Chương 11. Kiều Lộc: "Hóa ra bác sĩ Giang cũng biết căng thẳng à."

Không sai, cá hố sắt thép là chuyện xảy ra sau này...

Lúc đó Kiều Lộc nhìn thấy Giang Kỳ thực tập vất vả, cô đã tới ở chung với Giang Kỳ, buổi chiều đầu tiên cô chuyển tới, Kiều Lộc muốn tạo bất ngờ cho Giang Kỳ, cô tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn thức ăn cho Giang Kỳ... Món ăn hắc ám.

Trong chuyện nấu nướng, cả Kiều Lộc và Giang Kỳ đều không có năng khiếu, đồ ăn mà hai người làm cũng chẳng ra sao, nhưng so với mấy món xanh xanh tím tím của Kiều Lộc làm, ít nhất thì Giang Kỳ làm có thể ăn được, mặc dù hơi khó ăn một chút, nhưng cũng không trúng độc thức ăn...

Kiều Lộc làm ra một bàn thức ăn kia, cầu vồng đen rực rỡ cộng thêm cầu vồng tím sắc màu, đầu tiên Giang Kỳ nhìn thấy thì da đầu anh tê dại. Sau khi anh và Kiều Lộc qua lại với nhau, dạ dày của Kiều Lộc không được tốt lắm, không dễ tiêu hóa, vì thế Giang Kỳ đã nghiên cứu kỹ các công thức nấu, học nấu ăn cho Kiều Lộc, anh vất vả nghiên cứu nấu nướng nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy món ăn nào có màu sắc "phong phú" như vậy.

Vì vậy, với thái độ "ham học" và "tò mò", Giang Kỳ chỉ vào thứ màu tim tím kia, anh hỏi: "Cái này là cà tím à?"

Kiều Lộc cười híp mắt rồi lắc đầu, "Không phải đâu, là khoai lang tím xào thịt."

Vẻ mặt Giang Kỳ không thay đổi, anh khen: "Màu sắc rất đúng."

Giang Kỳ lại chỉ vào món màu đen đen kia nói: "Cái này là?"

Kiều Lộc chớp mắt: "Là cá hố đó."

Giang Kỳ bình tĩnh, anh khen: "Ừ, bên ngoài bị cháy bên trong mềm."

Giang Kỳ chỉ vào món có màu sắc giống như nước trong nhà vệ sinh, "Cái này là... Cánh gà Coca?"

Kiều Lộc để hai tay trước ngực rồi vỗ tay, "Đáp đúng rồi! Giang Giang nhà em thật thông minh!" Nói xong, cô bê món cá hố kia lên, cô nhìn chằm chằm Giang Kỳ, "Thưởng cho anh một con cá hố, anh thử đi nha."

Giang Kỳ: "..."

Giang Kỳ: "......"

Ngày hôm đó, sự im lặng của Giang Kỳ kéo dài từ nam ra bắc, nỗi bi thương của Giang Kỳ chảy ngược thành sông.

Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc nấu, đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nhưng cô lại tự tay làm bữa tối vì anh, Giang Kỳ cảm thấy, may mắn này đã dâng lên tận miệng rồi, anh không muốn cũng không được.

Giang Kỳ choáng váng nhìn món cá hố đen ngòm trước mắt hai người, miệng thì kháng cự, nhưng đầu óc thì điên cuồng tự tẩy não: Đây là Kiều Kiều tự tay làm! Kiều Kiều tự tay làm! Tự tay làm!

Chẳng qua là, dù anh củng cố niềm tin trong lòng mình, miệng Giang Kỳ cứng lại sau khi cắn miếng đầu tiên...

"Bộp" một tiếng, đó là tiếng răng anh gãy...

Giang Kỳ: "..."

Nửa tiếng sau, Giang Kỳ được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Nguyên nhân là do món cá hố cứng như sắt thép, giữa chừng còn thêm món khoai lang tím xào thịt và món cánh gà chiên Coca "màu giống nước trong nhà vệ sinh".

Cuối cùng kết quả kiểm tra anh bị trúng độc thức ăn.

