- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Hư Vai Phản Diện
- Chương 53: Lòng Tham Không Đáy (1)
Chiều Hư Vai Phản Diện
Chương 53: Lòng Tham Không Đáy (1)
Tần Bắc Bắc mở đề thi ra, lại hỏi: “Trận đấu bóng rổ hôm qua có hay không?”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không hay mấy, đội trường mình bị đánh thảm lắm, nhưng mà lại không nhận thua.”
Tần Bắc Bắc buồn cười cong mắt lại: “Bọn họ mà dám nhận thua, mọi người ở trường sẽ không chỉ chê bai kĩ thuật kém nữa, còn mắng bọn họ không ổn nữa rồi.”
“Trận đấu bóng rổ giữa các trường không phải là tổ chức chính thức, bọn họ cứ thua mãi, mọi người cũng chỉ chê hai ba câu thôi.”
Vì vậy thành viên đội bóng rổ không phải người do trường chọn.
“Cậu thấy bình thường mọi người rất tức giận đúng không?” Tần Bắc Bắc chống mặt: “Bọn họ cảm thấy thắng là do năng lực của bọn họ, thua rồi sẽ trách móc rất nhiều.”
Lâm Bạch Du là lần đầu tiên biết mấy chuyện này, bởi vì ở trường cũ của cô không có đội bóng rổ, mà đều làm đề.
“Tùy Khâm vào kiểu gì vậy?”
Tần Bắc Bắc cười hi hi một lúc: “Chuyện này kể ra cũng buồn cười phết, hồi lớp 10, đội trưởng đội bóng rổ khóa trước là đàn anh lớp 12 khi ấy, lúc ấy bọn họ muốn tìm người nối nghiệp, sau đó lúc ở trên bãi tập đánh bóng, có người đánh vào trước mặt Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du nhíu mày, bóng rổ mà đập vào người rất đau đấy.
Tần Bắc Bắc: “Có người bảo Tuỳ Khâm nhặt lại, Tùy Khâm thẳng tay ném về, ai ném ra đấy, thì đập vào trước mặt người đó.”
“Có phải rất Tùy Khâm không?”
Lâm Bạch Du hơi cong môi: “Cũng hơi hơi.”
Có thù tất báo, không chịu chút thua thiệt nào.
Không được xem cảnh đặc sắc đó, quả thật đáng tiếc.
Nói thế thì…
Chuyện thua thiệt nhất Tùy Khâm phải chịu ở đời này, là cô - Lâm Bạch Du.
Trái tim vốn đang hào hứng của Lâm Bạch Du bỗng tụt xuống, bởi vì chuyện dịch chuyển vết thương, mãi luôn chắn ngang giữa cô và Tùy Khâm.
“Hồi trước trước lúc thi đấu, đội bóng rổ sẽ luyện tập ở bãi tập bên kia, có rất nhiều cô gái đến vây xem, đều là đến xem Tùy Khâm cả.”
“Hồi lớp 10 lớp 11, đông vui dữ lắm.”
Nói chuyện đến đây, bạn học đến lớp cũng ngày càng nhiều.
Châu Mạt thấy Tần Bắc Bắc đang đội mũ, cũng kêu ầm lên: “Bắc Bắc, mũ mua đâu đấy, đẹp thật đấy.”
Tần Bắc Bắc đang làm bài: “Cha tớ mua.”
Châu Mạt ui da một tiếng: “Chú Tần quả là có con mắt tinh tường, chiếc mũ này khiến đầu cậu trông rất nhỏ, rất đẹp, đâu như cái đầu to của tớ, đội mũ xấu hoắc.”
Chủ đề chớp mắt đã dần biến mất.
Bạn bè thân thiết trong lớp số 1 của Tần Bắc Bắc không ít không nhiều, đều khen một câu mũ rất đẹp, tâm tư vốn đang tích tụ của cô ấy cuối cùng cũng đã âm thầm phân tán đi nhiều.
“Tần Bắc Bắc, cậu che tóc kĩ thế làm gì.”
Phía cửa sau, Phương Vân Kỳ vừa bước vào đã hỏi.
Tần Bắc Bắc hừ một tiếng: “Tất nhiên là để phòng đám con trai hay tùy ý giật tóc con gái như các cậu rồi.”
Phương Vân Kỳ lớn tiếng kêu oan: “Tôi không hề giật tóc các cậu nhé, tôi rất lịch thiệp đấy.”
Lâm Bạch Du thừa cơ hỏi: “Cậu đã thành niên chưa?”
Cô biết Tùy Khâm đã thành niên rồi.
Đa số bạn học trong lớp đều 17 tuổi, trừ Tùy Khâm ra, chỉ có một bạn học nam lưu ban là đã thành niên rồi.
Phương Vân Kỳ lắc đầu: “Sắp rồi, sắp rồi.”
“Còn chưa thành niên đã lịch thiệp, một đứa oắt con.” Tần Bắc Bắc bỡn cợt theo đó, mắt cáo xinh đẹp cong lại.
“Tôi không so đo với con gái.” Phương Vân Kỳ khua tay.
-
Lâm Bạch Du vốn tưởng Tùy Khâm sẽ đến giữa tiết đọc buổi sáng, không ngờ mấy phút sau, anh đã xuất hiện trong lớp học.
Mái tóc anh hơi rối, giống như lấy tay cào.
Lần này anh không ăn bánh mì, mà mang một lon sprite, ngồi xuống, mở ra rất dễ dàng, sủi bọt “xì xì”.
