, "Nhìn chút đi, cái này cũng gần mười năm rồi nhỉ, bé yêu nhà tớ vẫn xinh như tuổi mười chín."
Kiều Lộc chỉ thích cái miệng thích nói thật của Diệp Tử, cô kiêu ngạo vuốt lên tóc mình, nói: "Cho dù tớ sáu mươi chín tuổi, cũng vẫn sẽ xinh đẹp như hoa."
Diệp Tử nhân cơ hội này mà véo mặt cô, Kiều Lộc giả vờ tức giận đánh cô, hai người giỡn ở trong phòng một lúc, Diệp Tử bỗng nhiên than thở, "Bây giờ xem lại ảnh này, hình như Giang Kỳ thích cậu còn sớm hơn là tớ tưởng."
Bàn tay đang cù Diệp Tử của Kiều Lộc dừng lại, đôi mắt hạnh sáng lên, đặt cằm lên vai Diệp Tử, cùng cô xem ảnh, "Tớ nói mà, vậy mà anh ấy không thừa nhận. Nói như vậy, tớ vẫn thích Giang Kỳ bây giờ hơn, ít nhất không cứng miệng như hồi học đại học nữa."
Giang Kỳ lúc học đại học cứng miệng lắm.
Trời có sập xuống thì cũng còn cái miệng Giang Kỳ đỡ lấy, lúc đó Kiều Lộc còn mắng miệng Giang Kỳ giống như chiếc khiên của đội tuyển Mỹ, ồ, đó là khi hai người đang cãi nhau.
Nguyên nhân cãi nhau, là vì lần thứ hai Kiều Lộc chủ động bày tỏ tình cảm, lại bị Giang Kỳ từ chối, ai dè chưa được mấy ngay, Kiều Lộc phát hiện Giang Kỳ đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào cửa ngủ ngay dưới nhà cô, hiếm khi trông thấy anh như vậy, Kiều Lộc đến gần còn ngửi được mùi rượu trên người anh, rõ ràng Giang Kỳ không biết uống rượu.
Sau khi nhìn thấy Kiều Lộc, Giang Kỳ chạy mất tăm, kết quả anh vừa đứng dậy đã bị vấp, làm rơi một chiếc giày.
Cho dù như vậy, Giang Kỳ vẫn phải chạy.
Những giọt nước mắt sắp rơi củaKiều Lộc lại không rơi nữa, cô rất tức giận nhưng vẫn thấy buồn cười, cô đứng ở sau gọi, "Không cần giày nữa à, cậu tưởng mình là cô bé lọ lem đấy à?"
Cơ thể Giang Kỳ cứng đơ vài giây, sau đó, anh cúi đầu nhanh chóng đi đến nhặt giày của mình.
Anh quay lại để lấy giày, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Kiều Lộc chỉ mặc một chiếc áo len mỏng đi xuống vứt rác, chân mày anh ngay lập tức nhíu lại, không hề nghĩ ngợi mà cởϊ áσ của mình ra khoác cho cô, sự quan tâm của anh dành cho Kiều Lộc dường như đã khắc vào xương.
Kiều Lộc hơi tránh người ra sau, khóe môi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại đỏ hoe, cô tức giận nói: "Làm gì thế, cậu là ai chứ, tôi không mặc quần áo của người lạ."
Tay cầm áo khoác của Giang Kỳ dừng lại giữa không trung, anh ngẩn người đứng đó, đôi mắt đào hoa màu hổ phách bỗng chốc trở nên trống rỗng, anh im lặng, buông tay đang cầm áo khoác xuống, khoảnh khắc đó, anh bỗng nhiên sụp đổ, anh cúi đầu nhìn xuống đất, toàn thân bao phủ nỗi thất vọng.
Kiều Lộc tức giận, vô cùng tức giận.
Trong mười chín năm cuộc đời của cô, đến tận bây giờ đều không có ba chữ "bị từ chối", lúc trước, những thứ cô thích đều dễ dàng có được, cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ là như vậy, nhưng không ngờ rằng, cô lại ngã hai lần trước một người.
Thứ làm cô giận không phải là mất mặt sau khi bị từ chối, cô giận là vì Giang Kỳ rõ ràng thích cô, nhưng không thừa nhận.
Nhưng cô đã tức giận rõ ràng vậy rồi, nhìn thấy Giang Kỳ như vậy, cô vẫn rất khó chịu, đau lòng vì thấy anh khó chịu như vậy.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nức nở nói: "Giang Kỳ, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, rốt cuộc cậu có muốn ở bên tôi không?"
Chàng trai trước mặt cúi đầu không nhìn cô, nhưng Kiều Lộc nhìn thấy bàn tay đang lạnh cóng của anh nắm chặt lại, như đang cố gắng kiềm chế gì đó.
Kiều Lộc nghiến răng, cô nâng mặt anh lên hôn, không hề báo trước, không hề có lý do.
Hôn một cái, cô tách ra, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chàng trai, Kiều Lộc lại muốn hôn nữa, lần này thật ra là cô đang thăm dò, nhưng cô cũng sợ Giang Kỳ sẽ tránh đi, nên cô nói trước với anh, "Nếu anh dám tránh, em sẽ đi tìm người khác ngay lập tức."