Nằm ở trên giường bệnh ở bệnh viện, khóe mắt Giang Kỳ chảy nước mắt.

Những người xung quanh anh đều nói, có một cô bạn gái xinh đẹp như Kiều Lộc, anh có phúc lớn thật đấy, Giang Kỳ cảm thấy mấy lời này cũng không sai, dù sao thì thỉnh thoảng Kiều Lộc sẽ mang đến những "bất ngờ nho nhỏ", quả thật có thể để anh hưởng phúc, ít nhất, anh thực tập liên tục nhiều tuần như vậy, ngày mai anh có thể xin nghỉ ngơi nửa ngày rồi...

Ở một khía cạnh khác mà nói, quả thật Giang Kỳ có hơi yêu đương mù quáng, dù sao thì anh cũng là người bị bạn gái làm cho bị ngộ độc thức ăn, cũng có thể tự an ủi mình "Mặc dù nằm ở bệnh viện, nhưng ngày mai không cần phải đi làm".

Cho dù thây ma có cắn một miếng, "Phù, không muốn yêu đương mù quáng! Không muốn yêu đương mù quáng!"

Kiều Lộc không ngờ rằng Giang Kỳ có thể nhớ chuyện này lâu như vậy, cô âm thầm mắng Giang Kỳ thù dai.

Thật ra, ấn tượng sâu sắc của Giang Kỳ về chuyện này lại là lý do khác.

Đêm đó ở bệnh viện, Kiều Lộc khóc rất nhiều, ngày hôm sau mắt cô sưng lên như hạt đào, nhiều năm như vậy, anh chưa từng nhìn thấy cô khóc thành như vậy, Giang Kỳ cười cô, "Nếu em còn khóc như vậy, người khác nhìn vào lại tưởng rằng chồng em chết rồi đấy."

Kiều Lộc tức giận đấm vào ngực anh, giống như đang chọc lét.

Kiều Lộc không biết còn có nguyên nhân thế này, cho rằng Giang Kỳ thù dai, hơn nữa, cô cảm thấy Giang Kỳ thay đổi rồi!

"Trước đây anh cũng không có yêu em như vậy. Đàn ông đúng là dễ thay đổi." Kiều Lộc ngồi ở bên ghế lái phụ, lẩm bẩm nói.

Tai của Giang Kỳ rất thính, nghe được.

Anh cũng không biết đang nghĩ gì, sau khi im lặng một lúc, giọng anh trầm trầm nói: "Anh không thay đổi."

Đôi môi Kiều Lộc mím chặt lại, cô cau mày nhìn anh, "Không, anh thay đổi rồi."

Kiều Lộc: "Anh cận thị rồi."

Giang Kỳ: "..."

Giang Kỳ bị cô làm cho á khẩu, một lát sau anh quay sang nhìn cô, anh nói: "Rất buồn cười à?"

Kiều Lộc chớp mắt, "Không buồn cười sao?"

Giang Kỳ trả lời bằng sự im lặng và vẻ mặt đờ đẫn.

Màn này, Kiều Lộc thua rồi.

Trong lòng Kiều Lộc đau như cắt, cô lười để ý đến anh.

Bỗng nhiên trong xe rơi vào trạng thái im lặng.

Hôm nay thời tiết bình thường, Kiều Lộc hạ cửa kính xe xuống hít hai hơi bụi, cô đóng cửa kính lại.

Cửa kính xe vừa đóng lại, cô lại nghe thấy mấy tiếng ting ting tang tang vang lên từ điện thoại của Giang Kỳ.

Tiếng chuông quá dồn dập, Kiều Lộc cho rằng Giang Kỳ có điện thoại, lúc này Giang Kỳ đang lái xe nên không nghe được, thói quen nhỏ trước đây của Kiều Lộc lại phát tác, cô vươn tay ra cầm lấy điện thoại của Giang Kỳ, định để bên tai anh, để anh khỏi lỡ việc chính.