Lâm Bạch Du lầu bầu: “Sáng sớm uống sprite làm gì.”
Tùy Khâm nhìn cô một cái.
Lâm Bạch Du hỏi: “Ăn gì chưa?”
Tùy Khâm gật đầu.
“Ăn gì đấy?”
“Cơm.”
“Bữa sáng ăn cơm?”
“Ừm.”
Lâm Bạch Du hỏi gì, anh sẽ đáp nấy, còn về thật hay giả, không thể hay biết.
Tuy không biết rõ vì sao Tùy Khâm bỗng bắt đầu ăn cơm uống sprite buổi sáng, nhưng ăn hẳn hoi không đói bụng là được rồi.
Tùy Khâm cả đêm không về đường Nam Hòe, mà ở lại quán.
Ở đó không có gương, anh chỉ có thể tùy ý chỉnh lại tóc tai, bấy giờ dường như có thể soi ra vẻ lộn xộn của mình từ trong mắt Lâm Bạch Du.
Anh nắm tóc phía sau gáy lại.
Lâm Bạch Du nghĩ một chút, tìm thấy một chiếc lược nhỏ bằng lòng bàn tay từ trong cặp ra, đưa qua đó: “Cậu cần dùng không?”
“...”
Tùy Khâm hỏi lại: “Cậu thấy tôi cần dùng không?”
Hỏi xong anh lập tức hối hận, bởi vì hỏi cô chỉ có một khả năng.
Lâm Bạch Du gật đầu: “Cần.”
Thiếu niên im lặng.
Lâm Bạch Du thăm dò: “Hay là, tôi chải cho cậu nhé?”
Cô có hơi mắc cỡ, đó là hành động tương tác rất thân mật.
Tùy Khâm giật mí mắt: “Không cần đâu.”
Anh ý vị sâu xa nhìn cô gái trước mặt, không ngờ cô lại đề nghị như thế.
Lâm Bạch Du vậy mà có hơi thất vọng: “Ờ.”
-
Đối với mũ của Tần Bắc Bắc, Tùy Khâm chỉ nhìn trong chốc lát, không nói gì.
Lúc tập trung toàn trường, nhà trường phải tổ chức lễ chào cờ.
Đám học sinh đi lề mà lề mề xuống sân trường, Lâm Bạch Du bị kéo giữa Tần Bắc Bắc và Châu Mạt, dẫm lên bãi cỏ xanh rờn.
Sân bóng rổ ở bên khác.
Lâm Bạch Du chỉ cần hơi nghiêng đầu đã có thể thấy vành bóng rổ, cô nghĩ, Tùy Khâm khi trước, chắc chắn đã ném trúng vào đây vô số lần.
Lại vì cô, mà rời khỏi đội bóng rổ.
Trên bục đang khen ngợi top 10 người có thành tích tốt trong kì thi giữa kì tuần trước, Lâm Bạch Du đứng thứ 3 bất ngờ được xếp vào đó, nhưng cô cũng không nghe bài phát biểu trên bục.
Sinh nhật Tùy Khâm là ngày nào nhỉ?
Hôm anh sinh nhật, cô có bị ốm không?
Lâm Bạch Du vốn định nghe ngóng từ chỗ Phương Vân Kỳ và Tề Thống, không ngờ, nhà trường lại ngấm ngầm cho cơ hội.
Cô chủ nhiệm phát một tờ đơn thống kê tư liệu, ai cũng phải điền thông tin vào.
Một tờ giấy được truyền từ bàn trước đến bàn sau, Tần Bắc Bắc viết xong đưa cho Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du điền xong chuyển đến bàn Tùy Khâm.
Nhưng đang là giờ ra chơi, Tùy Khâm không có ở đây.
Cả lớp đã viết được kha khá, Tùy Khâm mới thong dong đến muộn, tầm mắt lướt nhìn dòng trống duy nhất trên tờ giấy.
Bên trên anh, là Lâm Bạch Du.
Mười bảy tuổi, sinh ngày 22 tháng 11.
Tùy Khâm ngưng lại một chút, nhỏ hơn anh 1 tuổi, có thể nói, thực ra anh vẫn có mấy tháng bình thường.
Anh cầm bút lên vun vυ"t viết xong.
Lớp trưởng đang đợi anh: “Tuỳ Khâm, cậu không viết số nhà à?”
Tuỳ Khâm tự nhiên hạ bút xuống: “Không viết.”
Lớp trưởng cũng không nhiều lời, cầm phiếu thông tin định đi, Lâm Bạch Du gọi cậu ta lại: “Lớp trưởng, hình như tớ viết thiếu rồi.”
“Vậy cậu mau điền thêm đi.” Lớp trưởng không chút nghi ngờ.
Lâm Bạch Du cầm phiếu thông tin, nhìn thấy sinh nhật của Tuỳ Khâm, ngày 6 tháng 3, hóa ra phải đợi tới mùa xuân năm sau mới đến.
“Kiểm tra xong rồi, hình như đúng hết rồi.”
Lớp trưởng nói: “Không sai là được.”
Tuỳ Khâm nhìm chằm chằm vào cánh tay nhỏ giơ ra của cô, cười hừ một tiếng, sai gì mà sai, vừa nhìn đã biết là cố ý.
Không biết trong lòng đang giấu suy nghĩ gì.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Hư Vai Phản Diện
- Chương 53: Lòng Tham Không Đáy (1)