Sau đó, chàng trai không tránh đi nữa.
Lần này, vốn dĩ Kiều Lộc chỉ thử thăm dò anh, nên cô hôn nhẹ một cái rồi tách ra, nhưng khoảnh khắc cô tách ra, lại bị Giang Kỳ ôm eo hôn thêm lần nữa.
Anh hôn không có trật tự, hiển nhiên là lần đầu tiên hôn môi, nhưng anh lại hôn rất mãnh liệt.
Cho đến khi Kiều Lộc không thở nổi nữa mới cắn môi dưới của anh một cái, Giang Kỳ giống như hoàn hồn lại, buông cô ra, sau đó ôm chặt lấy cô, như muốn khảm cô lên người mình, hòa vào máu xương của anh.
Kiều Lộc cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm của anh, cảm nhận tình yêu mãnh liệt anh dành cho cô, dù anh chưa từng nói ra khỏi miệng, cô cẩn thận hỏi lại một lần, "Bây giờ thì sao, anh không muốn yêu đương với em à?"
Cuối cùng, cô lại bổ sung một câu, "Em khuyên anh nghĩ xong rồi hãy trả lời, nếu không một cô bạn gái xuất sắc như em, là của người khác —— "
Câu nói kế tiếp theo bị nụ hôn của Giang Kỳ nuốt xuống.
Anh hôn rất lâu.
Khoảnh khắc buông cô ra, anh cúi đầu, tựa trán lên vai cô, giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: "Anh xin lỗi Tiểu Kiều, đều là lỗi của anh, là vấn đề của anh, là anh..."
Kiều Lộc nghe thấy giọng nói thút thít của Giang Kỳ, anh đang khóc.
Kiều Lộc nâng mặt chàng trai lên, lần đầu tiên cô nhận ra, hóa ra con trai khóc cũng giống như chuỗi trân châu bị đứt, có lẽ Giang Kỳ sợ mất mặt, anh quay đầu đi, dùng bàn tay đang lạnh cóng lau sạch nước mắt.
Kiều Lộc xoay mặt anh lại, lúc lau nước mắt cho anh, cô cũng khóc, "Thứ em muốn nghe không phải là những cái này."
Cô vừa nói xong, Giang Kỳ đã vội vàng đáp lời.
Anh nói: "Anh thích em."
"Kiều Lộc, anh thích em."
Kiều Lộc nhớ rất rõ, hôm đó là ngày đầu tiên tuyết rơi sau năm mới, Giang Kỳ đứng trong tuyết, bày tỏ tình cảm với cô.
Cô trả lời thế nào nhỉ?
Cô nói không muốn đồng ý anh nhanh như vậy, cô muốn từ chối anh hai lần.
Khi đó cái miệng của Giang Kỳ rất dở, EQ cũng không cao, anh hỏi Kiều Lộc, chẳng phải cô hỏi anh có muốn ở bên cô sao?
Sau đó anh bị Kiều Lộc đạp một cái, còn đưa bịch rách để anh đi vứt.
Lúc Giang Kỳ đi vứt rác, Kiều Lộc lại kéo áo của anh lại, cô nhìn anh, gương mặt đỏ bừng: "Ném xong thì lên trên với em." Nói xong cô nhận ra câu này có gì đó không đúng, nhanh chóng giải thích, "Trên người anh có mùi, có thể làm người đi đường khó chịu."
Giang Kỳ đồng ý.
Sau đó Kiều Lộc đưa Giang Kỳ lên nhà tắm nước nóng.
Bây giờ nhớ lại, ngày đầu tiên hai người ở bên nhau, cô lại "Dẫn sói vào nhà"!
"Sau đó thì sao? Giang Kỳ có nói tại sao cậu ta lại từ chối cậu không?" Diệp Tử tiếp tục giúp Kiều Lộc dọn kệ sách, vừa hỏi vừa dọn sách của Kiều Lộc.
Kiều Lộc xếp sách ngay ngắn vào vali, "Hôm đó anh ấy đã nói rồi."
Diệp Tử tò mò, "Tại sao vậy? Liệu có phải là anh ấy tự ti trước thiêm kim đại tiểu thư như cậu không?"
Kiều Lộc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tử.
Diệp Tử chửi đm, "Đúng thật à? Tớ sốc đấy, Giang Kỳ cũng biết tự ti??"
Kiều Lộc nhún vai, "Tiểu Giang lúc đó rất yếu ớt."
Ngày hôm đó, Kiều Lộc hỏi Giang Kỳ rốt cuộc anh đang sợ cái gì, hỏi một lúc lâu, Giang Kỳ mới nói với Kiều Lộc, anh sợ Kiều Lộc không thích anh.
Đến tận bây giờ, Giang Kỳ không cảm thấy mình tốt bao nhiêu, ngược lại, anh cho rằng mình rất kém cỏi, anh kém cõi đến nỗi ba nuôi trước khi mất còn bận tâm vì anh, anh kém cỏi đến nỗi làm cả nhà họ Giang lo lắng hết lòng vì anh, lại kém cỏi đến nỗi từ chối cô gái mình thích hai lần.