Kết quả tay vừa chạm vào điện thoại anh, thì thấy đây không phải là cuộc gọi điện thoại, mà lần lượt hiện lên --

Đến từ một ứng dụng nào đó: 【Đến Cục Dân Chính thì cần chú ý những gì? Xem video này là biết ngay!】

Đến từ một trình duyệt nào đó: 【Đến Cục Dân Chính cần lấy số không? Bấm để xem >>】

Đến từ một ứng dụng nào đó: 【Nhà vô địch đội tuyển bơi lội quốc gia Thường Tiểu Hâm: Xếp hàng hai tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng đăng ký kết hôn rồi!】

Kiều Lộc kinh ngạc, "Bây giờ dữ liệu lớn lợi hại như vậy sao? Chúng ta vừa mới đăng ký kết hôn, đã gửi mấy cái này đến rồi?"

Trong lúc nói chuyện thì Kiều Lộc để điện thoại về chỗ cũ, cô vừa nói xong thì ngẩng đầu nhìn Giang Kỳ, có trùng hợp không chứ, cô nhìn thấy Giang Kỳ sờ lên chóp mũi, biểu cảm trên khuôn mặt có chút cứng đơ, mặc dù anh khôi phục lại vẻ mặt bình thường ngay lập tức, nhưng sự thay đổi của vài giây này đã bị Kiều Lộc nhìn thấy!

Kiều Lộc rất thông minh, cô ngay lập tức nghĩ đến buổi sáng lúc cô xuống dưới lầu, nhìn thấy Giang Kỳ xem điện thoại ở trong phòng khách, trên đó chi chít chữ, lúc đó cô còn tưởng rằng anh đang xem tài liệu y học, bây giờ ngẫm lại, thật ra thì người nào đó không phải là cái nào cũng hiểu.

Trong đa số những tình huống bình thường, dữ liệu lớn sẽ đẩy nội dung liên quan một cách điên cuồng khi bạn nhấp chuột hoặc tìm kiếm một thông tin nào đó.

Nghĩ xong rồi Kiều Lộc khoanh hai tay trước ngực nhìn Giang Kỳ, nhìn Giang Kỳ một cách hứng thú, "Hóa ra bác sĩ Giang cũng biết căng thẳng à."

Tay cầm bánh lái của anh siết chặt lại, ngoài miệng thì Giang Kỳ không nhận nhưng vành tai anh lại nóng lên.

Kiều Lộc vỗ vỗ lên vai anh, "Không sao, ai cũng là lần đầu tiên kết hôn, căng thẳng cũng bình thường."

Nhưng trong lòng Giang Kỳ rất loạn, cũng có thể là anh bị ảnh hưởng bởi những lời mà Kiều Lộc nói, cũng có khả năng là vì cái khác.

Tóm lại, miệng anh nói trước, đầu óc theo sau, "Chẳng phải em cũng căng thẳng à."

Kiều Lộc tự nhiên nói: "Đương nhiên rồi, không phải cũng vậy à? Em căng thẳng rất rõ ràng, không giả vờ cao thâm mà."

Giang Kỳ: "..."

Giang Kỳ không trả lời được nữa, anh cảm thấy vừa rồi mình nên im lặng, đầu óc vẫn theo hơi chậm một chút...

Lần này, Kiều Lộc thắng lại được một ván.

Nhưng mà Kiều Lộc cảm thấy cô và Giang Kỳ quả thật sự không giống như lúc trước nữa, khi đó còn trẻ, cả ngày ở bên cạnh nhau, nói không biết bao nhiêu lời sến súa, có những câu chuyện thú vị kể hoài không hết, bây giờ bọn họ lại chỉ có thể dựa vào việc cãi vã để hóa giải quan hệ, điều chỉnh bầu không khí khi hai người ở bên cạnh nhau...

Rõ ràng, Giang Kỳ không thay đổi, cô cũng không thay đổi, nhưng tại sao, có gì đó không giống...

Vẫn còn 2km nữa mới đến khu nghĩa trang, Giang Kỳ dừng xe lại, đi vào một siêu thị nhỏ.

Kiều Lộc biết anh hẳn là sẽ mua ít đồ cho ba nuôi và mẹ nuôi của mình, vì vậy cô xuống xe đi theo sau.

