Hoàng Trạch cả đêm không đợi được Tùy Khâm, ngày hôm sau mang đôi mắt gấu trúc đến trường Trung học số 7.
Anh ta đến muộn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng lần nào cũng nghĩ ra lý do hợp lí, giáo viên cũng không gọi phụ huynh đến.
Dù sao thành tích của anh ta quả thật đang tiến bộ, chỉ là số thứ tự không tốt lắm.
Rất nhanh đã đến lớp, Hoàng Trạch rõ ràng đi vào từ cửa sau, nhưng lại có rất nhiều bạn học quay đầu lại nhìn anh ta.
Anh ta ở trường rất ra vẻ, không nói gì.
Nếu là ở nhà, lúc này đã mắng ầm lên rồi.
Lúc tan học, bạn học lớp khác cũng hay nhìn anh.
Hoàng Trạch đắc chí nghĩ rằng, chắc là hôm qua anh ta thắng trường Trung học số 8, nên các bạn cùng trường mới nhìn anh ta như thế.
Đến khi anh ta nghe thấy tiếng bàn luận ở phòng vệ sinh bên cạnh.
“Không phải chứ?”
“Thật mà, có người tận mắt nhìn thấy, là Hoàng Trạch không sai đâu, lúc đó người trong đội bóng rổ cũng ở đó mà, không thể là hoa mắt được.”
“Tuỳ Khâm… ghê gớm thế cơ à?”
“Nói gì vậy, không ghê gớm thì trường mình hai năm trước có thể thua liên tục sao?”
“Nhưng mà, Hoàng Trạch bị đè, mất mặt quá thể.”
“Tôi nghe nói bọn họ hình như là vì một cô gái, lúc cuối Hoàng Trạch đi, bẩn thỉu hết cả…”
Tiếng bàn luận xa dần.
Hoàng Trạch sắc mặt u ám, giơ tay đập vào miếng gỗ ngăn cách, kêu lên “đùng” một tiếng.
Bây giờ anh ta mới hiểu, hóa ra sáng nay, ánh mắt bọn họ nhìn anh ta không phải vì anh ta thắng, mà là vì nhìn thấy chuyện hôm qua.
Hoàng Trạch tức muốn chết, anh ta không tin, Tùy Khâm có bản lĩnh thì cả đời cũng đừng về nữa.
-
Lúc chiều, lớp trưởng lại mang đến một tờ phiếu mới.
- Phiếu đăng ký tham gia hội thao.
Chuyện này nên để lớp phó thể dục phụ trách, nhưng lớp 12 không có tiết thể dục từ lâu rồi, nên lớp phó thể dục cũng tự động dừng chức vụ.
Lớp trưởng vò đầu: “Tốt nhất là mỗi hạng mục đều có một người, trống hoắc cũng không hay, các bạn nam đừng có một mực từ chối, các bạn nữ cũng khuyến khích tham gia.”
Bên dưới lập tức vỗ tay.
Hội thao gì chứ, đối với bọn họ mà nói là nghỉ lễ! Còn là nghỉ liền ba ngày!
Còn về tham gia hay không, không tham gia, cũng đâu thể gϊếŧ bọn họ được đâu.
Cứ thế đến hết hai tiết sau, trên phiếu mới chỉ điền được gần một nửa, lớp trưởng lập tức bắt đầu động viên các bạn học từng tham gia hồi lớp 11.
“Phương Vân Kỳ, chẳng phải cậu nhảy rất giỏi sao, nhảy cao hợp với cậu.”
“Châu Mạt, tôi nhớ cậu tiếp sức cũng được đó.”
“Tần Bắc Bắc, lúc trước cậu chạy bộ chẳng phải rất giỏi à?”
Mặt Tần Bắc Bắc không biểu cảm: “Không giỏi, tôi có bệnh tim.”
Lớp trưởng: “?”
Tôi thấy cậu rất khoẻ mạnh, nào giống với vẻ bị bệnh tim đâu, lúc trước không phải vẫn nhảy nhót ầm ầm sao, cũng chỉ mới yên phận gần đây thôi.
Tần Bắc Bắc làm mặt xấu với cậu ta, vành tai nhòn nhọn bị mũ che lấp.