Tương tự, anh cũng cảm thấy mình không thú vị, rất nhạt...
Anh có quá nhiều thứ không tốt, anh không thể đưa Kiều Lộc đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng lúc đó, chỉ có thể để Kiều Lộc cùng anh ăn một bữa cơm bình thường ở một quán cơm bình dân.
Khi đó Giang Kỳ cho rằng, Kiều Lộc nên giống như một cô công chúa, ở trong tòa lâu đài xinh đẹp, mọi thứ đều có người làm cho cô, mà không phải cùng anh từ chỗ làm về trường, còn làm làm hỏng đôi bốt Martin mà cô thích....
Thật ra thì anh cũng có thể khiến mình tốt hơn, chỉ cần anh nhận tài sản của nhà họ Giang.
Nhưng như vậy thì hèn quá.
Hôm đó Kiều Lộc mới hiểu, làm Giang Kỳ có ý nghĩ như vậy, có lẽ trước đó vài ngày cô đã đón sinh nhật của Diệp Tử, cô bao phòng ở một nhà hàng Pháp cho Diệp Tử, khi đó còn chưa có lệnh cấm pháo hoa, cô đã chuẩn bị pháo hoa hoành tráng cho Diệp Tử, còn chúc mừng bằng đội máy bay không người lái.
Hôm đó Giang Kỳ cũng ở đây, nhưng cảm giác tồn tại của anh rất thấp.
Kiều Lộc nghĩ, có lẽ là vào lúc đó, Giang Kỳ nhìn cô và Diệp Tử vui vẻ hết mình, nhìn vào cuộc sống xa xỉ của cô, anh đành rút lui.
Dù sao, bác sĩ Giang nhà cô từ lâu đã cho rằng, cô sinh ra có mệnh công chúa, nên phải làm công chúa cả đời.
"Vậy cậu trả lời thế nào?" Diệp Tử nghe đến nghiện, thêm việc gần đây cô đang làm chương trình truyền hình về tình yêu, câu chuyện của Kiều Lộc và Giang Kỳ có thể sẽ cho cô rất nhiều ý tưởng.
Kiều Lộc không nói gì.
Diệp Tử: "?"
"Rốt cuộc cậu nói gì vậy??? Còn có gì mà hội viên cao cấp như tớ không thể nghe sao?" Diệp Tử sốt ruột.
Lúc này, Kiều Lộc liếc nhìn điện thoại, mắt cô sáng lên, "Giang Kỳ đến rồi, tớ đi đón anh ấy, vất vả cho cục cưng vì đã giúp tớ dọn dẹp, moa moa."
Rõ ràng Kiều Lộc đang tránh sang chuyện khác, Diệp Tử kêu gào hai tiếng, Kiều Lộc không để ý đến cô.
Kiều Lộc chạy ra khỏi phòng làm việc, mặt cô đỏ bừng.
Mấy câu sến súa này, lúc đó cô nói cho Giang Kỳ nghe thì được, bây giờ bắt cô nói lại, cô không nói đươkc!
Bởi vì khi đó cô nói: "Nhưng em muốn làm công chúa của anh mà."
Bây giờ nhớ lại, ngón chân Kiều Lộc cũng co lại.
Nhưng mà Giang Kỳ rất thích nghe câu này, rất hài lòng.
Sau đó, sau khi hai người sống chung, Kiều Lộc thỉnh thoảng sẽ nói với Giang Kỳ, anh xem, yêu đương cũng đâu khó mấy, chỉ cần anh thích em là đủ rồi.
Thật ra, Kiều Lộc hiểu rất rõ, Giang Kỳ vẫn luôn cố gắng vì cô, anh vì cô mà học rất nhiều thứ, như cô đã nói, cô muốn làm công chúa của anh, còn Giang Kỳ, anh cũng đang dùng cách của mình, để cô làm cô công chúa hạnh phúc nhất đời này.
Chiếc Rolls Royce Phantom màu bạc dừng ngoài cửa.
Kiều Lộc mở cửa để Giang Kỳ vào, thấy trong tay Giang Kỳ đang cầm đồ ngọt, cô vui vẻ nói, "Bác sĩ Giang chu đáo quá nhỉ."
Giang Kỳ đưa túi đồ ngọt cho cô, khóe miệng anh nhếch lên, "Anh sợ có người chê anh đến bằng tay không."
Câu này của Giang Kỳ đang nói Diệp Tử.
Dù sao, khoảng thời gian Kiều Lộc theo đuổi Giang Kỳ, cũng là khoảng thời gian Diệp Tử không vừa mắt Giang Kỳ nhất.
Đến khi hai người ở bên nhau, Diệp Tử đối với Giang Kỳ cũng có chút "thành kiến", Giang Kỳ cũng chỉ có thể cẩn thận hơn, tránh để Diệp Tử làm khó anh.
Kết quả Giang Kỳ vừa nói xong, cửa mở ra, Diệp Tử khoanh tay đứng bên trong, chậc chậc hai tiếng, "Ôi chao, để tôi nghe xem ai đang nói xấu nhỉ?"
Kiều Lộc nhìn Giang Kỳ như đang xem kịch vui.
Giang Kỳ thấy vợ mình thấy chết không cứu, đành tự cứu mình.