Mặc dù siêu thị nhỏ, nhưng những thứ cần thiết đều có đủ.

Kiều Lộc thấy Giang Kỳ mua một ít trái cây, cuối cùng dừng lại trước kệ hàng rượu.

Nhìn thấy anh đưa tay ra định cầm một bình Nhị Oa Đầu, Kiều Lộc cầm lấy một bình Mao Đài, "Lấy cái này đi, em trả tiền."

Lời của Giang Kỳ đến miệng rồi, do dự một chút, anh trả bình Nhị Oa Đầu vừa mới cầm lên về chỗ cũ, gật đầu, "Ừ, hẳn là ông ấy sẽ rất thích em."

Kiều Lộc nhìn ra vẻ chế giễu trong mắt Giang Kỳ, cô trợn mắt nhìn hắn một cái, lại hỏi: "Mẹ nuôi của anh thì sao? Bà ấy thích gì?"

Giang Kỳ dừng lại, anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào dưới lớp kính híp lại, "Mẹ nuôi của anh?"

Kiều Lộc bị ánh mắt không thể giải thích được của anh nhìn chằm chằm, mặt cô hơi nóng lên.

Giang Kỳ khi đeo kính luôn có một cảm giác cấm dục, bại hoại dưới lớp ngoài lịch sự.

Đặc biệt là lúc anh híp mắt nhìn mình, đè xuống khóe mắt đào hoa hơi nhếch lên, có một sự hấp dẫn không nói nên lời.

Kiều Lộc ho khan, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, "Vậy không thì sao?"

Giang Kỳ bỗng bật cười, đôi môi mỏng mím thành một đường hơi nhếch lên một chút, anh vui vẻ nói: "Không có gì, chỉ là sợ đêm về bà ấy đến báo mộng cho em."

Đôi mắt hạnh của Kiều Lộc ngay lập tức trợn tròn lên, nói chuyện cũng lắp bắp, "Báo, báo mộng cho em làm gì..."

Giang Kỳ nghiêng đầu, anh bình tĩnh nói: "Có thể là bảo em đổi cách gọi?"

Kiều Lộc: "?"

Kiều Lộc: "? !"

Nhìn bóng lưng Giang Kỳ đi đến quầy thu ngân bên kia, bỗng nhiên Kiều Lộc cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nàng mặc dù cô viết tiểu thuyết trinh thám, nhưng thật ra bản thân cô ngay cả quỷ cũng không dám nhìn...

Kiều Lộc không dám quay đầu lại, cô vội vàng đuổi theo Giang Kỳ.

"Anh chờ em một chút với!"

"Đây là lần đầu tiên em gặp ba nuôi mẹ nuôi, đương nhiên là em phải mang quà, em tính tiền, anh không được giành với em!"

"Mẹ nuôi thích gì vậy? Thích ăn đồ ngọt không? Anh có muốn mua thêm cho mẹ nuôi của chúng ta một ít đồ ăn?"

"Thật sự chỉ mua một chút đồ này thôi à? Cũng chỉ có đồ mà ba nuôi thích."

"Giang Kỳ! Anh đừng có đi nhanh như vậy, anh chờ em một chút!"

Người đang đi ở phía trước, cứ nghe một câu ba nuôi mẹ nuôi của người đang theo sau, như sợ hai người lớn tuổi ở nghĩa trang cách đây 2km không nghe thấy vậy, anh mỉm cười, ngay sau đó bình tĩnh bước chậm lại.

Đợi đến khi Kiều Lộc đuổi kịp anh, Giang Kỳ nói: "Phía trước có một tiệm hoa, mua hai bó hoa là được rồi, không cần mua thêm gì đâu." Cuối cùng, anh nhìn cô rồi nói: "Thứ mẹ nuôi anh thích, đã mang theo rồi."

Kiều Lộc ờ ở, cô theo sát bước chân của Giang Kỳ, cô tuyệt đối không dám đi một mình nữa.

Mười phút sau, hai người tới khu nghĩa trang.

Nhìn hai người lớn tuổi đang mỉm cười hiền hòa ở trên bia mộ, mũi Kiều Lộc chua chua.

Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy hai người lớn trong miệng của Giang Kỳ.

Giang Kỳ khom người đặt hai bó hoa xuống trước bia mộ của hai người, vẻ mặt anh vô cùng ôn hòa, anh đứng ở đó, nói với ba mẹ nuôi: "Nhị Oa Đầu của ba lần này không uống được rồi, có người đổi cho ba thành rượu Mao Đài, ba nếm thử một chút?" Vừa nói, anh rót một ly, vẩy lên trên mặt đất.

Ngay lập tức Kiều Lộc cũng bắt chước theo, cô cũng mời ba nuôi một ly.

Sau đó, Giang Kỳ nhìn mẹ nuôi ở trên bia mộ, giọng nói vô cùng dịu dàng, anh nói: "Con đưa cô ấy tới, lần này, mẹ có thể yên tâm rồi."

Đến lúc này, Kiều Lộc mới hiểu thứ mà mẹ nuôi thích anh đã mang theo mà Giang Kỳ nói là ý gì rồi.

Kiều Lộc còn tưởng rằng Giang Kỳ sẽ trò chuyện với ba mẹ nuôi rất lâu, kết quả vừa nói xong chuyện này, anh nhìn đồng hồ nói, "Không còn sớm nữa, về thôi."

Kiều Lộc ngẩn người.

Giang Kỳ nói: "Chỉ là đưa em đến gặp bọn họ một chút."

Kiều Lộc gật đầu, đi theo Giang Kỳ về.

Thật ra thì, cô cũng muốn nói với hai người một chút gì đó, nhưng lúc này đầu óc cô chập mạch, nhất thời nghĩ không ra mình muốn nói gì.

Đợi đến khi sắp ra khỏi khu nghĩa trang, Kiều Lộc bỗng nhiên lại hối hận, có một số việc, lỡ như không có lần sau thì sao?Lỡ như cô và Giang Kỳ...

Kiều Lộc dừng chân, ánh mắt kiên định nhìn Giang Kỳ, "Anh đợi em một chút, rất nhanh sẽ quay lại.." Nói xong thì cô quay đầu chạy.

Giang Kỳ dừng lại vài giây, sau đó anh mỉm cười, đi theo cô.

Anh nhìn lên trời, dưới đám mây đen le lói vài tia nắng mặt trời.

Trời sắp sáng rồi.

"Chính là cô ấy Cô ấy rất rốt, hai người cũng thích cô ấy, đúng không?"

Anh nhìn bầu trời sắp trở nên quang đãng, Giang Kỳ giống như là đang lẩm bẩm gì đó, lại giống như là đang nói cho ai nghe.

Chốc lát, mặt trời cũng thoát khỏi đám mây đen, chiếu ánh nắng xuống mặt đất.

Giang Kỳ vẫn còn đứng ngay tại chỗ, bỗng nhiên điện thoại trong túi lại rung lên.

Thấy là WeChat của Lão Ngô, Giang Kỳ tưởng rằng bệnh viện có chuyện, kết quả --

Lão Ngô: 【Tỉnh chưa?】

Lão Ngô: 【Sao không trả lời tin nhắn của tôi! Có phải trúng tim đen cậu rồi không! Cậu trúng tim đen rồi! !】

Lão Ngô: 【Không ngờ tới, không ngờ tới nha! Tên chó họ Giang, trái tim cậu bẩn thật đấy! ! Em gái Tiểu Kiều, biết trái tim cậu bẩn như vậy không? Hả? ? Cậu nói chuyện đi! Tên chó họ Giang! Nói chuyện! !】

Một lúc lâu sau, Giang Kỳ:【?】

--

Heluu mọi người, như đã hứa thì mình sẽ tiếp tục làm bộ này. Nhưng mình xin thông báo là tạm thời thì mình sẽ không đăng truyện đều được (do bận việc cá nhân và đầu tháng 7 mình phải thi HSK nữa, mình sẽ cố gắng một tuần đăng 1-2c nhe). Cảm ơn mọi người rất nhiều. 💗