Đến lượt Phương Vân Kỳ, cậu cũng học theo Tần Bắc Bắc viện cớ, ây da một tiếng: “Lớp trưởng, tôi thiếu máu, tôi chạy bộ tôi đau đầu, nhảy cao cũng thế.”
Lớp trưởng cười khẩy: “Vậy cậu nhảy xa.”
Phương Vân Kỳ sững người trong chốc lát: “Tôi, tôi thiếu máu không thể nhảy…”
Tần Bắc Bắc xen miệng: “Cậu ta chân ngắn, nhảy không xa đâu.”
Phương Vân Kỳ hứ một tiếng: “Tôi cao thế này, nhảy bừa một phát cũng được 2 mét được chưa.”
Tần Bắc Bắc vỗ tay: “Lớp trưởng, cậu ta có thể tham gia!”
Lớp trưởng gật đầu: “Được được, tôi viết vào.”
Phương Vân Kỳ: ?
Lâm Bạch Du cười phì một tiếng.
Lớp trưởng lập tức chuyển mục tiêu: “Lâm Bạch Du, cậu mới chuyển đến, đây là lần đầu tiên tham gia hội thao, có muốn tham gia một hạng mục không? Lúc trước cậu từng tham gia chưa?”
“Từng chạy 50 mét, lần này không tham gia nữa.”
Lâm Bạch Du lắc đầu như trống bỏi.
Lần đó bởi vì cô chạy 50 mét, cũng chỉ như lướt qua thôi, nên không xảy ra chuyện gì, nhưng cùng khối có bạn chạy dài, vào phòng y tế.
Cô vào phòng y tế, nghĩa là Tuỳ Khâm cũng sẽ vào.
Cô bây giờ không phải là một người nữa, là hai người, phải có trách nhiệm với Tuỳ Khâm.
Lớp trưởng cũng không nỡ lòng bắt ép một thiếu nữ ngoan ngoãn, rất thất vọng rời đi, chuyển sang bàn sau, mắt sáng quắc: “Tuỳ Khâm, chắc cậu có thể nhỉ? Lớp mình vẫn thiếu người chạy bộ đó.”
Lâm Bạch Du quay người lại: “Vết thương của cậu ấy vẫn chưa lành.”
Hai hôm nay vẫn phải bôi thuốc.
Sáng nay cô kiểm tra rồi.
Tuỳ Khâm có lẽ là do lần cuối tuần đó bị cô làm phiền, rất tự giác vén băng gạc, để cho Lâm Bạch Du xem một lần cho đủ.
Lâm Bạch Du cũng rất cố chấp, góc nào cũng kiểm tra.
Cô quả thật không sợ vết thương này chút nào, lúc nào Tuỳ Khâm cũng phải ngăn cô ra tay.
“Có ảnh hưởng không?” Lớp trưởng hỏi: “Cũng không thể để cậu mang thương tích tham gia được, cũng không thiếu một mình cậu, thôi vậy.”
“Không đâu.” Tùy Khâm đáp lại hai chữ dưới ánh mắt của Lâm Bạch Du.
Việc ảnh hưởng duy nhất là, có người rất không tán thành.
Dĩ nhiên, chuyện cô không tán thành cũng không chỉ mỗi chuyện này.
Đợi lớp trưởng khoái chí rời đi xong, Lâm Bạch Du mới nói: “Cậu đăng kí làm gì?”
Tuỳ Khâm nghiêng mặt: “Cậu cũng có thể đăng ký.”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không đăng ký, lỡ tôi trẹo chân thì sao?”
Cô chưa từng nghĩ, cậu thiếu niên trước mặt lại hời hợt nói rằng: “Thì cũng là tôi trẹo, cậu sợ cái gì.”
Trái tim Lâm Bạch Du bỗng bị đυ.ng một cái.
Anh dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để nói về chuyện bất thường nhất.
Cô nhẹ giọng: “Tuỳ Khâm, cậu có thể ích kỷ một chút.”
Rõ ràng không cần tốt như vậy.
Rất kỳ lạ, Lâm Bạch Du không hề muốn nghe lời như thế này, nhưng khi nghe thấy thật rồi, lại không kiềm được vui vẻ.
Tuỳ Khâm nhìn cô, mặt hồ trong đôi mắt xếch nổi lên một đợt sóng nhẹ.
“Sao cậu biết tôi không ích kỷ.”
Anh không chỉ ích kỷ, mà còn có lòng tham không đáy.