Anh mỉm cười, vô cùng lịch sự, "Mua trà chiều cho hai vị, nể mặt trà chiều, mong hai vị có thể bỏ qua cho tôi."
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Mấy giây sau, Diệp Tử hiểu ra Giang Kỳ đang nhắc đến chuyện co đang gây chuyện ảnh hưởng quan hệ nhà anh, ngay lập tức mặt mày cô hớn hở, chẳng qua là nụ cười có chút lúng túng, "Mau lên mau lên, bên ngoài lạnh lắm, bác sĩ Giang mau vào đi."
Giang Kỳ gật đầu.
Diệp Tử nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Kỳ, kéo Kiều Lộc đang đi theo Giang Kỳ vào phòng khách đến bên cạnh mình, cô nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy Lão Giang nhà cậu thay đổi rồi."
Vẻ mặt Kiều Lộc vô cùng nghiêm túc, cô gật đầu đồng ý, "Tớ cũng thấy vậy. Lúc trước anh ấy cứng miệng, đây giờ độc miệng."
Diệp Tử nhìn Kiều Lộc, "Quả nhiên."
Kiều Lộc: "?"
Diệp Tử than thở, "Gần mực thì đen mà."
Ở cùng Kiều Lộc, Giang Kỳ người cũng hoạt bát hơn, tương tự, cái miệng cũng giống Kiều Lộc, độc miệng rồi.
Kiều Lộc đưa tay ra trừng trị Diệp Tử, "Nói chuyện kiểu gì vậy?"
Diệp Tử nói, "Là tướng phu thê, phụ xướng phu tùy được chưa."
Kiều Lộc bị cô làm cho đỏ mặt, ra tay ác hơn.
Hai người vừa giỡn ở phía sau, vừa đi vào phòng khách.
Giang Kỳ đến lúc này, không có gì ngạc nhiên, nhất định là đến làm lao động chân tay cho Kiều đại công chúa.
Anh còn chưa uống xong ly nước, đã bị Kiều Lộc bảo đi dọn đồ đạc.
Vừa rồi lúc dọn dẹp, hai người cũng chỉ là xếp đồ vào trong vali, chưa đóng lại.
Sau khi đến phòng ngủ, không cần Kiều Lộc nói thêm gì, Giang Kỳ nhanh nhẹn bắt đầu dọn dẹp đồ đạc cho Kiều Lộc.
Anh dọn dẹp, Kiều Lộc và Diệp Tử rảnh rỗi, Diệp Tử cắt một dĩa trái cây, hai người đứng dựa vào cạnh cửa, vừa ăn trái cây vừa nhìn Giang Kỳ vất vả làm việc.
Diệp Tử cũng không nhìn chằm chằm vào chồng của người khác, cô cầm điện thoại bàn kế hoạch trong nhóm chương trình.
Còn Kiều Lộc, một miếng táo ăn hết ba phút, sự chú ý hoàn toàn đặt trên người Giang Kỳ.
Hôm nay Giang Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu, trên cổ áo sơ mi có một chiếc cài hình chú nai nhỏ.
Kiều Lộc nghi ngờ anh đang cố ý, nhưng mà cô thích.
Nhìn thấy anh đang quỳ một chân trên chiếc thảm màu hồng của cô, áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc.
Anh xé miếng băng dính, dán từ đầu này sang đầu kia, cánh tay căng lên, gân xanh nổi lên, vô cùng quyến rũ.
Ở góc độ này, Kiều Lộc chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Giang Kỳ, người đàn ông cúi đầu làm việc một cách nghiêm túc, đôi lông mày của anh thỉnh thoảng nhíu lại, đường quai hàm thỉnh thoảng căng lên, trông rất quyến rũ.
Ánh sáng từ ngoài cửa đi vào, chiếu lên người Giang Kỳ.
Cho dù là cái bóng, anh cũng rất đẹp.
Kiều Lộc nhìn đến nỗi ngây người, Diệp Tử ở bên cạnh huých khuỷu tay lên người cô, hỏi nhỏ, "Chậc, đẹp vậy à?"
Kiều Lộc đắc ý, "Đương nhiên, cũng không xem xem là người đàn ông mà ai nhìn trúng."
Diệp Tử chậc một tiếng, cô hất cằm, "Không cho người đàn ông của cậu ăn chút trái cây à? Cũng làm một lúc rồi."
Kiều Lộc ồ ồ hai tiếng, cô cầm dĩa trái cây đi qua, xiên một miếng cam đưa đến miệng Giang Kỳ.
Cô không cúi người xuống, chỉ đứng cạnh Giang Kỳ.
Giang Kỳ nhìn miếng cam, lại ngẩng đầu lên nhìn cô, liếc nhìn dĩa trái cây mà cô đang cầm, lười biếng nói: "Anh muốn ăn táo."
Kiều Lộc cố ý nói: "Không ăn thì thôi." Nói xong, cô bỏ miếng cam vào miệng mình.
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông đang dọn đồ cho cô nói nhỏ: "Cũng không biết bây giờ anh đang dọn đồ cho ai."
Đôi mắt Kiều Lộc cong lên, cô cười híp mắt, "Cho vợ anh đấy, thế nào, anh không sẵn lòng à?"
Giang Kỳ bị câu nói này của cô lấy lòng, anh ngẩng đầu nhìn, mỉm cười rất tươi, "Phục vụ bà xã, vô cùng sẵn lòng."
Lần này, đến lượt Kiều Lộc ngại.
Cô nhìn Diệp Tử đang cười, gương mặt đỏ bừng xiên một miếng táo bỏ vào miệng anh, "Ăn chút đi, đồ ăn còn không chặn nổi miệng anh."
Giang Kỳ thấy buồn cười.
Một giây sau, Kiều Lộc cũng cảm thấy cổ chân mình bị ai đó nắm, cô kêu một tiếng, cô khϊếp sợ nhìn Giang Kỳ, tức giận trợn mắt nhìn anh, ý là có Diệp Tử ở đây, anh đừng làm loạn.
Giang Kỳ cười nói: "Đạp lên băng keo rồi." Trong lúc nói chuyện, anh nắm cổ chân cô, dời sang bên cạnh một chút, xé mảnh băng keo vô tình dính trên tấm thảm nhung.
Ngay sau đó, anh nhìn cô, "Em đang nghĩ gì vậy?"
Kiều Lộc lại lấy một miếng táo chặn miệng anh, sau khi thoát khỏi tay anh, cô chạy trốn đến bên cạnh Diệp Tử, kéo Diệp Tử ra ngoài, "Không nhìn anh ấy nữa, không có gì đẹp cả!"
Diệp Tử cười nắc nẻ.
Hiệu suất của Giang Kỳ rất cao, chưa được nửa tiếng, anh đã đóng gói xong đồ đạc trong nhà Kiều Lộc.
Sau khi ra ngoài, Giang Kỳ đi vào nhà vệ sinh rửa tay, nhìn thấy trên bồn rửa tay có một cái hộp nhỏ.
Giang Kỳ: "..."
Thấy trời cũng sắp tối, Diệp Tử giục bọn họ nhanh về nhà.
Trên xe.
Giang Kỳ nhớ đến cái hộp nhỏ vừa rồi, anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng.
Tâm trạng anh hơi phức tạp: "Hôm đó anh có dùng biện pháp."
Kiều Lộc hả một tiếng, đương nhiên cô không hiểu anh đang nói gì.
Giang Kỳ đang lái xe, không nhìn cô, chỉ nói: "Hộp que thử thai trong nhà tắm...."
Kiều Lộc: "...?"
Kiều Lộc: !!!
Kiều Lộc lập tức giải thích, "Em, cái đó, chính là...."
Cái này cô giải thích thế nào đây!
Cũng không thể nói thẳng, gần đây bà dì của cô chưa đến, cô lo lắng nên mới mua que thử thai.
Ngại quá!
Cũng may, những lúc thế này, Giang Kỳ cũng không cần cô giải thích, anh đều hiểu.
Dường như anh đổi sang chuyện khác để tránh chủ đề này, anh nói: "Anh không phải là loại người đó, sẽ lấy con ra để uy hϊếp, để em quay lại bên cạnh anh."
Kiều Lộc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô thở phào quá rõ ràng, Giang Kỳ nhìn cô, anh cười nói: "Sợ anh không đáng làm người vậy à?"
Kiều Lộc: "..."
Cô thở phào vì anh không để cô ngại mà!
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?!
Nhưng mà nói đến chuyện này, Kiều Lộc cũng đành nói trước cho Giang Kỳ, "Giang Kỳ, có một chuyện em phải nói trước với anh."
Cô mím môi, ánh mắt Kiều Lộc nhìn về phía trước, không dám nhìn Giang Kỳ, "Em không định có con, ít nhất, bây giờ em không ý định này."
Trong tiềm thức Kiều Lộc nghĩ rằng, đàn ông nhất định sẽ không thích chuyện này, đây là quan điểm mà Kiều Trung Sơn và những người phụ nữ khác, những người đã dùng mọi cách để mang thai đứa con của Kiều Trung Sơn tạo cho cô, hơn nữa, thấy Giang Kỳ dịu dàng với Tiểu Thần Duệ như vậy, cô biết anh rất thích trẻ con.
Nhưng cô không nghĩ mình có thể là người lớn tốt.
Kiều Lộc nói xong câu này thì bắt đầu căng thẳng, cô bất an nắm chặt váy mình, nhìn về phía trước, không dám quay đầu lại.
Bỗng nhiên, bàn tay ấm áp phủ lên hai bàn tay cô.
Con ngươi Kiều Lộc run lên, cô quay lại nhìn Giang Kỳ.
Giang Kỳ không nhìn cô, anh nhìn đường, nhưng giọng anh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng.
Anh nói: "Bây giờ anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm bố."
Đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại.
Cuối cùng Giang Kỳ cũng quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách kia vô cùng nghiêm túc, "Vậy nên, không sao cả, chuyện này rất bình thường, kết hôn không có nghĩa là nhất định phải sinh con dưỡng cái. Đây là hôn nhân của hai người chúng ta, tự mình quyết định là được."
Kiều Lộc chưa bao giờ phát hiện ra rằng, hóa ra tay của Giang Kỳ lại lớn như vậy.
Lớn đến nỗi có thể nắm lấy hai bàn tay cô.
Lớn đến nỗi cho cô đủ cảm giác an toàn.
Cô bật cười, " Được. Đợi đến khi chúng ta chuẩn bị xong rồi nói cho nhau biết."
"Anh cũng có thể nói với em."
Giang Kỳ cong môi, "Ừ."
Một giây sau, đuôi mắt anh hơi nhếch lên, đôi mắt dưới tròng kính cong lên rất đẹp, anh thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy, trước khi về nhà, chúng ta mua chút đồ dùng hằng ngày đã."
Kiều Lộc: "?"
Kiều Lộc không biết chuyện này có liên quan gì đến đồ dùng hằng ngày, chỉ là cô cũng không muốn hỏi, cho là Giang Kỳ muốn mua gì đó.
Hai người đến siêu thị gần nhà Giang Kỳ.
Bây giờ là 7 rưỡi tối, giờ này có rất nhiều người ở siêu thị.
Kiều Lộc tưởng là Giang Kỳ muốn mua đồ dùng hằng ngày, sau khi vào thì cô chạy thẳng đến khu bán đồ dùng hằng ngày, ai biết được Giang Kỳ lại nắm tay cô, đến khu đồ ăn vặt, mua một ít khoai tây chiên và bánh quy, rồi dẫn cô đi thanh toán.
Quầy tính tiền không đông lắm, Kiều Lộc còn định hỏi anh cần gì nữa không thì đã đến lượt bọn họ.
Kiều Lộc đi trước, cầm đồ ăn vặt để thuận tiện cho nhân viên thu ngân tính tiền..
Giang Kỳ lấy rất nhiều đồ ăn vặt, Kiều Lộc lấy một lúc lâu mới lấy xong, ai ngờ ngay lúc này, ở ngay trước mặt nhân viên thu ngân, Giang Kỳ lấy tất cả đồ ở hàng trên cùng của giá hàng xuống, đặt lên quầy thanh toán..
Kiều Lộc nhìn thấy rõ đó là gì: "......."
Giang Kỳ không để lộ biểu cảm gì, mặt anh thản nhiên, "Những thứ này cũng tính cùng, cảm ơn."
Chiều cao, ngoại hình và khí chất của anh đều hơn người, bây giờ anh chỉ vào đống bαo ©αo sυ đủ nhãn hiệu, làm nhân viên thu ngân cũng đỏ cả mặt.
Sau đó, có nhiều người đến xếp hàng hơn.
Xếp hàng sau Kiều Lộc là một đôi tình nhân trẻ, chàng trai kia thấy vậy thì mỉm cười ẩn ý, còn vỗ lên vai Giang Kỳ, chỉ vào một nhãn hiệu khác ở trên kệ, "Người anh em, cái đó dùng tốt lắm."
Giang Kỳ nhìn sang, nói một tiếng cảm hơn, lại lấy thêm một hàng nữa, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, mặt không đỏ tim không đập: "Làm phiền tính chung mấy cái này luôn."
Kiều Lộc: "......."
Kiều Lộc im lặng cầm một gói khoai tây chiên đã được quét mã, che kín gương mặt đang đỏ đến tận mang tai của mình, nói với nhân viên thu ngân một câu, "Anh ấy thanh toán." Sau đó nhấc chân bỏ chạy.
Cứu với!!! Da mặt dày của Giang Kỳ hoàn toàn đánh bại 100% số người trên Trái Đất rồi!!!
Cô không quen biết anh, cô không muốn quen biết anh chút nào, cũng đừng nhìn cô!!!
Kiều Lộc lẻn đến góc tường, quay mặt vào tường.
Nhưng lúc này, Giang Kỳ thanh toán xong đi đến ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng anh, thân mật nói bên tai cô, "Anh nói rồi, mua đồ dùng hằng ngày."
Kiều Lộc: "?????"
Sao cô biết được đồ dùng hằng ngày là đồ dùng hằng ngày này?? Sao cô biết được, cái này là một động từ chứ!!!
Vì thế, ngay hôm nay, Kiều Lộc học được một động từ mới ——
《Đồ dùng hàng ngày .
Văn hoá Trung Hoa quả nhiên là mênh mông sâu sắc.
Áa!
Cái tên lưu manh chết tiệt!
Kiều Lộc thật sự không muốn ở lại siêu thị này thêm một giây nào nữa, cô bước rất dài, như muốn đạp một cái đã sang bên kia Trái Đất.
Đợi đến khi chạy trốn ra đến bãi đậu xe, trái tim đang đập loạn của cô mới ổn định được một chút.
Chẳng qua là chưa được bao lâu, cô lại nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Tử.
Diệp Tử: 【Cục cưng, tối nay nhớ dùng "Thẻ chơi free" đó nha [wink]】
Diệp Tử còn gửi một bao lì xì 9999, ghi chú chuyển khoản viết: Đêm tân hôn vui vẻ hihihi.
Ba chữ tượng thanh phía sau, cứ thế nhìn Kiều Lộc mắc cỡ đến nỗi gương mặt đỏ bừng.
Lúc này, cô và Giang Kỳ đang đứng chờ thang máy.
Thang máy mở ra, sau khi bọn họ bước vào, Giang Kỳ ấn số 8.
Trong không gian yên tĩnh, chẳng mấy chốc chỉ còn hai người bọn họ.
Kiều Lộc rất hận, chắc chắn là tin nhắn WeChat vừa rồi của Diệp Tử làm cô suy nghĩ bậy bạ!
Lúc cô đang đỏ mặt nhìn giày, người bên cạnh bỗng dưng cúi người đến gần.
"Nóng lắm à?" Anh trầm giọng hỏi.
Bây giờ Kiều Lộc rất nhạy cảm.
Giang Kỳ vừa mới đến cô đã chạy đến góc thang máy.
Động tác của cô quá lớn, thang máy cũng bắt đầu lên, cô không đứng vững, sắp ngã sang một bên, Giang Kỳ nhanh tay kéo cô vào lòng.
Anh nhìn cô, bỗng nhiên khẽ cười, đến bên tai cô, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Cơ thể Kiều Lộc nóng lên, bị Giang Kỳ ôm, cô càng ngày càng nóng, cô giãy giụa hai cái, nhận ra Giang Kỳ cũng không định buông tay, cô cũng không quay mặt lại nhìn anh, cổ cũng đỏ lên, "Nghĩ anh —— "
"có da mặt dày như vậy từ khi nào", đoạn này còn chưa kịp hỏi, Giang Kỳ đã mỉm cười, "Ồ, hóa ra là đang nhớ anh."
(*) 想: nghĩ, nhớ
Kiều Lộc tức quá
Áaa quả nhiên anh ấy không biết xấu hổ chút nào!!!
Bây giờ, Giang Kỳ vẫn chưa chịu buông tha cho cô, hỏi cô: "Còn nhớ chuyện mà em đã hứa không?"
Kiều Lộc không muốn thừa nhận, nhưng thấy Giang Kỳ nheo mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm, cô ho khan một tiếng, cố tỏ ra kiêu ngạo, "Tất nhiên nhớ rồi, anh chờ xíu đi, muộn một chút..."
Bỗng nhiên Giang Kỳ đến gần.
Kiều Lộc bị dọa đến nỗi nóp lắp, "Để Tô Bồi Thịnh...."
(*) Tô Bồi Thịnh là thái giám riêng của hoàng đế nên hoàng đế dù làm gì cũng phải đưa anh đi cùng, dù là bàn việc quốc sự hay đời sống thường ngày, Tô Bồi Thịnh còn được gọi là Tô Phi.Giang Kỳ dồn cô vào góc.
Kiều Lộc nói nhỏ hơn, "Đưa anh đến...." Nói xong thì quay mặt đi.
Cô tức là mình không có da mặt dày như Giang Kỳ.
Giang Kỳ nhẹ nhàng ờ một tiếng, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ cô, giọng nói khàn khàn, anh cười nói: "Không cần để người khác đưa anh đến, anh tự đến cửa miễn phí."
Ánh mắt Kiều Lộc từ từ quay lại, chẳng mấy chốc, đã đối mặt với đôi mắt kia của Giang Kỳ.
Đôi mắt ấy như có ánh lửa.
Một giây ngay sau đó, anh cúi đầu hôn cô, vô cùng mạnh mẽ và chủ động.
Kiều Lộc cũng không biết tại sao bọn họ lại như vậy ở trong thang máy, giữa chừng cô đẩy anh ra, nói là sẽ bị người khác nhìn thấy.
Ánh mắt Giang Kỳ nhìn dãy nút bấm chỉ sáng ở tầng bọn họ, lại nhìn camera ở trên, một tay anh ôm cô, kéo cô sang một góc khác, sau đó cả người anh phủ xuống, lấy dáng người cao lớn của anh, chặn camera lại, không để camera quay được mặt cô.
Kiều Lộc kích động, hai tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Chẳng mấy chốc, đã nghe "Ting" một tiếng!
Thang máy đến rồi!
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Giang Kỳ nắm tay Kiều Lộc, bước chân nhanh như gió, đưa cô đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Bên ngoài anh vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc, tay cắm chìa khóa lại run hai cái, hai lần đều không mở được cửa.
Anh gấp lắm rồi.
Kiều Lộc cũng hơi gấp.
Cuối cùng, cửa mở ra.
Giây phút cửa bị đóng lại, túi đựng đồ dùng hằng ngày và đồ ăn vặt trong tay Giang Kỳ rơi xuống đất, anh xoay người đè cô lên cửa, cúi đầu hôn cô.
Hai người cũng mặc kệ, không nhận ra đèn trong nhà đang mở.
Ngay lúc hai người đang hôn nhau nồng nhiệt, đổi xong vài tư thế, Kiều Lộc đã bị đẩy từ sau cửa đến trên tủ giày ở chỗ ra vào, áo sơ mi của Giang Kỳ cũng cởi hai cúc, giữa thanh âm mập mờ của nụ hôn, bỗng nhiên vang lên tiếng "Ten tèn" ——
Kiều Lộc bị dọa cho hết hồn, đôi mắt hạnh ươn ướt mở to ra, cô quay đầu sang nơi phát ra âm thanh.
Sau đó, cô nhìn thấy bà Viên đang há hốc mồm, đang đứng ở cách đó không xa, vô cùng bất ngờ, trên sàn nhà còn có một cái thớt vừa rơi từ tay bà Viên xuống....
Kiều Lộc cũng ngây người.
Những lúc thế này cô phản ứng rất chậm, đầu óc trống rỗng.
Giang Kỳ cũng nhìn thấy bà Viên, anh bình tĩnh hơn Kiều Lộc, thậm chí anh còn bình tĩnh chắn cho Kiều Lộc ở phía sau, đeo xong mắt kính của mình, còn cài lại cúc áo sơ minh của mình, nếu không phải tóc anh bị Kiều Lộc làm cho rối tung, thì nhìn anh giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Giang Kỳ hỏi.
Nói xong, anh mới nhận ra giọng mình đã khàn, anh ho khan hai cái rồi hắng giọng.
Bà Viên: "..................."
Bà Viên mất hết hồn vía.
Bà Viên vô cùng hốt hoảng.
"À! Mẹ đến đổi giường với gối cho hai đứa, tiện thể làm cơm tối cho bọn con luôn, giường với gối đã đổi xong rồi." Vẻ mặt bà Viên rất đặc sắc, có kích động, có tò mò, cũng có lúng túng, lời nói cũng không được mạch lạc.
Bà Viên nói xong, bầu không khí lại im lặng.
Giang Kỳ cảm nhận được người đứng đằng sau đang nắm chặt quần áo anh, vùi mặt lên lưng anh.
Anh không nhịn được mà mỉm cười.
Chẳng mấy chốc, anh lại nghiêm túc nói với bà Viên: "Cảm ơn mẹ, vất vả cho mẹ rồi."
Bà Viên nhìn hai người, bật cười, "Không sao không sao, sau này những chuyện thế này tìm mẹ là được." Nói xong, bà Viên nghĩ ngợi một lát, quay lại đi tắt bếp, đi được nửa đường rồi quay lại lấy cái thớt vừa làm rơi, sau khi tắt bếp, bà Viên lại bật cười, "Thế này, ba con vẫn chờ mẹ ở nhà, mẹ về trước, hai đứa nhớ ăn cơm nhé."
Vừa nói xong, bà Viên cầm áo và túi đi ra ngoài, như thể ở lại căn nhà này thêm một giây thì bà là người có tội vậy.
Kiều Lộc thấy bà Viên sắp đi qua, giống như một chú mèo nhỏ bị dọa giật mình, càng nắm chặt quần áo của Giang Kỳ.
Giang Kỳ đổi hướng, tiếp tục che cho Kiều Lộc, anh nhìn bà Viên ra cửa, "Mẹ về ạ, đi đường chậm một chút."
Bà Viên như thể không có nhiều thời gian, thay giày xong thì đi ngay, "Biết rồi biết rồi."
Lúc này, bà Viên nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng con trai, "Tạm biệt mẹ."
Giọng nói rất nhỏ, bà Viên "Ừ" một tiếng, sau khi trả lời xong, bà nhìn hai tai đang đỏ của con trai.
Đến khi về tới biệt thự nhà họ Giang, bà Viên vẫn còn cười toe toét.
Còn bên Giang Kỳ.
bà Viên vừa đi, Kiều Lộc đã ôm lấy Giang Kỳ từ phía sau, bắt đầu kêu lên!
"Áaa!!!" Để em chết đi! Hủy diệt đi, đều hủy diệt hết đi!!!
Vốn dĩ Giang Kỳ cũng hơi nóng mặt, nhưng động tác này của Kiều Lộc càng khiến anh cảm thấy thú vị, anh không nhịn được mà trêu cô, "Chẳng phải em bảo anh nằm xuống, bảo Tô Bồi Thịnh đến đưa anh đi sao? Thế này đã ngại rồi à?"
Kiều Lộc xấu hổ muốn chết, cô đập mạnh đầu lên lưng anh, nhéo anh.
Kết quả, không cẩn thận lại nhéo trúng chỗ không nên nhéo.
Cơ thể Kiều Lộc cứng đờ, Giang Kỳ cũng đơ người.
Anh cúi xuống nhìn vào bàn tay bé nhỏ vươn ra từ phía sau đang nắm chặt vào chỗ nhạy cảm của mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm, anh khàn giọng nói: "Muốn ăn ngon thì đừng nghịch nữa."
Người sau lưng anh thật sự không nghịch nữa.
Nhưng mà chưa được nửa phút, Kiều Lộc đã chui vào vòng tay của Giang Kỳ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó không hề báo trước mà nhảy lên.
Dường như Giang Kỳ có phản ứng tự nhiên ghi sẵn trong DNA, anh lập tức đưa tay ra đón cô.
Hai chân Kiều Lộc khoác lên hông anh, ở vị trí này, cô cao hơn anh.
Cô nhìn anh, rõ ràng rất xấu hổ, nhưng lại rất chủ động cúi đầu nói nhỏ bên tai anh: "Giang Kỳ, em muốn thử giường mới."
Tác giả có điều muốn nói:
Tô Bồi Thịnh: Trả tiền cameo điiiiii.